Trong cửa ngoài cửa có
hai người đàn ông đang đứng đối diện nhìn nhau, ai cũng không nói gì.
Đều anh tuấn cao ngất
giống nhau, giống nhau hơn người, giống đôi mắt sáng như đuốc và địch ý bắn tán
loạn.
Đó là một loại bản năng,
bản năng ngửi được lúc nguy hiểm.
"Là ai vậy?"
Trong nhà truyền đến câu hỏi tò mò của Mạnh Giai.
"Giai Giai, em lại
dám giấu đàn ông trong nhà?" Lý Tế Hoa nóng nảy, đẩy người đàn ông phía
trước ra rồi bước vào phòng.
Vẻ mặt của Giang Dĩ Thành
lạnh lùng.
"Anh hai, anh có thể
nói chuyện đàng hoàng hay không, cái gì mà gọi là giấu? Nhà em chẳng lẽ ngay cả
người khách cũng không thể có sao?" Mạnh Giai không nhịn được mà trả lời
lại một cách mỉa mai.
Ánh mắt của Giang Dĩ
Thành quét ở trên người hai người mấy lần. Vốn dĩ nói về dáng ngoài, thì Lý Tế
Hoa hiển nhiên là thừa kế toàn bộ ưu điểm của cha mẹ, dáng dấp cao lớn đẹp
trai, toàn thân lại lộ ra khí chất quý tộc.
Nếu nói là hai người
giống nhau, thì có lẽ cặp mắt xếch xinh đẹp kia giống nhau, chỉ là đuôi mắt của
Tiểu Giai cong, thời điểm cười lên thì trong đáng yêu có chứa một chút quyến
rũ, mà khóe mắt đuôi chân mày của Lý Tế Hoa cũng ở giữa lơ đãng mà lộ ra bén
nhọn và kiêu ngạo.
"Chơi thì đựơc rồi,
sao em có thể để cho một người đàn ông tới đây làm khách? Đàn ông đều là sói
nha!"
"Nếu gặp nguy hiểm,
thì làm khách ban ngày cũng giống như vậy thôi, chuyện phát sinh và thời gian
không có liên quan nhiều lắm." Cô chính là ban ngày ban mặt bị ăn nha.
Chẳng ai nghĩ tới Mạnh
Giai sẽ nói ra một câu như vậy, cho nên hai tinh anh hùng mạnh một phương trên
thương trường cùng ngẩn ra nhìn cô.
Lý Tế Hoa hồi thần trước
tiên, vô cùng đau đớn mà nhìn em gái không tự biết giữ miệng. "Giai Giai,
con gái phải thận trọng." Sao cái gì cũng dám nói thế.
Giang Dĩ Thành ở bên cạnh
hơi híp mắt, tay phải nắm chặt một chút, anh hơi chột dạ.
"Em có chữ nào không
thuần khiết chứ?" Mạnh Giai vừa bày món ăn, vừa không hiểu mà ngẩng đầu
hỏi.
Anh hai nhà họ Lý nghiến
răng, trực tiếp đi tới bàn ăn ngồi xuống, rồi cầm đũa khởi động. Giai Giai cái
gì cũng được, chỉ là càng lớn thì miệng càng không buông tha người ta.
Cô nhíu mày, nhìn anh
trai không có một chút lễ phép quy củ gì, rồi ném ánh mắt áy náy qua học
trưởng. "Tới đây ăn cơm đi."
Giang Dĩ Thành đương
nhiên biết Lý Tế Hoa đang ra oai với anh, nhưng anh không so đo, cũng không thể
so đo, dù sao anh đang đối mặt chính là anh vợ tương lai.
Lúc này anh đã chỉnh đốn
ổn thoả sự khiếp sợ lúc mới gặp gỡ Lý Tế Hoa. Anh đoán bối cảnh của Mạnh tiểu
thỏ không đơn giản, nhưng mà bối cảnh tập đoàn ‘ Long Đằng ’ này đã làm
cho anh thất kinh.
Cầm quyền tập đoàn Long
Đằng chính là gia tộc đã có lịch sử lâu đời và màu sắc truyền kỳ, nghe nói là
hậu duệ của hoàng tộc Đại Đường, phát triển mạnh từ đời này qua đời khác, gia
tộc thịnh vượng mà tài lực cũng hùng hậu.
