Bên trong đại sảnh sân
bay người đến người đi tấp nập, Giang Dĩ Thành nghểnh cổ mà trông chờ, ngoại
hình xuất sắc dễ dàng hấp dẫn nhiều cái nhìn chăm chú, nhưng ánh mắt anh trứơc
sau vẫn chỉ chú ý đến một chỗ.
Mắt thấy người đến cửa
khẩu nhập cảnh càng ngày càng ít, khi anh nhịn không được mà nhíu mày, thì cuối
cùng một thân ảnh cũng xuất hiện ở trong tầm mắt của anh.
Tóc dài mượt bóng xõa
xuống, tay kéo một cái vali hành lý không lớn, trên lưng đeo một cái túi nhỏ,
một cái váy dài đeo dây mang phong cách Bohemia, cả người cô nổi bật lên là do
mang theo loại phong tình nước ngoài.
Cô không phải là kiểu con
gái làm cho người ta nhìn thấy một cái thì kinh động, nhưng lại hết sức dằn
lòng để mà nhìn, lúc đôi mắt phượng xinh đẹp kia nhìn thấy anh thì trong nháy
mắt nở ra nụ cười.
Nụ cười kia, làm cho cả
người cô đều sáng lên, là sự pha trộn của đáng yêu và thông minh.
"Học trưởng."
Cô kêu.
Giang Dĩ Thành cực kỳ tự
nhiên mà cầm lấy vali hành lý trong tay cô, thuận miệng hỏi: "Ngủ ở trên
máy bay à?" Đôi mắt có vẻ lim dim buồn ngủ, tóc hơi rối.
Mạnh Giai không có ý tứ
lắm mà gãi gãi mặt, nhỏ giọng thanh minh cho mình, "Ngồi máy bay rất nhàm
chán nha, em ngủ là bình thường."
Anh buồn cười nhìn cô một
cái, môi hơi cong lên, làm mềm đi đừơng cong cứng rắn trên gương mặt hơi lạnh
lùng. "Công ty còn có buổi họp, em về nhà ngủ hay là đi cùng với
anh?"
Nhăn cái mũi thon, cô
không chút do dự nói: "Đương nhiên là trở về ngủ, em đến công ty của anh
làm gì chứ?" Chẳng lẽ triển lãm?
"Công ty em cũng có
phần." Giang Dĩ Thành bình tĩnh tuyên bố một sự thật.
Mạnh Giai bởi vì lời của
anh mà im lặng, bĩu môi đi theo phía sau anh đi ra ngoài.
Anh cũng không nói gì
nữa, sải bước đi tới nơi mình dừng xe, tuyệt đối không lo lắng người phía sau
có theo đựơc hay không.
Cô nhịn không được mà lẩm
bẩm ở phía sau lưng của anh, "Vẫn như vậy không đáng yêu tí nào." Bất
mãn thì cứ bất mãn, nhưng vẫn tăng nhanh bước chân, đi theo phía sau.
Sau khi đi tới vị trí đậu
xe, thì Giang Dĩ Thành mở xe ra đem vali hành lý của cô thả vào, sau đó lên xe
khởi động máy, rồi ngoảnh mặt ra phía ngoài liếc mắt nhìn người đang quạt tay,
"Còn không lên xe?"
Mạnh Giai khom lưng úp
sấp lên trên cửa sổ xe mở ra phân nửa, mở trừng hai mắt, nói: "Học trưởng,
em có một đề nghị muốn nói với anh."
"Cái gì?"
"Chừng nào thì anh
có vẻ đàn ông một chút với em vậy?"
Ánh mắt thản nhiên quét
qua cảnh xuân bởi vì cô khom lưng mà lộ ra, đáy mắt Giang Dĩ Thành có ngọn lửa
thoáng qua, nhưng giọng nói vẫn như trước trong trẻo lạnh lùng."Lộ hết
rồi."
Cô thét một tiếng kinh
hãi, vội vàng lui lại đứng thẳng người, tay chỉ anh run mấy cái, mới hung dữ mà
cắn răng nói: "Học trưởng, anh học xấu."
"Gần mực thì
đen." Anh nói xong liếc cô một cái.
Mạnh Giai mở cửa xe bên
ghế lái phụ, lên xe, nghiêng đầu trừng anh, "Học trưởng, anh như vậy là
không đúng."
"Chẳng lẽ là anh nên
thừa dịp em không biết, mà nhìn lâu một chút?"
Cô theo bản năng mà đưa
tay che ngực, rồi mặt bỗng dưng đỏ ửng, buột miệng nói: "Vốn là anh không
nên nhìn."
"Không có gì để
nhìn."
