Edit: Thương Thù
———————————————————
Tiễn Ý Ý ở trên mạng đọc được rất nhiều thứ, cũng hiểu là bọn họ cần phải luyện tập nhiều hơn. Nhưng mà cũng không cần gấp quá, từ từ thôi cũng được.
Nắm tay quen rồi thì ôm cũng không có gì khó nữa.
Đến lúc cô mang Lương Quyết Thành về nhà, đừng nói là nắm tay, đến một ánh mắt cũng phải nhìn sao để cha mẹ Tiễn tin tưởng anh là cha của đứa bé trong bụng cô là được rồi.
Cô lên mạng tra mấy tài liệu về thời kì đầu khi mang thai.
Tiễn Ý Ý vẫn muốn suy xét một vấn đề quan trọng, cô mang thai con của anh, tức là đã từng có quan hệ giường chiếu với anh rồi. Ít nhất phải chịu được việc nằm ngủ chung với nhau mới được.
Bây giờ cô phải ngủ chung giường với lão đại, cô có thể bị ném ra ngoài hay không?
Tiễn Ý Ý cẩn thận đưa ra quyết định này, Lương Quyết Thành nhìn cô, cái nhìn này Tiễn Ý Ý không đoán được bất kì ý tứ gì, nhưng là cảm thấy ánh mắt anh có chút khác với trước, cụ thể là khác thế nào thì cô không rõ lắm.
Ngủ chung một giường.
Cô đưa ra loại yêu cầu này, Lương Quyết Thành có chút ngoài ý muốn, thậm chí cảm thấy Tiễn Ý Ý nhịn được đến lúc này đã rất lợi hại rồi.
Rõ ràng bình thường đều không kiềm chế được mà muốn thân cận với anh, nghĩ trăm phương ngàn kế cũng muốn anh tới gần, ở cùng một chỗ lại làm anh không tránh được. Lúc này cô nói ra những lời này, anh cũng không thể từ chối.
“...Được.”
Không quan trọng, dù sao chỉ là ngủ cùng một giường mà thôi. Về sau ngủ với nhau còn dài, anh tập làm quen trước mới tốt.
Hai người rửa mặt xong, Trương Dung và Tôn Tư Hằng cũng đã quay trở về.
Bọn họ ngâm suối nước nóng thực hăng say, mặt hai người đều hơi hồng hồng, cả người tràn đầy nhiệt khí.
“Các cậu chuẩn bị đi ngủ sao? Sớm như vậy, không đi chơi à?”
Tôn Tư Hằng nhiệt tình nói: “Buổi tối là thời gian tốt nhất, không nên lãng phí nha!”
Trương Dung hung hăng đạp Tôn Tư Hằng, nói nhỏ: “Người ta thân thể không tốt, không thể thức đêm...”
“Được.” Tiễn Ý Ý thoải mái đáp ứng.
Dù sao cũng đều là bạn bè, xúm lại chơi trò gì đó cũng hay.
Nói tối kỳ thật thời gian cũng vẫn còn rất sớm, sớm như thế này, cô căn bản cũng không ngủ được. Ngủ không được liền nằm ở đó, có thể làm được cái gì chứ?
Nằm một mình có thể tự chơi di động, làm chút gì đó, nhưng là hôm nay buổi tối của cô có thêm Lương Quyết Thành bên cạnh, nếu không ngủ được cũng chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ, quá lúng túng rồi. Còn không bằng chơi một trận tiêu hao thể lực, sau đó về phòng nằm xuống ngủ luôn.
Hoàn mỹ!
Tiễn Ý Ý bị trí thông minh của mình làm cho sợ hãi.
“Trễ thế rồi, cậu không nghỉ mà còn muốn chơi, được không đó?” Trương Dung cẩn thận hỏi.
“Đương nhiên có thể.”
Tiễn Ý Ý nhún nhún vai: “Tớ ngủ muộn lắm, không cần lo đâu.”
“Vậy thì, chơi gì đây?”
Trương Dung nhìn Tôn Tư Hằng.
Nếu như nói trong bốn người ai hay chơi vào buổi tối nhất, nhất định là Tôn Tư Hằng.