Lý Tế Hoa làm CEO của tập
đoàn Long Đằng, đã từng lên tạp chí thời đại mấy lần, được nghe anh ta có năng
lực xuất sắc, làm việc kiên quyết, có tiếng là một bàn tay sắt.
Nhưng đó chỉ là ấn tượng
mà anh ta dành cho ngừơi bên ngoài, bí mật chính là —— làm cho người ta một lời
khó nói hết.
Ba người ở trên bàn cơm
đều không nói chuyện, bây giờ không khí kia không nói thì tốt hơn.
Mạnh Giai bới cơm, rồi
lại cẩn thận quan sát hai người đàn ông ngồi ở bên mình, chỉ sợ bọn họ đột
nhiên đạp ghế ra rồi đánh nhau.
Mặc dù bọn họ đối ngoại
đều là người có bộ dạng ra vẻ khiêm tốn, nhưng cô quá rõ bản sắc lưu manh ở
trong xương bọn họ.
Hai người này là người
lịch sự biến chất nếu lập tức ra tay, thì cô cũng không thấy kỳ quái, làm khó
cô chính là, đến lúc đó mình phải đứng trung lập hay là chọn bên này? Hay là
chọn bên kia?
Vấn đề này thật sự làm
cho người ta phiền não.
Lý Tế Hoa ăn xong một
chén, thì trực tiếp đưa chén cho em gái.
Mạnh Giai nhận lấy theo
thói quen, lại lần nữa xới một chén chuyển về cho anh ấy. Cô ở Mỹ bốn năm, đã
bị anh trai chà đạp trắng trợn, sai khiến cô cũng làm cho mọi việc như ý.
Mà Giang Dĩ Thành ở dưới
loại thói quen tốt này của Mạnh Giai cũng nhận được chiếu cố cực tốt, tận hưởng
đầy đủ kiểu ngừơi vợ hiền lành của gia đình ấm áp.
Nhìn ngừơi đàn ông đối
diện tự nhiên để cho em gái mình phục vụ, thì trong lòng Lý Tế Hoa cũng không
thoải mái, tựa như bảo bối của mình bị người ta ngang ngược chia cắt một nửa
vậy.
Cảm giác ánh mắt của anh
vợ tương lai càng lúc càng không có thiện cảm, thì Giang Dĩ Thành ngẩng đầu
cười với Mạnh Giai.
Cô sợ run lên, vội vàng
liếc mắt nhìn anh trai.
Lý Tế Hoa bực bội, anh
cảm thấy tên đàn ông đối diện đang khiêu khích mình.
Mạnh Giai không nhịn được
mà ho khan một tiếng, cô cũng nghiêng mắt nhìn trái phải một lượt, rồi rất
quyền uy nói: "Ăn cơm."
Trong nháy mắt, hai tinh
anh tung hoành trên thương trường cũng ăn ý liếc một cái, quyết định không nhận
tội chọc thỏ con nắm giữ quyền phòng bếp phát ngôn.
Lặng lẽ cơm nước xong,
lúc Mạnh Giai ở phòng bếp dọn dẹp, thì hai người đàn ông này dời đến ngồi trên
ghế sa lon của phòng khách.
"Hai người biết đã
lâu rồi sao?" Lý Tế Hoa đã đoán được đối phương chính là học trưởng mà em
gái đã quen biết tám năm, trong lòng giống như chai lọ của gia vị bị đổ, ngũ vị
tạp trần.
"Không tính là
ngắn." Giang Dĩ Thành cẩn thận dùng từ, không muốn đối nghịch với anh vợ
tương lai.
"Sao trước kia chưa
nghe Giai Giai đề cập tới cậu?" Giọng điệu không thân thiện mà tràn đầy
chất vấn.
"Tiểu Giai cũng
không có nói chuyện trong nhà." Anh không chút khách khí, trong lòng nham
hiểm mà phản kích trở lại.
"Chuyện nhà của
chúng tôi dĩ nhiên là không tiện nói với bên ngoài." Lý Tế Hoa khoé léo
chuyển hứơng câu hỏi.
"Cô ấy luôn cảm thấy
chuyện râu ria không cần nói cho tôi biết." Giang Dĩ Thành cũng không phải
là kẻ dễ bắt nạt.
Mạnh Giai ở phòng bếp len
lén ghé đầu ra liếc nhìn, mặc dù cảm thấy trường hợp hai người ‘ trò chuyện với
nhau rất vui vẻ ’ có chút ngoài dự liệu của cô, nhưng chỉ cần không đánh nhau,
thì cô đã an tâm rồi. Cho nên, tiếp tục yên lòng dọn dẹp phòng bếp.