Mạnh Giai tức thì ngực
như bị trúng tên, cũng không ngờ học trưởng sẽ nói lời ác độc như vậy, cô không
cam lòng mà cúi đầu nhìn mặc dù bộ ngực của cô không sóng to gió lớn nhưng
tuyệt đối cũng không phải là sân bay, phẫn uất mà lầm bầm, "Nào có thảm
như vậy!"
Giang Dĩ Thành liếc cô
một cái, nâng cửa sổ xe lên, đảo vô lăng, giống như không để ý tới mà mở miệng,
"Có cần giới thiệu bác sĩ chỉnh hình ở phương diện này cho em không?"
"Học trưởng, chúng
ta mấy năm không gặp, anh có cần thiết vừa thấy mặt đã đánh lên thân thể em,
cũng là đánh lên lòng tự tin của phụ nữ như vậy không?" Giọng cô run rẩy
hàm chứa oán giận lên án.
"Mấy năm rồi?"
Anh hỏi không đầu không đuôi.
Mạnh Giai lại trả lời rõ
ràng, "Bốn năm." Cô biết là anh hỏi cô đã rời khỏi Đài Loan mấy năm.
Sau đó trong xe đột nhiên
yên tĩnh.
Không hiểu sao, Mạnh Giai
lại chột dạ, ánh mắt liếc nhìn chung quanh, nhưng không dám liếc ngừơi lái xe
bên cạnh một cái.
Xe chạy vững vàng ở trên
xa lộ cao tốc, cảnh vật hai bên càng không ngừng lui về phía sau cực nhanh.
Máy điều hoà bên trong xe
thổi o o, trái tim Mạnh Giai thấp thỏm bất an. Đấu tranh cả nửa ngày, cuối cùng
cô cũng ngượng ngùng mà mở miệng đánh vỡ im lặng.
"Học trưởng."
"Ừ?"
Làm sao bây giờ? Hình như
anh không muốn để ý đến bộ dáng của cô.
Mạnh Giai chớp chớp mắt,
trên khuôn mặt mang nụ cười lấy lòng, nói: "Cũng đã lâu như vậy rồi, chúng
ta cũng đừng lật lại nợ cũ có được hay không?" Cũng biết người này nhất
định nhớ kỹ thù này, năm đó đúng là lúc đi không có nói với anh ấy, cũng không
còn để lại phương thức liên lạc cho anh ấy, thật là nhỏ mọn!
"Trí nhớ anh rất
tốt." Anh bình tĩnh mà tuyên bố.
"Em cũng không biết
vì sao anh lại tức giận," Bất tri bất giác, giọng nói của cô mang theo mấy
phần hờn dỗi, "Coi như em ra đi không từ biệt, rõ ràng được lợi cũng chính
là anh." Năm đó cô không nói một tiếng mà biến mất, trở thành người không
thiếu nợ, anh rõ ràng là nên hoan hô nhảy múa, mà không phải là gián tiếp hỏi
liên lạc qua các bạn học, để rồi sau đó có bộ dạng giận dữ với cô.
"Em biết." Vẻ
mặt của anh lạnh lùng nghiêm túc, ánh mắt nhìn thẳng phía trước.
"Anh không thích
thiếu nợ người ta chứ sao." Mạnh Giai lúng ta lúng túng nói, sau lại không
nhịn được mà giải thích thay mình, "Em cũng chưa nói không cần anh trả
tiền lại nha." Xem ra biên lai mượn đồ đã bị cô mang ra nước ngoài rồi.
"Ra đi không từ
biệt, không để lại tin tức." Lạnh lùng lên án, giọng điệu giống như người
chồng đang oán giận.
Sau đó mặc dù cũng liên
lạc đựơc với cô, nhưng mỗi lần cô đối mặt với vấn đề của anh đều làm cho anh
cười ha hả.
"Lúc ấy bà nội em
qua đời, anh đến bên kia giải sầu, nhất thời không có suy nghĩ nhiều như
vậy." Nhớ tới ngừơi bà mà cô thương yêu, tâm tình của cô không tự chủ được
mà giảm xuống.
Giang Dĩ Thành nắm lấy
tay lái thật chắc. Năm đó anh không thể phân thân, không thể ở bên cạnh với cô
vẫn luôn là tiếc nuối lớn nhất của anh.
"Đừng nói những việc
đó nữa. Anh xem, không phải là khi em có khó khăn, thì đầu tiên đã nghĩ đến nhờ
học trưởng anh giúp đở ư, học trưởng cũng đừng giận em nữa, có được hay không?"
Giọng điệu không tự chủ được mà hơi có phần nũng nịu.
"Đến tột cùng đã xảy
ra chuyện gì?"
"Ai. . . . . ."
Cô hơi nản lòng mà tựa lưng vào ghế ngồi, ỉu xìu nói: "Học trưởng, rõ ràng
em vẫn còn rất trẻ có đúng hay không?"
Anh nghiêng đầu nhìn cô
một cái, không lên tiếng.