Trong đầu cậu ta có rất nhiều thứ, vừa nói xong là lập tức nghĩ ra liền.
“Chúng ta có bốn người, chơi vỗ vai bốn người*, thế nào?”
*Đây là trò chơi bốn người đứng ở bốn góc phòng, tắt hết đèn đi. Sau đó người thứ nhất sẽ men theo bờ tường chạm vào vai người thứ hai, người thứ hai sẽ chạm vào người thứ ba, người thứ ba tiếp tục chạm vào người thứ tư. Tới lượt người thứ tư thì sẽ đi tới vị trí của người đầu tiên đứng. Theo lẽ thường thì chỗ đó sẽ không có ai cả (vì người đầu đã đứng ở vị trí người số 2 rồi), nhưng nếu người thứ 4 lại “chạm” vào được ai đó có nghĩa là trò chơi có thêm “người thứ năm” tham gia. ( Theo bạn 15Cigarettes cung cấp)
“Không được!”
Trương Dung hung dữ chặn về: “Người ta bây giờ làm sao chơi được mấy trò kinh dị đó của anh, đầu anh để đâu rồi? Bị heo gặm sao? Không được, không thích hợp!”
Tiễn Ý Ý còn nghe chưa hiểu Trương Dung nói cái gì, Tôn Tư Hằng đã vỗ đầu một cái.
“Được, vậy để anh đổi cái khác.”
“Ít người như vậy trò chơi được cũng không nhiều, lời nói thật đại mạo hiểm cũng càng chán, dù sao chúng ta đều là tình nhân. Nếu không như vậy đi, chúng ta phân thành hai cặp, một người trong cặp đó thua thì cặp đó sẽ bị tính là thua, nội dung trừng phạt... có thể là hai người cùng mặc một bộ quần áo, cũng có thể là hôn sâu, hoặc là...”
Tiễn Ý Ý nghe được liền kinh hồn táng đảm.
Chờ chút, trò chơi bây giờ đều kinh dị thế sao?
Trong đầu mấy đứa học sinh cấp ba này toàn nghĩ cái gì vậy!?
“Không có ý kiến gì thì chúng ta bắt đầu thôi.”
“Em có ý kiến!” Trương Dung vỗ vào đầu Tôn Tư Hằng, “Lúc trước trong đầu anh nhiều trò lắm cơ mà, sao bây giờ trong đầu toàn cái gì không vậy?”
Tôn Tư Hằng nhiều lần bị đánh, vô cùng ủy khuất xoa xoa đầu.
“Em bảo anh nghĩ, anh nghĩ ra thì em lại không chấp nhận, không chấp nhận còn đánh người ta nữa. Em đánh anh như thế làm sao anh có thể suy nghĩ được.”
Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành buồn cười nhìn cặp đôi dở hơi này.
Cuối cùng vẫn là Trương Dung đến quyết định nội dung trò chơi.
Chơi bài.
Chơi bài bình thường thì không vui, phải biến tấu đi một chút, cũng phải có chút gì đó gọi là phạt chứ.
Người thắng có thể ra lệnh cho người thua. Trương Dung và Tôn Tư Hằng đã trưởng thành, có thể uống rượu nhưng Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành vẫn còn đang là vị thành niên, chỉ nên làm một chút chuyện mạo hiểm tý thôi.
Mấy cái trò chơi không an toàn đều được bỏ phiếu thông qua.
Lúc chơi bài, tay Tiễn Ý Ý đã nắm đầy bài, thậm chí không nhìn rõ lá nào với lá nào, nhịn không được quay sang cầu cứu Lương Quyết Thành.
“Ê ê, cấm lét lút ăn gian nha.”
Trương Dung lập tức liền đem Tiễn Ý Ý bắt được.
Tiễn Ý Ý vô tội chớp mắt.
Trò chơi tiếp tục.
Tôn Tư Hằng ném bài rất nhanh, Lương Quyết Thành theo sát phía sau, Tiễn Ý Ý và Trương Dung cũng theo hai người họ ném bài, nhưng cô không thể ném nhanh hơn cô ấy được. Kết quả qua một vòng kết thúc, trong tay cô còn cầm rất nhiều bài.
