Edit: Thương Thù
Beta: Tịnh Nghiên
- -----------------------------------------------
Tiễn lão gia tử trầm mặc.
Cô ta khóc rất dữ dội, cũng nói đúng tình hình thực tế.
Đích xác là bởi vì không trưởng thành ở bên người ông cho nên mới có thể học phải những thứ không tốt kia, đây cũng là sai lầm của Tiễn lão gia tử.
“... Về sau, con ở cùng với cha mẹ đi, ít trở về chỗ ông nữa.”
Tiễn lão gia tử thoái nhượng một bước.
Tiễn Mân Văn ôm mặt khóc rời đi.
Cha mẹ Tiễn cái gì cũng không dám nói, bước chân vội vàng đi theo nữ nhi rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, ông nội có vẻ trầm lắng hơn.
Ông hỏi thương thế của Lương Quyết Thành, sau cũng không nói thêm gì nữa. Đối với sự tình phát sinh đêm nay, lão nhân gia vô cùng thất vọng.
Tính tình cháu gái ruột đã hỏng hồi, trong lòng ông đều tràn ngập phiền muộn.
*
Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành trở về nhà đã là đêm khuya.
Trên mu bàn tay của anh còn có một vết thương thật dài, Tiễn Ý Ý biết đây là do bảo vệ cô mà ra, trong lòng có đủ loại tư vị. Đợi Lương Quyết Thành thay xong quần áo ở nhà, cô chủ động tiến tới đem vết thương của anh bôi thuốc rồi băng bó lại một lần.
Lương Quyết Thành vươn tay tùy ý để cô động, thuận theo thậm chí có chút giống một con mèo lười.
Vết thương trên tay thoạt nhìn có chút dữ tợn, bác sĩ nói phải cẩn thận chữa trị thật tốt, miễn cho lưu lại sẹo.
Dựa theo lời bác sĩ gia đình nói, chiếc nhẫn này mà làm bị thương thì xác thực không tốt lắm. Nếu vạch ra ở trên mặt Tiễn Ý Ý, chỉ sợ thật sự về sau sẽ lưu lại sẹo. Cuối cùng nói không chừng còn phải cấy da.
Lần duỗi tay này của Lương Quyết Thành xem như cứu được gương mặt khả ái của Tiễn Ý Ý.
Bị thương, cho nên Tiễn Ý Ý danh chính ngôn thuận xin phép nghỉ cho Lương Quyết Thành.
Đây là lần đầu tiên anh có tiếng cũng có miếng, xin nghỉ học có lý do mà không phải trực tiếp trốn học. Tiễn Ý Ý vốn nghĩ chỉ xin nghỉ một tuần, thế nhưng Lương Quyết Thành tính toán, bôi vẽ loạn lên tính thêm tám ngày nữa.
Tám ngày để làm gì, Tiễn Ý Ý cũng không hiểu.
Hơn nữa mấy ngày nay Lương Quyết Thành ở trong nhà cũng không có được nghỉ ngơi đàng hoàng. Dương tiên sinh bên kia biết anh bị thương, còn xin nghỉ ở trường cho nên liền trực tiếp lôi anh đi, ba ngày sau mới đem người đưa trở về.
Tháng 11 đã tới, cái rét lạnh đậm đà của mùa đông cũng lộ ra.
Tiễn Ý Ý sợ lạnh, bên ngoài đồng phục học sinh là cái áo khoác nhung rất dày. Mẹ Lương còn đan cho cô một cái khăn quàng cổ thật dài quấn được ba vòng, đem một nửa khuôn mặt của cô đều che đến kín kẽ.
Kì kiểm tra lần hai của học kì một sắp bắt đầu.
Tiễn Ý Ý được xếp đến phòng thi của ban bảy, cơ hồ cùng mấy học sinh ban 11 đều tách ra.
Quan trọng ngồi phía sau cô chính là người đứng thứ 30 của ban nhất, bạn học Vương.
Bạn học Vương kia giống như vẫn còn nhớ rất rõ ràng, đen mặt không nói chuyện. Sau khi đi vào liền quay đầu sang chỗ khác.
Tiễn Ý Ý lướt quanh danh sách phòng thi một lượt.
Nhất ban lần này thiếu một người dự thi, Tiễn Mân Văn.
Tiễn Mân Văn xin nghỉ, nghe trợ lý Tôn thuận miệng nhắc tới, hình như ông nội định chuyển trường cho cô ta.
