Mạnh Giai kết thúc trò
chuyện rồi đem tất cả tờ báo trong nhà buộc chặc sau đó xách ra ngoài, cả người
mang theo lửa giận, cô mặc quần áo ở nhà đi về phía thùng rác cách nhà không xa.
Đem tờ báo trên tay ném
vào, lúc trở về đi chưa đựơc hai bước, thì thấy một chiếc xe màu đen không quá
xa lạ lái đến trước cửa nhà mình.
"Mạnh tiểu
thư."
Quả thật là âm hồn bất
tán, Mạnh Giai từ trước đến giờ đều tôn trọng hòa bình, thì đột nhiên lúc này
muốn đề xướng bạo lực để giải quyết vấn đề.
Nhìn mặt cô không thay
đổi đi qua bên cạnh mình, tự mình mở cửa vào nhà, Hoắc Thanh Lam ở phía sau cô
vội vàng chống một tay lên cửa sắp đóng.
"Hoắc tiên sinh có
chuyện gì?"
"Anh thật sự đáng
ghét như vậy sao?"
Cô lạnh lùng nhìn anh ta,
"Tôi không biết mình có gì để người thích như vậy." Rốt cuộc anh ta
thích cái gì ở cô đây?
"Anh yêu em."
"Xin miễn thứ cho kẻ
bất tài."
". . . . . . Tại sao
em không chịu cho anh một cơ hội?"
"Giữa tôi và học
trưởng không có vị trí của anh."
"Danh tiếng của anh
trước kia không được tốt." Anh không thể không thừa nhận cái nguyên nhân
lớn nhất này chính là làm cho mình bị người ta ghét.
"Chuyện đó không
liên quan đến tôi." Cho dù là anh hai nhà mình, cô cũng chỉ thỉnh thoảng
mới nhắc nhở một câu đừng liều mạng quá, cẩn thận thận hư thôi.
"Anh thích em."
"Nghiêm chỉnh mà
nói, chuyện này cũng không liên quan đến tôi," Mạnh Giai cau mày nhìn anh
ta, "Chẳng lẽ người yêu thích tôi, thì tôi nhất định phải có đáp lại sao,
trên đời này không có đạo lý đó. Quan trọng nhất chính là, tôi cho rằng anh
thích tôi hoàn toàn là do cảm thấy kỳ lạ, trước đó tôi không biết anh, sau đó
anh đột nhiên nhảy ra nói yêu thích tôi, chuyện này quá buồn cười."
Vẻ mặt của Hoắc Thanh Lam
lộ ra đau đớn, giọng nói cũng khàn đi. "Thời điểm tình yêu tới luôn làm
cho người ta không kịp ứng phó."
"Thật văn
nghệ." Cô không hề xúc động.
"Giang Dĩ Thành có
gì tốt chứ? Năm đó cũng là em lấy tiền giúp hắn, nếu không thì nhà họ Giang
hoàn toàn không có hi vọng trở mình."
Mạnh Giai lạnh mặt và
cứng rắn nói: "Anh điều tra tôi?"
"Anh chỉ là quan tâm
em."
"Dùng danh nghĩa
quan tâm mà có thể muốn làm gì thì làm sao?" Học trưởng biết cô lâu như
vậy, có nhiều nghi vấn như vậy, nhưng chưa từng điều tra cô, cô không nói, anh
ấy cũng không hỏi
"Em xem"
Đột nhiên nhìn thấy một
túi giấy đưa tới trước mắt mình, Mạnh Giai có chút hồ nghi, cuối cùng vẫn là
đưa tay nhận lấy.
Mở túi giấy ra, là một
xấp hình, cô cau mày lấy ra nhìn.
Ảnh chụp chủ yếu là một
đôi nam nữ, nam là Giang Dĩ Thành, nữ là một cô gái xinh đẹp có khí chất tao
nhã, trên người lộ ra hơi thở rất sắc sảo.
Cô nhanh chóng lấy tấm
tiếp theo ra nhìn, đôi môi mím thật chặt, áp khí trên người càng lúc càng thấp.
Khi cô nhìn xong tất cả
hình, thì cô thẩn thờ ngẩng đầu nhìn anh ta. "Anh muốn nghe tôi nói cái
gì?"
"Hắn cũng không
chung tình với em."
Hai tay của Mạnh Giai
vòng ngực, tư thế không thục nữ, ánh mắt híp lại, giọng nói trong veo lạnh lùng
mở miệng, "Trung Quốc có câu tục ngữ nói thật hay."