“Ý Ý, hai cậu thua rồi.” Trương Dung ném bài cười ha ha, “Nhanh nào nhanh nào, tớ muốn trừng phạt các cậu, phạt gì mới tốt đây!”
Tiễn Ý Ý thoải mái: “Không có việc gì, đến đây đi, dám chơi dám chịu.”
Tròng mắt Trương Dung chuyển động: “Là cậu nói đấy, vậy thì...cậu bón nước hoa quả cho bạn trai đi!”
Bọn họ ngồi ở quầy bar, bên trong quầy là điểm tâm cùng hoa quả.
Tiễn Ý Ý dùng dĩa cắm một miếng thanh long.
“Uy uy!” Trương Dung cười như trộm, “Cậu không cho rằng là dùng tay đút đấy chứ?”
Tiễn Ý Ý dừng tay.
Cô không thể tin đột nhiên quay đầu.
Không cần tay, thì phải dùng nơi nào!??
Trương Dung giơ ngón tay chỉ chỉ môi của mình, cười tủm tỉm: “Dùng ~ miệng ~ đút ~ a ~!”
Tiễn Ý Ý: “...”
Cô khinh địch quá rồi!
Lương Quyết Thành ngồi bên cạnh cô từ lúc chơi bài đến bây giờ vẫn không nói gì. Lúc này anh lại là đối tượng trừng phạt cũng không sợ hãi, lẳng lặng đưa mắt nhìn Tiễn Ý Ý.
Trong nháy mắt, cô có cảm giác da đầu tê dại.
Dùng miệng bón cho lão đại?
Nếu nể tình, lão đại sẽ đem cô đẩy ra. Còn nếu không cho cô mặt mũi, cô sợ anh sẽ điên lên mà đánh cô mất.
Nội tâm Tiễn Ý Ý hoảng thành một nhóm, mặt ngoài còn mang theo tươi cười: “Cái này phải hỏi xem bạn trai tớ có đồng ý hay không.”
Tiễn Ý Ý dời tầm mắt đến trên người Lương Quyết Thành, chờ anh từ chối cô. Lương Quyết Thành nhìn ánh mắt chờ mong của cô, thong thả gật đầu.
Gật đầu?
Anh đồng ý?
Tiễn Ý Ý có loại cảm giác không biết phải làm sao.
Không phải, lão đại ơi, ngài có biết mình là ai không vậy? Ngài không phải bị khiết phích sao? Tại sao có thể dễ dàng chấp nhận việc để người khác bón trái cây bằng miệng cho mình được? Chuyện xấu hổ như vậy...!?
Ngài thay đổi rồi! Ngài không còn là boss phản diện lãnh khốc vô tình lúc trước của tôi nữa rồi!
Tiễn Ý Ý vô cùng đau đớn.
Nhưng cô có thể làm sao, Lương Quyết Thành đều đã gật đầu rồi, cô còn có biện pháp cự tuyệt khác?
Trò chơi mà thôi, thua thì chấp nhận. Nếu không làm được thì còn nói gì là cô nữa.
Tiễn Ý Ý hít sâu một hơi, cái dĩa cắm thanh long đút cho chính mình.
Thanh long màu trắng được cô cắn ở một góc, cắn cũng có chút không giữ được.
Cô lấy tốc độ nhanh nhất, xoay người đỡ lấy vai Lương Quyết Thành, nghiêng đầu đưa tới.
Thân thể Lương Quyết Thành không động đậy được.
Môi cô đã tiến sát tới môi anh. Khoảng cách giữa đôi môi chỉ bằng một nửa miếng thanh long. Đầu bên kia của thanh long đã đụng tới môi của Lương Quyết Thành.
Tiễn Ý Ý có chút gấp, chớp chớp mắt nhìn anh.
Mau ăn đi! Mở miệng ra!
Lương Quyết Thành chậm rãi há miệng, cắn thanh long.
Tiễn Ý Ý lúc này mới cắn đứt miếng thanh long, hít một hơi nuốt vào bụng.
“Được rồi.” Tiễn Ý Ý thập phần bình tĩnh.
Mà Lương Quyết Thành còn đang nhai, xem nó như là mỹ vị, ánh mắt tựa hồ có chút thỏa mãn.