"Chẳng lẽ bây giờ em
phải dựa vào hẹn hò để giải quyết chuyện chung thân đại sự (cả đời) sao? Có
thảm như vậy hay không chứ." Giọng nói không kềm đựơc mà như đưa đám, thật
sự là cô bị họ làm cho vô lực rồi.
Ánh mắt Giang Dĩ Thành
hơi trầm xuống, đường cong của khóe miệng trong nháy mắt hơi lạnh lẽo. Hẹn hò?
"Học trưởng, em
thoạt nhìn không có chút giá trị như vậy sao?"
"Ừ."
"Học trưởng —"
Mạnh Giai làm như thật mà che ngực, còn thiếu phun ra một ngụm máu để hợp với
tình hình .
"Anh đang lái xe,
đừng làm quá."
"Anh làm hại em mà
còn nhẹ nhàng như vậy, thật là khiến ngừơi ta tức lộn ruột mà." Người đầu
tiên mà cô nghĩ đến nhờ giúp đỡ chính là anh, cảm thấy nhất định anh sẽ đứng ở
cạnh mình, kết quả — thật tàn nhẫn, coi như cô không biết nhìn người!
"Mua bảo hiểm
chưa?" Anh đột nhiên phóng tới một câu.
Mạnh Giai thành thật mà
gật đầu, "Mua rồi."
"Ngừơi đựơc lợi là
ai?"
Cô lập tức cảnh giác nhìn
chằm chằm anh, "Anh nghĩ mưu tài hại mệnh?"
Giang Dĩ Thành nghiêng
đầu quét qua cô một cái, sau đó tiếp tục mắt nhìn phía trước nói: "Hôm nay
hẳn là nên để cho tài xế cùng đi, bây giờ lái xe cùng nói chuyện với em thực sự
không an toàn ."
". . . . . ."
Cô thật sự bị đả thương.
Kế tiếp thì cô giận dỗi
mà im lặng, nhắm mắt dưỡng thần, sau đó bất tri bất giác mà ngủ thiếp đi trong
khi xe đang di chuyển ổn định.
Giang Dĩ Thành điều chỉnh
nhiệt độ của máy điều hoà, lại lấy áo khoác âu phục đặt ở chỗ ngồi phía sau mà
đắp lên cho cô, anh mang theo vài phần cưng chìu mà hơi nghiêng đầu nhìn khuôn
mặt ngây thơ đang ngủ, muốn đưa tay sờ cô, đúng là vẫn không có thay đổi hành
động.
Lần này nếu cô đã trở
lại, vậy anh cũng sẽ không để cho cô rời đi, thời gian bốn năm, đủ lâu, sự chịu
đựng của anh cũng đã cạn. Huống chi lúc người nhà cô bức hôn thì tới tìm anh
nương tựa, tự mình đã có lựa chọn tốt nhất, anh không chấp nhận, về tình về lý
đều nói không đựơc.
Mạnh Giai bị đánh thức,
vừa xuống xe đã thấy toà building "Xương Đạt", thì cô không nhịn đựơc
mà mang theo mấy phần bất mãn nhìn người con trai bên cạnh.
"Học trưởng, em rõ
ràng đã nói qua là muốn về ngủ." Thế nhưng thừa dịp cô ngủ mà kéo tới công
ty, thật là quá đáng.
"Em ngủ trên đường
rồi." Đây là trả lời của anh.
Mạnh Giai len lén vung
quả đấm với bóng lưng anh mà ra oai, tâm không cam tình không nguyện mà theo
sát bước chân của anh.
"Chào Tổng giám
đốc."
Vừa nhìn thấy ông chủ nhỏ
đẹp trai tiến vào công ty, tiểu thư ở quầy tiếp tân lập tức dùng nụ cười ngọt
ngào của các cô mà nhã nhặn hoan nghênh anh.
Đồng thời, ánh mắt tò mò
rơi vào trên người cô gái ở phía sau anh.
Cũng khó trách các cô ấy
tò mò, kể từ khi Tổng giám đốc nhận lấy xí nghiệp của gia tộc, tựa như là người
cuồng công việc, nghiêm túc, không gần nữ sắc, ở trên thương trường mọi việc
đều thuận lợi, ở nơi tình yêu nam nữ lại rõ ràng, quả thật có thể khoe khoang
là người đàn ông tốt của thời đại mới.
Hôm nay đột nhiên anh ấy
dẫn một tiểu thư trẻ tuổi nghênh ngang vào công ty, đây quả thực là bát quái
lớn nhất năm nay nha.
"Này này, học
trưởng, anh chậm một chút, chân dài thì giỏi sao. . . . . ."
