Nuôi Dưỡng Nhân Vật Phản Diện

Chương 86: Chương 86




Edit: Thương Thù

Beta: Tịnh Nghiên

- -----------------------------------------------

Sắc mặt Tào khung có bao nhiêu khó coi Tiễn Ý Ý cũng không biết, mà cô cũng không muốn biết.

Cô trầm mặc một lát. Cái ý tưởng vừa mới dâng lên kia, giống như là...

Giống như cô thích Lương Quyết Thành vậy.

Tiễn Ý Ý đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu như là người khác, nếu như có một nam sinh khác cho cô cảm giác như thế này, cô hoàn toàn có thể khẳng định là hai người yêu thích lẫn nhau.

Thế nhưng người này lại là Lương Quyết Thành...

Lương Quyết Thành ở trong lòng cô, từ khóa duy nhất để chỉ anh chính là “nhân vật phản diện“.

Thời điểm cô tiến vào thế giới này, ấn tượng đối với mọi người đều bị ảnh hưởng từ nguyên chủ, lần đầu tiên Lương Quyết Thành xuất hiện trước mặt cô, cô có lẽ cảm thấy anh chính là một nam sinh đẹp trai khiến cho người khác mặt đỏ tim đập nhanh, thế nhưng sau khi biết thân phận của anh, cô đã đem người này biến thành một cái ký hiệu, là hình tượng nhân vật phản diện trong cốt truyện vốn có của nguyên chủ.

Dưới tình huống như vậy, sở dĩ cô lựa chọn Lương Quyết Thành bởi vì tính cách của anh, tính cách của anh đối với cô là tốt nhất. Nhưng cô chưa từng nghĩ, nam sinh này cũng có thể sinh động đến vậy, sẽ bởi vì ở lâu với một nữ sinh mà đâm ra thích người đó.

Cũng sẽ khiến cho người ở chung với anh... thích anh.

Tiễn Ý Ý không có quá nhiều lời muốn nói với Tào Khung, thời gian chuyển giao cũng không còn nhiều, cô khách khách khí khí nói; “Trở về đi, chúng ta đi quá lâu, đừng để mọi người chờ lại không chờ được chúng ta.”

Tiễn Ý Ý xoay người.

Hai người đứng canh ở chỗ kia đứng sang hai bên nhường đường.

Tào Khung ở đằng sau cô thình lình nói ra: “Tớ sắp đính hôn.”

Tiễn Ý Ý dừng chân.

Cái này không khó tưởng tượng.

Có lẽ nói, nhóm bạn thân kia trên WeChat của cô, thời điểm đủ 18 tuổi đều sẽ chọn một người bạn đời cho mình.

Không biết là có thích hay không, dù sao thì không để cho người nhà hai bên mất mặt là được rồi.

Chẳng phải Hà Ứng Hoan cũng vậy hay sao.

“Chúc mừng.”

Tào Khung cắn môi.

“Là Hoan Hoan.”

Ánh mắt Tiễn Ý Ý hơi hơi mở to một chút.

Là Hoan Hoan?

Dường như là ngoài dự đoán, thế nhưng nghĩ lại cũng hợp lý.

Hà gia vẫn đang tiếp cận Tào gia, quan hệ bạn bè giữa Hà Ứng Hoan và Tào Khung, đối với Hà gia mà nói thì nó chính là một công cụ có thể sử dụng rất tốt để kéo lên quan hệ với Tào gia.

Trước kia Tào Khung thích cô, chuyện này còn chưa tính, nhưng sau khi Tiễn Ý Ý đã có bạn trai, hơn nữa tình cảm còn rất tốt, Tào Khung chắc chắn sẽ không ngu ngốc đến nỗi cứ một mực chờ cô như vậy. Như vậy thì hẳn là hắn sẽ nghe theo sự sắp xếp của người nhà, vào thời điểm đủ 18 tuổi sẽ cùng một bé gái mà bọn họ nắm rõ hoàn cảnh đính hôn, dường như cũng không có cái gì không đúng cả.

Người được chọn này lại chính là Hà Ứng Hoan, có lẽ là cô ấy so với người khác giỏi hơn.

Chung quy lại thì bọn họ xem như cũng cùng nhau lớn lên, quan hệ nhiều năm như vậy, dù cho không có tình cảm nam nữ thì cũng có tình cảm hữu nghị. Về sau đối với cái gì cũng đều tiện lợi.

Bất quá nghĩ đến những lời Hà Ứng Hoan nói lúc trước, Tiễn Ý Ý có chút buồn cười.

Nghe giọng điệu của Tào Khung thì giống như không bằng lòng, còn Hoan Hoan thì lại càng không vui vẻ.