Trương Dung cùng Tôn Tư Hằng bốn mắt nhìn nhau.
Hai người này thực sự có vấn đề, lúc ở ngoài cảm giác y như người xa lạ, nhưng lại có quan hệ ấy ấy với nhau, có thể cùng nhau ngâm suối nước nóng, cùng nhau ngủ, ngay cả dùng miệng trao đổi đồ ăn cũng có thể làm được.
Nên nói như thế nào đây, hai người kia là muộn tao* à?
*Muộn tao: Người trong nóng ngoài lạnh.
Ván thứ hai, người thua vẫn là Tiễn Ý Ý.
“Ây da, nếu không như thế này đi. Để bạn trai cậu hít đất, cậu ngồi trên lưng anh ấy, hoặc là nằm dưới thân anh ấy đều được. Chúng tớ ngồi đếm, đếm đủ 30s đi, anh ấy làm thiếu bao nhiêu cái thì để cậu hôn anh ấy từng đấy lần.”
Tiễn Ý Ý do dự nửa ngày, rất muốn gào lên rằng, cái này đâu phải là trừng phạt mỗi mình cô?
Tôn Tư Hằng ở bên cạnh vỗ tay cười ha ha: “Xong rồi, vợ của tôi đến đặc biệt chậm, tới tôi còn không chịu được. Người anh em, cậu chờ tới hôn bạn gái cậu đi!”
Lương Quyết Thành không nói hai lời, hoạt động chân tay một chút, sau đó nhìn Tiễn Ý Ý.
“Cậu chọn cái nào?”
Ngồi trên người của anh, hay nằm dưới thân anh?
Tiễn Ý Ý tự tưởng tượng ra một chút, cuống cuồng giơ tay phẩy phẩy gió, xua đi cái loại ý nghĩ táo bạo này.
Ngồi ở trên lưng anh thì anh sẽ có áp lực quá lớn, nhưng nằm dưới thân anh thì áp lực của cô lại còn lớn hơn!
Tiễn Ý Ý nghĩ đến Lương Quyết Thành từ hồi tiểu học đã ở trong võ quán tập võ, thân thể anh rất rắn chắc. Cô chỉ có 86 cân*, không tính là nhẹ, ngồi ở trên lưng anh...cũng có thể chịu được phải không?
* 86 cân = 43 kg (1 cân=0,5 kg)
Đau đầu.
Cô bỗng nhiên không nghĩ ra rõ ràng là mình đến chơi để giết thời gian, vì cái gì đã biến thành cô với Lương Quyết Thành tra tấn lẫn nhau?
“Tớ ngồi trên lưng cậu.” Tiễn Ý Ý chọn cái tốt nhất.
Lương Quyết Thành nằm thấp xống, tay chống tư thế cực kì tiêu chuẩn. Thân thể anh thẳng tắp, vừa nhìn là biết có luyện tập qua rồi.
Tiễn Ý Ý thật cẩn thận ngồi ở trên lưng anh.
Trương Dung cùng Tôn Tư Hằng đối diện cười.
“Bắt đầu nha.”
Trương Dung kéo dài thanh âm: “1... 2... 3... 4... 5...”
Cô ấy đếm thực sự rất chậm, Lương Quyết Thành bê trên lưng một người hơn 80 cân mà không hề thấy trở ngại gì.
Anh hít đất rất đúng cách, cũng rất đẹp trai. Tiễn Ý Ý vịn vào lưng Lương Quyết Thành, vô tình nhìn thấy hình ảnh của anh ở trong gương treo trước quầy bar. Nam sinh thân thể phập phồng đang lên xuống, cô dùng ánh mắt tràn đầy thưởng thức ngắm nhìn anh.
Ngồi ở trên lưng Lương Quyết Thành, Tiễn Ý Ý hoàn toàn có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh của nam sinh dưới người. Rõ ràng chỉ là một thiếu niên chưa 18 tuổi, thế nhưng sức mạnh này của anh so với người trưởng thành cũng không hề yếu hơn một chút nào.
Trương Dung ngay từ đầu còn cố ý kéo dài thanh âm, nhưng khi cô ấy nhìn cái tư thế hít đất tiêu chuẩn của anh, lại không tự chủ được tăng nhanh tốc độ đếm.