Chuông cửa đột ngột vang
lên, hai người ở phòng khách cũng không nhịn được mà liếc mắt nhìn nhau, sau đó
ánh mắt cùng nhau hướng về phía cửa.
"Anh hai, mở
cửa."
Lý Tế Hoa đứng dậy trứơc
một bước, bước nhanh tới mở cửa.
Giang Dĩ Thành chỉ mới
đến một nửa ngừơi nên từ từ ngồi xuống lại.
"Hoắc Thanh Lam, làm
sao cậu biết chỗ này ?" Sau đó ở cửa vang lên giọng nói tức giận của Lý Tế
Hoa.
Giọng nói của một người
đàn ông trong trẻo mà dịu dàng vang lên theo. "Tế Hoa, cậu cũng ngạc nhiên
à, tôi chỉ là thuận đường tới thăm Mạnh tiểu thư một chút."
"Hừ" Lý Tế Hoa
đối với miệng lưỡi của anh ta chỉ cười nhạt.
"Tế Hoa, có lời gì
thì chúng ta vào nhà nói, đứng ở cửa khó coi lắm."
"Nơi này không hoan
nghênh cậu."
"Đây là nhà của Mạnh
tiểu thư mà." Hoắc Thanh Lam không nhanh không chậm mà phản bác lại.
Mạnh Giai dọn dẹp xong
thì đi tới phòng khách, liếc nhìn học trưởng trước, rồi mới ném ánh mắt về phía
cửa.
Giang Dĩ Thành đi tới bên
cạnh cô, không nói một lời mà theo ánh mắt của cô nhìn sang.
"Anh ta vẫn không có
buông tha à?"
Nghe giọng điệu anh nhẹ
nhàng thậm chí có nhạo báng, thì Mạnh Giai không nhịn nổi liếc xéo một cái,
"Em thật sự không có giá như vậy sao?"
"Bây giờ em đã là
hàng không bán, cấm chỉ lưu thông."
"Đi" cô nhiều
lắm chỉ coi như là mới vừa bóc niêm phong, người mua cuối cùng vẫn chưa có xác
định đâu.
"Tế Hoa, cái này là
cậu không đúng nhé, chúng ta là bạn bè, là anh em, cậu giúp người ngoài mà
không giúp anh em, người khác cũng tiến dần từng bước rồi, thậm chí ngay cả
cửa cậu cũng không cho tôi vào?"
Lý Tế Hoa nghiêng đầu
liếc nhìn, chần chờ một chút rồi cuối cùng cũng tránh người qua để anh ta đi
vào.
"Mạnh tiểu
thư."
Mạnh Giai thật sự là
không muốn trả lời anh ta, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái.
"Hoắc tiên sinh khoẻ
chứ." Giang Dĩ Thành lễ phép chào hỏi.
Hoắc Thanh Lam lãnh đạm
gật đầu, "Không nghĩ tới Giang tiên sinh lại đến Mỹ, gần đây công ty không
bận việc sao?"
Nghe lời nói của đối
phương có thâm ý khác, anh cười nhạt, "Tôi tới đón Tiểu Giai. Chuyện của
công ty thì có nhân viên."
Mạnh Giai không hiểu bọn
họ đang có bí hiểm gì, nhưng ngược lại thì Lý Tế Hoa như có điều suy nghĩ mà
nhìn bọn họ một cái.
Nhìn ba người đàn ông
xuất sắc ở trong nhà mình, Mạnh Giai đột nhiên cảm thấy rất nhức đầu, ánh mắt
quay mồng mồng ở trên người bọn họ, cuối cùng quyết định. "Anh hai, anh
giúp em kêu bọn họ đi đi, đột nhiên em có chút không thoải mái, muốn trở về
phòng nghỉ ngơi."
Nhìn thấy em gái muốn bỏ
trốn, Lý Tế Hoa chỉ cưng chìu mà cười cười.
Đường môi của Giang Dĩ
Thành khẽ nhếch, ánh mắt mang ý cười.
Trong mắt của Hoắc Thanh
Lam lóe lên buồn bực rất nhỏ, nhưng trên mặt cũng không có dao động gì.
Ba người đàn ông đều có ý
định.