Chung quy thì hai người cũng hiểu rõ nhau, Hoan Hoan đều không có giao du với nam sinh khác, tự dựng lại đi đính hôn với bạn thân mình, từ bạn bè lại biến thành bạn trai, có lẽ không phải cái tốt nhất mà cả hai muốn.

Hai người kia...

Tiễn Ý Ý nghĩ ngợi: “Chúc hai người hạnh phúc?”

Vô luận là như thế nào, đối tượng vẫn là Hà Ứng Hoan, ít nhất sẽ không cần lo lắng Tào Khung đối xử không tốt với cô ấy. Bạn bè nhiều năm như vậy, Khung Khung dù không thích vẫn sẽ chiếu cố bạn thân của mình, từ bạn thân biến thành vợ, như vậy càng có thể chiếu cố tốt Hoan Hoan.

Tào Khung không còn lời nào để nói.

Hai người trở lại quảng trường, ở trong một đám đông chen tới chen lui hội hợp với một đám đại gia.

Cũng không phải đại gia.

Lương Quyết Thành đứng một mình ở quảng trường, tay đút túi áo lẳng lặng nhìn về phía Tiễn Ý Ý.

Anh đứng ở nơi đó chính là đứa trẻ đẹp trai nhất, đừng nói là mấy tiểu cô nương, ngay cả mấy tiểu tỷ tỷ hai mươi, ba mươi tuổi cũng không nhịn được đưa mắt nhìn về phía anh.

Trong một đám người chen lấn nhau, xung quanh Lương Quyết Thành lại là một khoảng trống.

Rất nhiều người cũng có ý nghĩ muốn chen lên đụng vào anh, tổng cảm thấy chỉ cần đứng sát tiểu ca ca này thôi cũng coi như là chiếm được tiện nghi của người ta rồi.

Một đám người chen lấn trong quảng trường, tất cả mọi người đều đang bảo vệ bản thân mình tránh bị rớt HP, duy chỉ có Lương Quyết Thành là bước đi rất nhanh trong đám người, hướng tới phương hướng mình muốn đi, một đường thông suốt không va chạm ai.

Người phía trước bước chân của Lương Quyết Thành sẽ không tự chủ được mà dạt sang hai bên, cho anh một lối đi nhỏ thông thoáng.

Tiễn Ý Ý cứ như vậy mà nhìn thấy một lối đi nhỏ độc đáo ở trong một đám người.

Lương Quyết Thành cúi đầu, cầm tay Tiễn Ý Ý.

Tay cô đã lạnh như băng.

Anh không nói gì thêm, mà dùng chính tay của mình bao bọc tay cô, thuận tiện đem cô kéo về phía mình, một tay ôm lấy bả vai Tiễn Ý Ý, lười biếng đối với Tào Khung ở phía sau cô gật đầu, xoay người cùng đám bạn kia hội hợp.

Tào Khung tức giận cũng không hữu dụng, người ta cũng nói là biết cái đứa con riêng của Diêu gia này, một tên mà lịch sử đen đến không thể đen hơn này, lại trở thành một trong những người trong vòng quan hệ của hắn thì sao?

Tức giận!

Tiễn Ý Ý với Tào Khung ra ngoài nói chuyện rất lâu, lúc cô nhìn Lương Quyết Thành cũng có chút tò mò: “Cậu không hỏi xem chúng tớ nói chuyện gì sao?”

Lương Quyết Thành: “Không hỏi.”

Cũng không cần hỏi.

Anh lấy cái áo khoác lông bên trong balo mặc vào cho Tiễn Ý Ý.

Cái này khả năng chính là thói quen tốt mà anh dưỡng được trong khoảng thời gian qua, không thể để cho Tiễn Ý Ý cảm lạnh được.

Hôm nay Tiễn Ý Ý muốn xinh đẹp để ra ngoài chơi, anh liền bỏ một cái áo lông ở bên trong balo. Miễn cho cô ra ngoài chơi quá muộn lại không có áo khoác mặc, sau đó lại ốm nữa thì không tốt.

Tiễn Ý Ý với Tào Khung rời đi không lâu liền nổi lên một trận gió.

Lương Quyết Thành sợ Tiễn Ý Ý lạnh nên đi theo hướng hai người họ tìm tới đây.

Anh buông lỏng Tiễn Ý Ý ra, kéo khóa kéo lên, nghiêm túc chỉnh lại cho cô.

“Rất đẹp.”

Thực may mắn là anh đã tìm tới, thế mới có thể nghe được một chút chuyện.

Phía trước cách khá xa mơ hồ có tiếng nói. Mà câu nói rành mạch rơi vào trong tai anh, có lẽ chính là điểm sáng duy nhất mà anh nhìn thấy trong màn đêm.