"Cái gì?" Hoắc
Thanh Lam có chút không rõ là cô muốn nói cái gì.
"Mèo không thể không
ăn trộm thịt, cho tới bây giờ tôi cũng không cho rằng học trưởng sẽ là Liễu Hạ
Huệ thứ hai."
Anh ta trong một lúc nói
không ra lời.
"Hoắc tiên sinh còn
có chuyện khác sao?"
Hoắc Thanh Lam ổn định
lại tâm trạng, mỉm cười nói với cô: "Anh biết bây giờ tâm tình của em
không tốt."
Cô lạnh lùng nhìn anh ta.
"Em cũng đừng suy
nghĩ quá nhiều."
"Hừ"
"Có muốn anh đi vào
ngồi với em một lúc hay không?"
Cô vẻ bên ngoài thì cười
nhưng trong lòng không cười nói: "Vậy ngày mai có phải sẽ thêm một tin tức
hay không hả?"
Sắc mặt của anh ta hơi
thay đổi.
"Hoắc tiên sinh,
" Mạnh Giai nghiêm túc nhìn anh ta, "Tôi không thích anh, một chút
cũng không thích, tôi vẫn cho rằng anh chỉ cảm thấy mới mẻ và đùa chơi với tôi
thôi, nể mặt anh hai tôi, tôi cũng không muốn làm khó anh, luôn nghĩ mấy ngày
nữa anh không còn hứng thú thì cũng không sao, nhưng anh vẫn có ý như
vậy?"
Hoắc Thanh Lam nhíu mày.
"Có lẽ trước kia ở
trong đám phụ nữ mọi việc anh luôn đều thuận lợi, cho nên ở chỗ tôi đụng phải
đinh nên cảm thấy mới mẻ, nhưng mà, chờ cảm giác mới mẻ lui đi thì cái gì cũng
không còn, mấy cô gái trước kia của anh không phải đều là như vậy phải
không?"
Anh không có phản bác.
"Tôi chỉ là một cô
gái bình thường, tôi chỉ muốn một cuộc sống bình thường, cái vòng luẩn quẩn đó
của các người tôi không thích, thật sự không thích." Cuối cùng, cô tăng
thêm giọng điệu nhấn mạnh.
"Nhưng chính bản
thân em ở trong cái vòng này."
"Tôi họ mạnh, không
phải họ Lý." Cô nhắc nhở anh ta lần nữa.
"Đều như nhau."
Mạnh Giai không nhịn được
gượng cười. "Tôi cũng không muốn nhiều lời với anh, tóm lại, chúng ta
không thích hợp, cho dù tôi và học trưởng không thể ở chung một chỗ, thì hai
chúng ta cũng tuyệt đối không có khả năng, loại đàn ông như anh tôi cực kỳ ghét."
Vẻ mặt anh ta buồn bã.
"Xin lỗi, tạm
biệt." Nói xong, cô dùng sức đóng cửa lại.
Hoắc Thanh Lam đứng yên
thật lâu.
Mà Mạnh Giai nắm chặc túi
giấy kia chạy về phòng, dùng sức đóng cửa lại, sau đó cả người chống ở trên cửa
từ từ trợt xuống ngồi.
Hai tay ôm lấy đầu gối,
chui trong đó ngồi thật lâu.
Không biết lúc nào thì
rơi lệ ra ngoài, ngâm ướt cả quần áo của cô.
Hình ở trong túi giấy vãi
đầy mặt đất, cô gái trong hình hoặc tao nhã hoặc mềm mại hoặc nụ cười quyến rũ
lắc lư ở trước mắt cô, cuối cùng, cô dùng sức đá một cước, hình bay tứ tung.
Nhận được chuyển phát
nhanh thì Giang Dĩ Thành đang phát sốt.
Chờ thấy nội dung trong
chuyển phát nhanh, thì anh gấp đến độ tháo kim tiêm truyền nước biển ở trên
cánh tay ra, máu từ trên mu bàn tay chảy ra.
"Tổng giám đốc, anh
đừng gấp gáp mà, chữa bệnh trước quan trọng hơn." Trần thư ký luống cuống.
"Khụ. . . . . . Cô
ấy sẽ nghĩ loạn."
"Sẽ không đâu, Mạnh
tiểu thư là người rất thông minh." Trần thư ký nói mà không dám tin.