Chuyển trường cũng tốt, mắt không thấy tâm không phiền.
Tiễn Ý Ý hà hơi.
Trong lớp học không mở điều hòa, ngồi ở đó không khác gì cái tủ lạnh.
Lương Quyết Thành không tới tham gia kì thi, dù sao đối với anh mà nói, thi hay không cũng không quan trọng. Bất luận là lúc nào, bảo trì hạng nhất toàn trường là đủ rồi.
Tiễn Ý Ý đối với lần thi này rất xem trọng, đây là lần kiểm tra đo lường kết quả cô đi theo Lương Quyết Thành học hai tháng liền.
Lúc thi, Tiễn Ý Ý cùng bạn bè cô quen biết đều không cùng phòng, thi xong liền đứng ở dưới tầng lầu, cạnh chậu hoa nhỏ đợi mọi người tụ tập lại.
Tại Tiếu với Chu Tam học hành tử tế hơn nửa tháng, đối với lần thi này tràn đầy chờ mong, thậm chí trước khi thi còn tràn đầy ý chí, cảm thấy chính mình sắp đi lên con đường lựa chọn vào Thanh Bắc*.
*Liệu có phải Bắc Đại, Thanh Hoa không nhỉ?
Thi xong môn đầu tiên, hai người đều gục xuống, hận không thể ôm Nhâm Kha khóc ròng.
Nhâm Kha đẩy đẩy kính mắt, đang cùng một học bá ban khác so sánh đáp án, đối với nhòm “học sinh” của mình biểu hiện một chút không an ổn, thậm chí còn đang cười.
“Các cậu thi được khá, tớ mới cảm thấy kỳ quái.”
Khởi điểm quá thấp, trong khoảng thời gian ngắn có thể nhấc lên một ít. Thế nhưng muốn đánh đồng với mấy học sinh trải qua vài năm gian khổ học tập, chênh lệch vẫn rất lớn.
Lòng không thể quá tham.
Tại Tiếu với Chu Tam đều ủy khuất.
Tô Á Na cũng theo so sánh đáp án.
Lương Quyết Thành không có ở đây, đáp án tiêu chuẩn nhất chính là Nhâm Kha. Thân là người trong top 50 của khối, nếu câu trả lời có thể bảo trì tỉ lệ thống nhất với cậu ta, ít nhất có thể đạt được tiêu chuẩn.
Vì học tập, nhóm học tra đều không thiết ăn cơm, xúc được một miếng lại so ba cái đề sau đó ngửa mặt lên trời thở dài.
Tô Á Na tủi thân muốn khóc.
Câu trả lời của cô so với Nhâm Kha chênh lệch quá nhiều.
Ai, vẫn không được sao?
Tiễn Ý Ý thì ngược lại, vừa ăn cơm vừa nghe câu trả lời của Nhâm Kha, đại bộ phận đều giống mình.
Chẳng lẽ nói, lần này cô tiến bộ lớn đến vậy?
Mới có một môn, chưa đủ để chứng minh cái gì. Môn thi thứ hai, Tiễn Ý Ý lập tức nghiêm túc xem đề thi.
Đề bài đại đa số Tiễn Ý Ý đều đã gặp qua, hoặc là giống như từng quen biết.
Lương Quyết Thành bổ túc cho cô cơ hồ là đã làm đủ các thể loại đề. Vô luận nó có thay đổi như thế nào, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, cơ bản chính là từ mấy cái kia mà ra.
Một ngày mà anh bắt cô làm tận hai tờ đề thi, còn có một quyển tập đề dày cộp, trải qua hai tháng tích lũy, hơn nữa Tiễn Ý Ý vốn đã học qua rồi. Tích lũy như vậy làm sự tiến bộ của cô tăng lên nhanh chóng.
Ít nhất thì Tiễn Ý Ý cũng dám nói một câu, mấy cái bài trong đề thi này, cô đại đa số đều có thể làm.
Không chính xác hết thì cũng chính xác được hơn nửa.
Sau khi kiểm tra Toán học xong, Tiễn Ý Ý đối với năng lực của mình càng có niềm tin.
Tuyệt đối không thành vấn đề!
Tưởng tượng đến vài năm sau đó, học bá Tiễn Ý Ý trở về, đứng trên đỉnh cao của Nhất Trung.
Tiếp theo là môn Hóa, Tiễn Ý Ý liền ngay lập tức bị đánh cho trở về nguyên hình.