Lương Quyết Thành cái gì cũng không nghĩ nữa.

Anh đã chiếm được thứ mình muốn rồi.

Vậy là quá đủ.

Tiễn Ý Ý mê man, Lương Quyết Thành duỗi tay, cô liền nắm lấy tay anh.

Bàn tay nam hài tử rộng rãi, độ ấm lòng bàn tay anh rất cao, tay Tiễn Ý Ý lạnh như vậy mà ở trong tay anh một lúc cũng đã bị nhiễm lên độ nóng như vậy.

Bên trong áo khoác của Tiễn Ý Ý là bộ quần áo rất xinh đẹp, thế nhưng cái áo bên ngoài lại không đẹp như thế, có điều nó vô cùng ấm áp.

Tiễn Ý Ý chỉ cần nghĩ tới anh vừa ra cửa đã nhớ rõ mang quần áo theo cho cô, trong lòng có chút chột dạ.

So sánh với Lương Quyết Thành, cô thực sự không xứng.

Tiễn Ý Ý nắm lòng bàn tay Lương Quyết Thành, nói: “Cảm ơn cậu.”

Lương Quyết Thành chỉ nắm chặt tay cô.

Bây giờ anh đang rất phiêu, cảm giác cả người như nhẹ bẫng. Toàn bộ đều dựa vào lực tay Tiễn Ý Ý nắm anh mà đứng vững ở chốn này.

Trong đám người ồn ào này.

Thời gian đếm ngược vẫn còn thừa, hiện tại có thể chơi được chính là những cái kia, Tiễn Ý Ý quyết định đi xem Tô Á Na ở vũ đài bên kia, vừa nói, tất cả mọi người đều đồng ý.

Vũ đài cách đây không xa, ở phía dưới phụ cận thương trường dựng một cái vũ đài, lúc này đó có không ít người ở trên đó biểu diễn, đằng sau hậu trường là những cô gái đang khẩn trương trang điểm cùng tập luyện, ngẫu nhiên còn có nhân viên bận trước bận sau đi qua đi lại.

Tiễn Ý Ý liếc mắt liền nhìn thấy Tô Á Na, ở bên cạnh cô ấy là Nhâm Kha đang khiêng đạo cụ giúp.

Đổi một thân đồng phục học sinh, Tô Á Na bây giờ khoác lên mình một thân quần áo biểu diễn lộ eo, quần áo phát sáng lấp lánh, tóc cô ấy nhuộm thành màu hoàng kim, vấn lên một cách lười biếng, đang khẩn trương nói chuyện với cô gái ở bên cạnh.

Nhâm Kha tháo kính mắt, mặc một bộ đồ lao động màu lam, nếu không nói chắc ai cũng nghĩ cậu ta là công nhân công trường kiến trúc.

Tô Á Na ở hậu trường, bọn người Tiễn Ý Ý cũng không đi qua quấy rầy, đứng ở trước đài xem người khác biểu diễn.

Biểu diễn còn có một nhóm tiểu hài tử.

Mấy thiếu nữ khoảng chừng mười một, mười hai tuổi bắt chước nhóm nữ đoàn nổi danh hết hát rồi nhảy, trên khuôn mặt non nớt đều là vui sướng và nhiệt tình.

Bên người Tiễn Ý Ý cũng không thiếu người nhà của đám nữ hài tử đó, đều đang vui vẻ lắc gậy huỳnh quang, quay chụp đứa nhỏ nhà mình, phấn khích liều mạng hô to.

“Nếu tớ mà có con gái, tớ chắc chắn sẽ để con bé mặc những bộ váy công chúa xinh đẹp nhất, để con bé đứng ở trên sân khấu chữ T* nâng váy giống một công chúa nhỏ ưu nhã để người khác vây xem hâm mộ.”

* Kiểu sân khấu đi catwalk ấy.

Trong ánh mắt Hà Ứng Hoan đều là vẻ hâm mộ.

Tào Khung bên cạnh đầu đầy hắc tuyến.

“Đừng có nói linh tinh nữa đi.”

Hà Ứng Hoan đặc biệt bình tĩnh: “Cậu sốt ruột cái gì, tớ nói là con gái tớ chứ chưa nói là con gái cậu đâu.”

Tào Khung: “...” Nếu không phải là bọn họ sắp đính hôn, hắn còn thực sự tin.

Tại Tiếu ở nơi đó tò mò hỏi: “Lương ca, nếu là con gái của anh, anh cảm thấy nên nuôi dưỡng nó như thế nào?”

Lương Quyết Thành nghĩ ngợi.

Con gái của anh.