“...25, 26, 27...” Trương Dung đếm xong liền cảm thấy, cô có phải hay không đếm sai rồi? Trên lưng cõng một người, thế nhưng lại có thể hít tới 30 cái?
Mà đây còn chưa phải là giới hạn của Lương Quyết Thành.
Trán anh thậm chí còn không có mồ hôi, động tác từ đầu tới cuối đều không có thay đổi gì. Sau khi Trương Dung đếm xong, anh không động đậy mà vẫn duy trì tư thế đó, chờ Tiễn Ý Ý đi xuống.
Chân Tiễn Ý Ý mềm cả ra.
Cô rõ ràng cũng không hít đất, nhưng lại có cảm giác như mình mới là người vừa hít xong.
“Chị em tốt, cậu thật hạnh phúc.” Vẻ mặt Trương Dung vi diệu cười cười, đỡ Tiễn Ý Ý đang chớp mắt nhìn cô ấy đứng lên.
Cô giả vờ bình tĩnh, nghe không hiểu Trương Dung đang nói gì.
Ngược lại với hai người, trong lòng hai tên nam nhân kia biết rất rõ ràng. Tôn Tư Hằng cười xấu xa sờ sờ Lương Quyết Thành, nháy mắt với anh.
Lương Quyết Thành vẻ mặt bình tĩnh không có nửa điểm dao động.
Anh căn bản không mang lại hạnh phúc cho cô được như Trương Dung nói.
Nhưng hai người kia lại không tin.
Không tin cũng chẳng sao, anh không muốn để người khác biết mình là đang bị cô bao nuôi.
Ván thứ ba, Tiễn Ý Ý không động thủ nhiều nhưng vẫn thắng.
Người thắng là Lương Quyết Thành, hai người được quyền ra lệnh cho Tôn Tư Hằng và Trương Dung.
Tiễn Ý Ý nói anh mau ra lệnh cho họ, nhưng anh lại không hứng thú, lắc đầu tỏ ý không muốn tham dự, bảo Tiễn Ý Ý thích gì thì làm.
“Mấy cậu vừa phạt bọn tớ như thế nào thì bây giờ liền phạt như thế đi.” Tiễn Ý Ý cũng không có quá nhiều kinh nghiệm, trực tiếp đưa chiêu bọn họ vừa hành hạ cô đánh ngược trở về, “Tớ đếm ba mươi lần, Dung Dung chọn vị trí, bạn trai cậu hít đất.”
“Không thành vấn đề, chuyện nhỏ!”
Trương Dung cười như là mèo đi trộm cá, vẻ mặt đắc ý: “Cậu có lẽ không biết, cái gì gọi là đánh vào đầu súng nha.”
Cô ấy nằm xuống đất, ý nói Tôn Tư Hằng chống ở trên người mình hít đất.
Bọn họ làm rất thoải mái, Trương Dung còn giơ tay lên, mỗi lần Tôn Tư Hằng xuống là ôm lấy cổ cậu ta hôn một cái vô cùng ngọt ngào.
Người đang đếm – Tiễn Ý Ý trừng mắt nhìn chuyện đang xảy ra: “...”
Không chơi nữa, vì cái gì chứ? Vì cái gì đang êm đang đẹp lại bị tọng cho một đống thức ăn cho chó!?
Mấy ván này, Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành bất luận thắng hay thua cũng đều bị ngược cho tơi tả.
Sắp mười giờ tối, sau khi Trương Dung với Tôn Tư Hằng show ân ái xong, Tiễn Ý Ý mắt đã không còn gợn sóng, nhìn bọn họ không có biểu cảm gì nữa.
Cô với Lương Quyết Thành trở về phòng ngủ, bên cạnh phòng ngủ chỉ có một phòng nữa, khoảng cách hơi gần một tý. Có bốn người cho nên Trương Dung với Tôn Tư Hằng nói muốn ngủ với nhau, bảo là như thế mới gia tăng tình cảm được.
Trong phòng chỉ có một cái giường hai mét rất lớn, còn có cái ghế salon.
Tiễn Ý Ý đã mệt lả ra rồi, cô ngáp một cái, nhìn cái giường lớn, hướng về phía Lương Quyết Thành ở ngoài cửa: “Lương ca, lại đây ngủ nào.”