Giang Dĩ Thành vào phòng
ngủ thì Mạnh Giai đã ngủ, ánh đèn vàng ở đầu giường dịu dàng bao phủ cả người
cô.
Cô ngủ rất bình thản,
lông mi dài tạo thành một vài bóng râm, cánh môi hơi khép, tóc dài xõa ở một
bên gối đầu, tóc đen nhánh nổi bật lên màu da của cô càng động lòng người hơn.
Hầu kết của Giang Dĩ
Thành cuộn lên mấy cái, dùng sức kéo cổ áo sơ mi, vừa đi vừa cởi nút cài, rồi sau
đó đi vào phòng tắm.
Sau tiếng nước chảy
ào ào , thì bên hông anh quấn một cái khăn tắm đi ra.
Anh cười cúi đầu nhìn
người trên giường ngủ say một chút, rồi chợt đem khăn lông lau đầu ném qua một
bên, ném khăn tắm lên giường.
Cảm giác nệm lún xuống
dưới một chút, bên cạnh thêm một thân thể ấm áp, thì Mạnh Giai trực giác dịch
sang bên kia.
Giang Dĩ Thành đưa tay ôm
cô trở lại, tay ở dưới áo ngủ cô thăm dò đi vào.
Thân thể bị người trêu
chọc khiêu khích, thì Mạnh Giai có chút không cam lòng mà từ trong giấc mộng
chậm rãi tỉnh lại, thấy khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc thì theo bản năng
cong khoé môi.
Anh nhân cơ hội đó mà cởi
áo ngủ của cô xuống, hai thân thể không che đậy tiếp tục dán vào nhau.
Lúc cô hoàn toàn chưa
thanh tĩnh thì anh nâng cao mông của cô vội vàng đi vào.
Mạnh Giai miễn cưỡng lấy
tay ôm cổ của anh, cong người nghênh hợp va chạm của anh, trong miệng thỉnh
thoảng bật ra tiếng rên rỉ không thể kiềm chế.
Giang Dĩ Thành khép hờ
mắt chuyên tâm mà đâm chọc vào, mồ hôi từ trán chảy xuống thân thể to lớn mà
cân xứng của anh, rồi rơi xuống thân thể ửng hồng của người ở dứơi thân, phảng
phất không ngừng đem lửa nóng tích tụ kia, bức đến một cực hạn, đủ để tiến vào
cảnh giới tuyệt vời của Thiên đường . . . .
. .
Sau khi mọi chuyện kết
thúc, thì khuôn mặt của Mạnh Giai khó chịu, lầu bầu nói: "Uống rượu?"
"Ừ." Anh phủ ở
trên người cô không muốn động, hưởng thụ dư vị sau tình yêu.
"Anh hai em không
làm khó dễ anh chứ."
"Không có."
Cô đẩy đẩy anh,
"Xuống đi rồi ngủ."
"Ừ." Anh lên
tiếng trả lời nhưng không có động đậy.
Mạnh Giai cũng không
cữơng ép, từ từ nhắm hai mắt muốn nhanh chóng ngủ.
"Kết hôn đi."
Sau một lúc trầm mặc, Giang Dĩ Thành nghiêm túc nói.
Không có người trả lời,
người phía dưới hình như là ngủ say.
Anh biết cô vẫn chưa ngủ
, đưa tay nắm một lọn tóc dài của cô quấn ở trên ngón tay, ở bên tai cô nói
giống như mê sảng: "Em kết hôn rồi anh mới có thể yên tâm." Tên Hoắc
Thanh Lam đó quá nguy hiểm, toàn thân đều lộ ra một quyết tâm nhất định, mà
tiểu bạch thỏ nhà anh chính là con mồi mà đối phương để mắt tới.
"Học trưởng, em còn
chưa tới thời điểm muốn kết hôn."
"Là anh muốn
cưới."
Mạnh Giai lại trầm mặc
một lúc, cuối cùng mang theo giọng nói buồn ngủ: "Đính hôn trước đi."
Cô thật sự sợ anh hai sẽ làm gì đó, hi vọng anh hai nhìn ở tình cảm của ‘ vị
hôn phu ’ này mà đừng làm khó học trưởng.
Nghe được giọng điệu của
cô buông lỏng, Giang Dĩ Thành thở phào nhẹ nhỏm, "Vậy cũng đựơc."
Anh lật người nằm xuống,
nhắm mắt ôm cô vào trong ngực.