Là một phiên bản thu nhỏ của Tiễn Ý Ý.

Là một tiểu nha đầu nãi thanh nãi khí ôm chân anh kêu hai tiếng “ba ba“.

Lúc còn nhỏ sẽ nắm chặt quả đấm nhỏ oa oa khóc, qua mấy tháng sẽ ôm bình sữa bò trên mặt đất. Lớn hơn một chút có thể chải hai bím tóc xinh xinh, mặc váy nhỏ khả ái đi nhà trẻ.

“Lương ca, Lương ca.” Chu Tam cẩn thận chọt chọt cánh tay Lương Quyết Thành, “Xin anh đem cái biểu tình ghê tởm kia thu lại mau lên.”

Trong nháy mắt, vẻ mặt anh liền không chút thay đôi: “...”

Tiễn Ý Ý: “...” Không biết vì cái gì mà cô nghĩ, có lẽ mình biết anh vừa mới suy nghĩ ngổn ngang những thứ đồ gì.

Nhóm biểu diễn của mấy tiểu cô nương kết thúc, chính là đến tiết mục của Tô Á Na.

Một nhóm cái cô gái xinh đẹp mặc quần áo biểu diễn, ở trên vũ đài nhiệt tình bắn ra bốn phía, âm nhạc như có ma tính khiến người ở dưới như bị tẩy não, không ngừng lắc lư theo.

Tô Á Na là center của nhóm đó.

Thời điểm cô ấy khiêu vũ, ở trước mặt còn có riêng một người dùng máy ảnh chụp một mình cô ấy.

Thế nhưng sau khi Tiễn Ý Ý nhìn kỹ, người mà một đường vẫn di chuyển ống kính theo cô ấy, lại là Nhâm Kha.

???

Cái này là cái trạng thái gì.

Tiễn Ý Ý chỉ có thể dốc sức vung gậy huỳnh quang lắc lư hò hét theo Tô Á Na.

Vũ đoàn nhảy xong một vòng, lão sư của Tô Á Na muốn giữ bọn họ lại cùng ăn cơm, nếu mà Tô Á Na chạy theo bạn sẽ khiến quan hệ giữa cô ấy với lão sư ngượng ngùng, vậy cho nên chỉ có thể ôm ôm Tiễn Ý Ý một lát, sau đó lưu luyến không rời mà tách ra.

Thời gian đã nhanh chóng trôi qua cho tới tận khuya, rất nhanh là tới thời khắc đếm ngược sang năm mới.

Bọn họ lần nữa trở lại quảng trường, lúc này quảng trường người đông nghìn nghịt, xung quanh đều là cảnh sát đứng chỉ huy để phòng ngừa đám đông chen lấn dẫn đến dẫm đạp lên nhau.

Trên quảng trường có không ít cô gái bị lạnh đến mức run lẩy bẩy, lúc này, Tiễn Ý Ý liền cảm nhận được chỗ tốt của cái áo lông.

Hoặc là nói, chỗ tốt của Lương Quyết Thành.

Cô nghĩ ngợi, móc móc túi áo của mình, hoàn hảo, cô còn mang theo một tấm thẻ.

Kim chủ tiểu tỷ tỷ tài đại khí thô khẩn trương đem thẻ đưa cho Lương Quyết Thành.

“Quà tết.”

Lương Quyết Thành cúi đầu nhìn, thiếu chút nữa nở nụ cười.

Nha đầu này có phải còn rất nhiều thẻ hay không?

Lúc trước anh nhận từ cô không ít tấm.

Những tấm thẻ đó kì thật mà nói trừ việc rất khẩn cấp ra thì anh cũng không động tới. Anh không nghĩ sẽ dùng quá nhiều tiền của cô, có cái anh có thể nhận, có cái liền không thể nhận.

Nhất là cái thẻ đem dùng để bao nuôi anh kia, anh ngược lại không động tới.

Thật giống như nếu làm thế, anh với Tiễn Ý Ý chỉ đơn giản là quan hệ bao nuôi vậy.

Không nghĩ đến ngay từ đầu chỉ có anh nghĩ như thế. Ở trong mắt Tiễn Ý Ý, bọn họ vẫn luôn đơn thuần là quan hệ bao nuôi.

Hoàn hảo, hiện tại không giống nữa.

Lương Quyết Thành nhìn thẻ, cúi đầu.

“Kim chủ, xin hỏi ngài đưa tôi tấm thẻ này có yêu cầu gì không?”

“Cái gì, cũng đều có thể.”

- ----------------

Tác giả có lời muốn nói: Phải nha, chúng ta sắp bắt đầu một năm mới!

Editor: Tuy bây giờ đã qua gần nửa năm đến nơi rồi~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.