Cô vỗ vỗ đoạn ngăn cách ở giữa.
“Tớ bên trái, cậu bên phải. Chúng ta tiến hành theo chất lượng, trước hết cứ dùng chăn chia đôi cái giường, lần sau quen rồi thì bỏ ra cũng được.”
Quyết định này đối với anh cũng rất tốt.
Sau khi tắt đèn, Tiễn Ý Ý đem chăn kéo đến cằm, nằm nghiêng quay mặt ra ngoài cửa sổ.
Trong phòng thực im lặng.
Ngoài cửa sổ là cái cây rất cao, lá cây trong gió còn hơi đung đưa, chim chóc trên cành còn chưa ngủ, cũng không biết tối rồi muốn trò chuyện gì với bạn lữ của mình nữa.
Đây là lần đầu tiên Tiễn Ý Ý ngủ chung với Lương Quyết Thành.
Ngay từ đầu cô còn không ngủ được, nhưng cách một cái chăn, hô hấp Lương Quyết Thành lại rất đều đặn, âm thanh thở dốc rất nhỏ, cơ hồ đều không đáng kể.
Theo lý thuyết là cô nên cảm thấy anh không có tồn tại, nhưng Tiễn Ý Ý lại cảm nhận được độ ấm từ bên cạnh, thậm chí là mùi hương của anh.
Rõ ràng không có gì cả.
Tiễn Ý Ý lật người, cảm thấy mình không thể nghĩ quá nhiều.
Đơn thuần chỉ là giao dịch tiền bạc, cũng không thể làm mấy chuyện vớ vẩn khác được.
Cô mơ mơ màng màng ngủ, bỗng nhiên cảm thấy mình như đang nghe nhầm. Sao cô nghe được một ít thanh âm kỳ kỳ quái quái nhỉ?
Tiễn Ý Ý xoa xoa mắt, ngáp một nữa, thanh âm kia đột nhiên đề cao một chút.
Mập mờ lại quyến rũ, khí lực thở dốc cùng va chạm mãnh liệt, mang theo cái gì đó lắc lư qua lại mơ hồ truyền đến từ sau bức tường.
Tiễn Ý Ý mở mắt.
Buồn ngủ đều trôi về phương xa.
Không phải đâu...
Thanh âm kia càng lúc càng rõ ràng, rõ ràng đến mức cô trầm mặc giơ tay lên bịt lỗ tai.
Cô bỗng nhiên vô cùng hối hận, tại sao ban nãy chia phòng không đem hai cái người này ném lên trên tầng.
Trưởng thành thì giỏi lắm sao! Không biết cách vách còn có hai đứa trẻ vị thành niên như bọn cô à!?
Tiễn Ý Ý lật người, yên lặng kéo chăn trùm kín người, đem cả cơ thể giấu vào bên trong. Đem chăn coi như một bức tường thành an toàn có thể ngăn cản mọi âm thanh từ bên ngoài.
Che cho mình xong, Tiễn Ý Ý lại lo cho lão đại.
Lão đại còn một tháng nữa mới 18 tuổi, xem như vẫn chưa phải là người lớn, cũng chưa từng nghe qua mấy loại âm thanh này. Để lão đại nghe được mấy thứ này, còn là lúc đang ngủ cùng cô, đây cũng quá...lúng túng.
Tiễn Ý Ý muốn hỏi xem anh có ngủ được không nhưng lại không dám mở miệng.
Ngủ cũng tốt, không ngủ cũng được, cô hỏi một câu nữa, hai cái người không biết xấu hổ ở cách vách đang làm cái loại chuyện đó, cô nên làm thế nào? Chẳng nhẽ cách một bức tường vỗ tay cho họ, phất cờ hò reo?
Tiễn Ý Ý coi như không nghe thấy, nằm nghiêng đem đầu chôn vào trong chăn vẫn không nhúc nhích. Đoán tầm một lúc nữa thôi là có thể ngủ được rồi.
Nào ngờ âm thanh ở bên đó không hề giảm, ngược lại còn tăng lên.
Tiễn Ý Ý: “...”