Chuyện như vậy vốn đã khó nói rồi, ở trong mắt tình nhân một viên cát cũng
không tha, chỉ cần mầm móng hoài nghi mọc rể nảy mầm, thì đó chính là cơn sóng
thần.
"Cậu không hiểu
đâu." Nếu như cô gọi điện thoại tới rống anh mắng anh chất vấn anh, anh
cũng không lo lắng, nhưng cô không nói tiếng nào chỉ là đem hình chuyển phát
nhanh tới đây, làm cho anh không khỏi sợ hãi.
"Nhưng bây giờ anh
bệnh thành như vậy, hoàn toàn không thể bay về." Trần thư ký nói thực tế.
Giang Dĩ Thành nhục chí
mà ngã ngồi ở trên giường.
Trần thư ký vội vàng gọi
y tá tới giúp anh ghim kim lại lần nữa.
"Nếu không, anh điện
thoại cho Mạnh tiểu thư giải thích một chút đi." Nhìn thấy bộ dạng của sếp
hoảng loạn, thì Trần thư ký có lòng tốt đề nghị.
Giang Dĩ Thành lấy điện
thoại di động gọi đi, nhưng đã chuyển sang giọng nói hệ thống.
Sắc mặt của anh lập tức
khó coi.
Lúc này Trần thư ký cũng
không dám nói gì, chỉ sợ kích thích đến cấp trên.
Nhưng, lúc quay mặt sang,
thì anh chàng vào toilet gọi điện thoại.
Nhận được điện thoại của
Trần thư ký thì Mạnh Giai rất kinh ngạc."Trần thư ký có chuyện gì
sao?"
Cô đem số điện thoại của
học trường thiết lập từ chối không tiếp điện tới, không nghĩ tới đổi thành thư
ký của anh gọi tới.
"Tổng giám đốc bị
bệnh, bệnh rất nặng."
Tay Mạnh Giai cầm điện
thoại di động lập tức nắm chặt. "Bệnh gì? Sao lại ngã bệnh?"
Vừa nghe giọng điệu này,
thì Trần thư ký bỗng có động lực. "Nóng rần lên, người cũng bị cháy khét
luôn."
"Anh hãy chăm sóc
anh ấy thật tốt."
"Mạnh tiểu thư, cô
xem ——" Trần thư ký cố ý dừng lại một chút, "Bên này còn rất nhiều
chuyện phải làm, cô có thể tới đây giúp chăm sóc Tổng giám đốc mấy ngày
không?"
Cô muốn hoàn toàn cự
tuyệt, nhưng lời nói đến khóe miệng làm thế nào cũng không phun ra được, vì vậy
cô im lặng.
"Mạnh tiểu thư, Tổng
giám đốc gần đây bề bộn nhiều việc mệt chết đi đựơc, anh ấy không có thời gian
để suy nghĩ chuyện khác đâu, cô đừng hiểu lầm anh ấy."
"Mướn người chăm sóc
anh ấy đi." Trần thư ký cứng họng.
"Cứ như vậy đi, tôi
cúp."
Trần thư ký thấy điện
thoại bị cắt đứt, thì thở dài. Xem ra Tổng giám đốc phu nhân thật sự rất tức
giận.
Mà Mạnh Giai cúp điện
thoại thì tinh thần không tập trung dạo bước trong nhà.
Cô đang định hai ngày nữa
sẽ lên đường đến Thái thì nhận được một phần chuyển phát nhanh.
Là đĩa CD, cô có chút
buồn bực, mang theo vài phần bất an mà đem CD bỏ vào DVD.
Khi thấy hình ảnh một đôi
nam nữ ở trên giường, thì cô tức giận đến phát run cả người, một cước đá bay
bàn trà ở phòng khách, sau đó ôm chân phải bị mình đạp lật móng lên mà nhảy kêu
đau.
Cái thế giới này đàn ông
xấu quá nhiều, cô không nghĩ ra là, lúc cô đụng phải một cực phẩm, thì lại thấy
chứng cứ bản chất xấu xa của đàn ông, rốt cuộc ông trời ghét cô đến mức nào, mà
liên tiếp đả kích cô như vậy?
Hai ngày nay, ngoài cửa
cuối cùng cũng không có hoa hồng tiến công, cô đang vui mừng vì tên Hoắc Thanh
Lam cực phẩm đó rốt cục cũng chịu bỏ qua, thì kết quả lập tức đấu tranh rồi
thăng cấp thay đổi triều đại.
Mạnh Giai thật sự ấm ức .