Hóa học của cô vẫn là có chút kém, cường độ bổ túc không đủ, một tờ đề thi vừa lật xong, Tiễn Ý Ý cảm thấy mình chỉ có thể làm được 60%.
Có thể đạt chuẩn là được rồi.
Sau hai ngày kiểm tra, tổ bốn người học tra* mang theo một học bá Nhâm Kha đi ăn lẩu.
*Ngược lại với học bá, học tra là học dốt.
“Lương ca đâu? Loại thời điểm này mà không gọi Lương ca là không được.” Tại Tiếu nói.
Học sinh có rất ít thời gian, có thể tới đây ăn lẩu thì phải ăn thật nhiều người mới vui. Năm người ăn không có sức mạnh gì hết, vẫn thiếu mất một nhân vật linh hồn a.
Thi xong so với tan học bình thường sớm hơn một chút, Tiễn Ý Ý muốn gọi điện thoại cho Lương Quyết Thành, hỏi xem anh có thể tới hay không.
“Lương ca còn có việc, để tớ hỏi một chút.”
Qua nửa giờ sau khi Tiễn Ý Ý gửi một tin WeChat tới cho Lương Quyết Thành mới nhận được hồi âm.
L: Ở nơi nào?
Nói như vậy nghĩa là anh có thể đi ăn.
Tiễn Ý Ý lập tức gửi địa chỉ qua cho anh, đồng thời nói anh nhờ Lưu thúc tới công ty mà đón.
Lương Quyết Thành không từ chối.
Anh đích xác cũng rất mệt.
Ngồi ở trong xe Lưu thúc, Lương Quyết Thành dành hai mươi phút đường xe ngắn ngủi để ngủ.
Dương tiên sinh không hề đem anh như một trẻ vị thành niên mà đối xử, hoặc nói thẳng hơn một chút chính là Dương tiên sinh không coi anh là người mà đối đãi.
Quá độc ác rồi.
Rõ ràng là nhìn thấy vết thương trên mu bàn tay Lương Quyết Thành, biết đây là một tiểu bằng hữu vị thành niên đang bị thương, mày đều như cũ không thèm nhăn một cái, nói để anh nghỉ ngơi một lát rồi lại lôi kéo anh tiếp tục lên lớp.
Mấy ngày nay, Lương Quyết Thành nằm trong tay Dương tiên sinh bị hắn ép cho quá sức.
Ngủ đều không có thời gian để ngủ, sáng sớm vừa mở mắt là cái máy tính đã đặt trước mặt, trước khi nhắm mắt cũng là cái máy tính để trước mặt.
Thảm.
Một chữ thảm không diễn tả hết được.
Hai mươi phút sau, Lương Quyết Thành tới quán lẩu, bọn người Tiễn Ý Ý đã chuẩn bị đầy đủ đồ ăn, chỉ chờ anh để bóp cò nổ súng mà thôi.
Mấy người ở đây đều rất biết điều, để trống vị trí bên cạnh Tiễn Ý Ý cho Lương Quyết Thành, hai người một hàng, Tại Tiếu và Chu Tam, Tô Á Na tự nhiên là ngồi cạnh Nhâm Kha.
Lương Quyết Thành vừa vào liền biết chỗ bên cạnh Tiễn Ý Ý là để dành cho mình.
Anh gật đầu cùng đám bạn chào hỏi, rồi ngồi xuống bên cạnh Tiễn Ý Ý.
Lương Quyết Thành nâng tay khoác lên trên ghế dựa đằng sau lưng cô.
Đây chính là một động tác chiếm hữu mạnh mẽ, cũng mang theo một loại tuyên cáo.
Mấy người này phản ứng đều nhanh, nhưng nhanh nhất là Chu Tam.
“Ôi đệch! Lương ca bị thương à?!”
Chu Tam thấy vết thương trên mu bàn tay của Lương Quyết Thành, nhảy cẫng lên nói.
Mấy người khác cũng đều nhìn thấy.
“Lương ca sao lại bị thương thế?”
Tại Tiếu cũng theo hỏi: “Không có việc gì chứ?”
“Có thể có chuyện gì.” Lương Quyết Thành tránh được vấn đề thứ nhất.
Tiễn Ý Ý trừng mắt nhìn.
Nhân viên phục vụ bên cạnh hạ nồi xuống, Tiễn Ý Ý nhanh chóng ngăn cản mấy thứ như cá mực với đồ hải sản.
“Đưa sang bên kia đi, bên này không ăn.”
Bên này chính là hai nồi cà chua.