Cô thở không được! Trong chăn thiếu oxi!
Chăn của cô bị người dùng sức kéo.
“Ai!?”
Lương Quyết Thành lôi chăn cô ra, kéo xuống để lộ Tiễn Ý Ý bên trong đang nín thở đến mức mặt đỏ hết cả lên.
Anh đương nhiên là không ngủ, nằm cùng giường với cô, tim anh đập còn không theo khống chế thì làm cách nào có thể ngủ được.
Mấy âm thanh cách vách anh đều có thể nghe được rõ ràng.
Nghe được âm thanh này, Lương Quyết Thành nghĩ nếu cô không ngủ được, anh sẽ che tai giúp cô.
Đồng thời Lương Quyết Thành cũng ghét bỏ cái đôi tình nhân cách vách này, quá nhàm chán, đáng bị ăn đòn.
Tiễn Ý Ý không ngủ được, cô đem chăn che đi lỗ tai mình. Lương Quyết Thành vẫn không lên tiếng, giả vờ ngủ, miễn cho cô lại gọi anh.
Không nghĩ đến cô đem mình nhét trong chăn, anh canh thời gian qua mấy phút cũng không thấy cô ra. Trong chăn làm sao có đủ không khí để hô hấp chứ, anh bất đắc dĩ chỉ có thể đem cái chăn đó kéo ra, giải thoát cho Tiễn Ý Ý ở bên trong.
“Đừng che.”
Anh nói ngắn gọn xong liền giơ tay gõ gõ trên tường.
Âm thanh bên đó lập tức ngừng lại.
“Ngủ đi.” Anh rất bình tĩnh.
Tiễn Ý Ý chịu thua, cô không nghĩ đến là còn có thể làm như thế này. Lại nói, lão đại chính là lão đại, đối với loại chuyện này cũng không thèm để ý, nói gõ liền gõ, cũng không có xấu hổ gì cả.
Người nào cũng như anh thì tốt.
Cô thiếu điều muốn vỗ tay cho Lương Quyết Thành vài cái khen thưởng.
Mặc kệ nói thế nào, hai người bên kia không làm ảnh hưởng đến cô là tốt rồi.
Tiễn Ý Ý mệt mỏi, ôm chăn lật người ngủ rất nhanh.
Bên cạnh có tiếng hít thở, Lương Quyết Thành không tài nào ngủ được.
Anh mở to mắt nhìn trần nhà, đang xem xét xem tại sao mình lại luân lạc đến cái tình trạng như thế này.
Ba tháng trước, thế giới của anh chưa từng có một cô gái nào tồn tại, thậm chí còn không hề tồn tại loại tình cảm không cần thiết này.
Nhưng chỉ vừa mới học được vài hôm, học sinh chuyển trường tới này lại làm đảo lộn hết mọi thứ trong cuộc đời anh.
Mơ mơ hồ hồ liền đem mình mang đến trên giường Tiễn Ý Ý.
Lương Quyết Thành im lặng than nhẹ.
Sớm như thế này đã ngủ chung, về sau không biét nên xử lý như thế nào.
Lương Quyết Thành nhìn thấy tương lại mình vô cùng mờ mịt.
Đêm khuya, cánh tay Lương Quyết Thành đột nhiên nóng lên.
Anh ghé mắt.
Tiễn Ý Ý đã ngủ say sưa đem người trở đến chỗ này, vượt qua một đống chăn gối mà ôm lấy cánh tay của anh.
Đến rồi.
Đại não Lương Quyết Thành phát ra tín hiệu cảnh báo màu đỏ, toàn thân lập tức thanh tỉnh, cảnh giác nhìn chằm chằm Tiễn Ý Ý.
Ôm rồi, động tác tiếp theo của cô sẽ là gì, muốn trèo lên người anh ngủ sao?
Lương Quyết Thành tận lực đem động tĩnh giảm xuống mức thấp nhất. Trong phạm vi nhỏ như vậy, Tiễn Ý Ý lại nằm sấp ở bên cạnh anh, hai thân thể ở cùng một chỗ như vậy không thể nào thoải mái được.
Lương Quyết Thành đợi nửa ngày, Tiễn Ý Ý rốt cuộc cũng động.