Sau khi nghe hơi thở
người bên gối ngủ say, thì Mạnh Giai vốn cũng đang ngủ say đã từ từ mở mắt ra, yên
lặng nhìn Giang Dĩ Thành.
Nói thật, cho tới bây
giờ, cô vẫn cự tuyệt hôn nhân, nhưng nếu như có thể tạm thời làm tim của anh an
tâm, cũng chặn Hoắc Thanh Lam làm phiền, cô nguyện ý nhượng bộ ở việc này một
chút.
Hôm sau, đợi cô mơ mơ
màng màng tỉnh lại, theo thói quen đưa tay vò đầu thì cảm thấy có gì đó không
đúng lắm, không nhịn được mà hí mắt, giơ cao tay trái rồi từ từ đưa đến trước
mắt.
Giang Dĩ Thành tỉnh trước
cô, rồi ôm và quan sát ánh mắt biến hóa của cô.
Trên ngón tay trái có một
chiếc nhẫn kim cương dưới ánh mặt trời chiếu ra sáng bóng xinh đẹp, mà vẻ mặt
của chủ nhân ngón tay có chút không thật.
"Không thích
sao?" Giang Dĩ Thành thấy cô nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kia cả nửa ngày,
lại không lên tiếng, thì trong lòng không nhịn được mà lên tiếng.
"Trên người anh có
phải luôn mang theo nhẫn kết hôn không?"
". . . . . ."
Đây chính là vấn đề cô suy tư nửa ngày?
Sáng sớm tỉnh lại, thấy
trên tay mình thêm một chiếc nhẫn lóng lánh, không phải là mừng rỡ như điên,
không phải là cảm động không hiểu, chỉ là nhìn chiếc nhẫn hồi lâu, rồi sau đó
hỏi một vấn đề ngoài ý liệu như vậy.
"Mỗi ngày anh đều
cất chiếc nhẫn ở trên người có mệt hay không?"
Khóe mắt của Giang Dĩ
Thành nhảy lên, "Lo trước khỏi hoạ." (có phòng bị trước sẽ tránh được
tai hoạ)
Mạnh Giai cẩn thận nhìn
vẻ mặt của anh, khóe miệng co quắp động đậy một chút. "Học trưởng, em đang
suy nghĩ, đến tột cùng có phải là trước kia anh che giấu quá tốt, hay là em quá
chậm lụt không?"
"Em quá trì
độn." Anh không chút lưu tình mà cho ra đáp án trực tiếp mà chân thật
nhất.
Cô nắm chặt tay phải, sau
đó từ từ buông ra, tháo chiếc nhẫn trên tay trái.
Anh nhanh chóng nắm lấy
tay của cô, sắc mặt rất đen, rất tối. "Tiểu Giai ——" cô đang khiêu
khích với ranh giới cuối cùng của anh.
Mạnh Giai như không có
việc gì mà vuốt chiếc nhẫn mấy vòng, sau đó bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Cầu
hôn không phải đều là không khí lãng mạn, có hoa hồng cùng bữa ăn tối dứơi ánh
nến, cùng một người đàn ông thâm tình chân thành. . . . . ." Nào có ai
thừa dịp người ta ngủ mà len lén đeo chiếc nhẫn lên trên tay đối phương?
"Em thích như
vậy?" Anh hỏi như xác nhận.
Cô khó có được nghiêm túc
mà nghiêng đầu suy nghĩ , rồi lắc đầu, "Cũng không phải, chính là cảm thấy
như vậy hình như mới là bình thường, nào có ai giống như anh vậy chuyện gì cũng
đều làm ở trên giường."
Ánh mắt của Giang Dĩ
Thành lóe lên. Qủa thật hai lần cầu hôn đều là ở trên giường sau khi vận động.
Cô phản ứng nhanh một
cước đá anh xuống giường, lấy cái mền che kín lại, rồi ho hai tiếng, mới ở dưới
ánh mắt buồn bực của anh lúng ta lúng túng nói: "Túng dục hại thân, phải
có chừng có mực."
Khóe miệng anh hơi run.
"Hơn nữa thời gian
không còn sớm, dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị đến sân bay đi."
Giang Dĩ Thành rốt cục
nói không ra lời.
Mạnh tiểu thỏ ở thời khắc
mấu chốt vẫn là phản ứng mạnh mẽ như vậy, anh cũng không hoài nghi.