Chính là nồi của Lương Quyết Thành với Tiễn Ý Ý.
Tiễn Ý Ý phân phó xong mới quay sang nói với Lương Quyết Thành: “Cậu không thể ăn.”
Lương Quyết Thành đặc biệt thành thật gật đầu: “Ừm, tùy theo ý cậu.”
Đối diện, Nhâm Kha với Tô Á Na đồng thời nghĩ tới một câu.
Bọn họ liếc nhau, yên lặng cúi đầu xuống.
Đến đến, ăn cái gì mà chả là ăn, thức ăn cho chó cũng đều là đồ ăn.
Không sao cả, bọn họ quen rồi.
Hương vị cũng không tệ lắm.
Lúc bị thương thì phải chú ý rất nhiều, có một vài thứ không thể ăn, ăn vào sẽ khiến miệng vết thương khép lại chậm hơn hoặc có thể lưu lại sẹo. Nên ăn mấy món thanh đạm thôi.
Ăn lẩu, đường đường là giáo bá Lương Quyết Thành, thế mà trước mặt lại là một nồi cà chua mà mấy tiểu cô nương thích ăn.
Sáu người sáu nồi, mỗi người một cái, Tiễn Ý Ý đã lâu không có ăn lẩu rồi, cầm lấy chiếc đũa hăng say cúi đầu ăn một hồi lâu mới phát hiện người bên cạnh mình vẫn không hề động đũa.
Cô vừa ngẩng đầu lên liền thấy Lương Quyết Thành đang nhìn mình.
Tay phải của anh đưa ra, cầm lấy cái đũa, thế nhưng trong bát vẫn trống trơn.
“Có phải là tay đau không?”
Tiễn Ý Ý tự mình biên ra lí do mà anh không ăn, do dự một lát.
Nói đến nói đi cũng là vì cô nên anh mới bị thương, hành động bất tiện như thế này.
Cũng không biết mấy ngày nay anh ăn cơm kiểu gì nữa.
Lương Quyết Thành nghĩ ngợi, buông đũa xuống: “Giúp tôi.”
Tiễn Ý Ý cắn cắn môi.
Cô cầm đũa của anh lên, từ trong nồi cà chua gắp đồ ăn thả vào trong bát anh, lại nhỏ giọng nói: “Không cần bón đi?”
Lương Quyết Thành cũng không dám diễn trò quá mức.
“Không cần.”
Lúc này anh mới động đũa.
Trong bát đều là đồ ăn Tiễn Ý Ý gắp.
Khóe miệng Lương Quyết Thành tựa hồ là đang mỉm cười.
Nhưng quá cạn, không thấy rõ.
Đối diện Lương Quyết Thành, Chu Tam nhìn rõ nhất, dụi dụi con mắt, còn tưởng rằng mình đang nhìn lầm.
Lương Quyết Thành ăn, trong bát còn chưa hết đã bị Tiễn Ý Ý gắp cho đầy một bát. Mỗi một món đều được cẩn thận chọn lựa qua, những thứ không thể ăn khi bị thương đều được cô loại bỏ. Đồng thời còn có mấy thứ anh không thích, cô cũng không gắp cho anh.
Tiễn Ý Ý ăn cơm với anh hơn một tháng nay, đối với những sở thích nho nhỏ của anh đều rõ.
Hai người, một người gắp, một người ăn, phối hợp rất tốt.
Lương Quyết Thành rất hưởng thụ, tay cũng không động nhiều mà vẫn có thể ăn no.
Sau một trận càn quét nồi lẩu, Lương Quyết Thành ăn được nhiều nhất, Tiễn Ý Ý cũng ăn không ít.
Cô vẫn liên tục gắp đồ cho anh, vốn lượng cơm cô ăn cũng không nhiều, chỉ ăn có vài gắp, còn lại đều vét hết vào bát Lương Quyết Thành. Nhưng vừa quay đầu lại, chén của cô cũng có rất nhiều đồ ăn, nhiều đến nỗi cô ăn không hết.
Có cái gì đó không đúng lắm?
Tiễn Ý Ý gắp đồ ăn cho Lương Quyết Thành xong, chính mình lại vùi đầu ăn một trận, ăn nửa ngày rốt cuộc cũng hết, sau đó lại ngẩng đầu gắp đồ cho anh, gắp gắp một hồi, trong bát mình lại đầy ụ.
Tiễn Ý Ý: “...”??? Nồi lẩu có linh dị?