Cô như là đang muốn tìm cái gì đó, liên tiếp sờ tay anh, không ngừng dán tới gần, lại gần thêm chút nữa.
Lương Quyết Thành chậm rãi thở ra một hơi.
Quả nhiên là như thế.
Lúc còn tỉnh táo cô luôn ở trong trạng tháng ngại ngùng, chỉ có thể đến tối giả vờ ngủ mới phóng khoáng một trận.
Lương Quyết Thành ghé mắt.
Mi tâm của Tiễn Ý Ý nhíu lại, cô tựa hồ không thoải mái, thân thể dính sát vào người anh chậm rãi cuộn thành một cục, nhìn qua trông giống một đứa bé.
Lương Quyết Thành sợ cô còn làm nữa thì đêm nay cả hai người đều ngủ không ngon, trực tiếp đem cô ôm vào trong ngực, làm cho cô an phận một chút.
Anh giơ tay ôm lấy cô, dùng lực kéo, Tiễn Ý Ý liền ngã hẳn vào lòng anh.
Hiện tại dễ chịu hơn rồi.
Lương Quyết Thành hai tay đặt hai bên, không chạm vào Tiễn Ý Ý đang nằm trên người mình.
Tiễn Ý Ý lại bị làm tỉnh.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, đồng tử mạnh mẽ co lại.
Cô ngủ mơ? Làm thế nào trước mắt lại là khuôn mặt đang ngủ được phóng đại của Lương Quyết Thành?
Tiễn Ý Ý cuống quít bò lên, thấy rõ tình huống của mình, khóe miệng giật giật.
Cô đang làm gì thế này? Sao lại nằm trên người Lương Quyết Thành?
Tiễn Ý Ý muốn rời đi, nhưng vừa động cô lại ngừng lại, sau đó chậm rãi quay lại trong ngực Lương Quyết Thành, không nhúc nhích.
Khóe miệng Lương Quyết Thành hơi nhếch lên.
“Lương ca.” Tiễn Ý Ý hơi thở mong manh, “Cậu ngủ rồi sao?”
Lương Quyết Thành không lên tiếng.
Nếu biết anh tỉnh, Tiễn Ý Ý khẳng định không dám tới gần anh.
Anh vẫn chưa tỉnh, Tiễn Ý Ý thống khổ nhắm mắt lại, chỉ có cố gắng chống thân thể hoạt động một chút.
“Đừng động!”
Lương Quyết Thành bị cọ đến không có cách nào, đè Tiễn Ý Ý lại, nghiến răng nghiến lợi.
Là anh đã coi thường cô rồi, cô lại còn có thể làm như vậy!
“Cậu tỉnh rồi?”
Tiễn Ý Ý nhìn thấy Lương Quyết Thành mở mắt, giống như nhìn thấy người thân thất lạc nhiều năm của mình vậy, trong mắt lấp lánh nước.
Lương Quyết Thành sắc mặt nặng nề: “Đừng động, ngủ đi.”
“Không được.” Tiễn Ý Ý suy yếu cười khổ một tiếng, “Tớ muốn gọi điện cho quản gia.”
Lương Quyết Thành nhíu mày.
“Hửm?”
Tiễn Ý Ý có chút ngượng ngùng. Nhưng lúc này cô cũng chỉ có thể bình nứt không sợ vỡ.
“Kỳ sinh lý của tớ ấy, đau quá.”
Lương Quyết Thành trầm mặc nửa ngày, anh không trải qua chuyện này cho nên nhất thời có chút hoảng.
“Gọi cho quản gia làm cái gì?”
“Bảo quản gia mua thuốc.” Tiễn Ý Ý hữu kí vô lực, “Không thì làm thế nào? Cậu xoa cho tớ à?”
“...Được.”
Tiễn Ý Ý trừng mắt nhìn.
Cái gì?
Lương Quyết Thành không được tự nhiên quay đầu đi chỗ khác.
“...Xoa ở đâu, xoa như thế nào?”
- -----
Tác giả có lời muốn nói:
Lương Quyết Thành: Cô ấy thật biết làm nũng.
Tiễn Ý Ý: Tôi là ai? Tôi ở đâu? Xảy ra chuyện gì rồi?