Hai tiểu thư ở quầy tiếp
tân trợn to mắt nhìn tiểu thư kia đuổi theo Tổng giám đốc, cuối cùng quyết định
đưa tay ôm lấy một cánh tay của Tổng giám đốc mới coi là ổn định thân thể của
mình, sau đó lại bị vị Tổng giám đốc nhà các cô không biết thương hương tiếc
ngọc mà lôi vào thang máy.
Bên trong thang máy, Mạnh
Giai ôm cánh tay của Giang Dĩ Thành vừa thở vừa oán trách, "Học trưởng,
anh chờ em một chút thì sẽ chết sao, anh phải biết hôm nay em giày cao gót sáu
tấc, đi bộ cũng đã rất cực khổ rồi."
"Tự làm tự
chịu."
"Anh không cảm thấy
váy này rất xứng với giày sao?"
Hình như lúc này Giang Dĩ
Thành mới chú ý tới điểm này, nghiêm túc quan sát cô trên dưới một lần, sau đó
khẳng định nói: "Vóc người kém một chút."
Mạnh Giai dùng sức nắm
chặt cánh tay của anh, quả thật muốn đưa tay bóp chết anh.
Đinh một tiếng, cửa thang
máy mở ra, mà người giả vờ làm việc ở bên ngoài cũng đều rất tinh tường thấy
tình hình này.
Mới vừa rồi tiểu thư ở
quầy tiếp tân đã dùng đừơng dây nội bộ báo cho bọn họ biết cái tin bát quái lớn
này, thậm chí có nhân viên khác tầng cũng đích thân tới hiện trường, lấy danh
nghĩa đưa công văn chạy lên lầu xem náo nhiệt.
Chỉ thấy một tiểu thư mặc
váy dài dây đeo hai tay để trên không, có vẻ đang chuẩn bị bấm lên cổ của Tổng
giám đốc bọn họ, hình ảnh cứ như vậy dừng ở trước mắt.
Nhìn lại Tổng giám đốc
của bọn họ, không hổ là người trải qua sóng to gió lớn, giống như ở trước núi
tuyết sụp đổ mà ung dung mặt không đổi sắc, hoàn toàn không thấy tiểu thư kia
đang giương nanh múa vuốt, ngay cả khi bước ra thang máy thì rất là nhẹ nhàng
nói một câu làm cho mọi người cười ngất.
"Đem móng vuốt thu
lại, chờ để móng tay dài thì lại hù doạ anh."
Bọn họ cũng cảm thấy tiểu
thư kia tức thì nhìn qua một lúc, rồi nhanh chóng hoàn hồn mà lao thẳng tới
bóng lưng của tổng giám đốc bọn họ.
"Học trưởng —"
dưới chân lảo đảo một cái, cả người Mạnh Giai mất khống chế mà ngã về phía
Giang Dĩ Thành, cô có chút tuyệt vọng mà nhắm nghiền hai mắt. Lần này nhất định
mất mặt!
Không nghĩ tới Tổng giám
đốc còn có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân a. Đây là tiếng lòng của tất cả nhân
viên ở Xương Đạt khi thấy một màn như vậy.
Ở khoảnh khắc nghìn cân
treo sợi tóc kia, Tổng giám đốc lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mà xoay
người lại xông về phía trước, nguy hiểm tiếp được tiểu thư kia.
Cũng không có phát sinh
đau đớn như trong tưởng tượng, mùi thuốc lá nhàn nhạt lao vào trong mũi, Mạnh
Giai hơi mở mắt ra, nháy lông mi hai cái, từ từ ngẩng đầu, nhìn ngừơi làm đệm
thịt cho mình, cô ngượng ngùng cười cười.
"Học trưởng. . . . .
. Cám ơn nha."
"Còn không đứng
dậy?" Giang Dĩ Thành đã sớm phát cáu rồi.
Mạnh Giai vội vàng từ
trên người anh đứng lên.
Mặc dù bộ dáng chật vật,
sau khi Giang Dĩ Thành đứng lên, trước tiên vẫn là xác định cô bình yên.
Oa Oa! Một màn này làm
rớt không ít mắt kiếng của nhân viên Xương Đạt, nhưng giây kế tiếp Tổng giám
đốc của bọn họ làm một chuyện khiến mọi người càng bị dọa hơn —
Giang Dĩ Thành đem áo
khoác âu phục ở trên tay choàng lên trên người cô.
Mạnh Giai không hiểu nhìn
anh.
Anh bình tĩnh giải thích,
"Lộ hết."
Cô lập tức che ngực, cắn
răng nói: "Bại hoại!"
Giang Dĩ Thành đưa tay
kéo tay trái của cô xuống, xoay người đi đến phòng hội nghị, "Bằng phẳng
như vậy, quả nhiên là thân thể phát dục không cân đối."
"Xúc phạm thân thể
—" Mạnh Giai không khỏi phẫn uất.
Đám nhân viên tròn mắt nhìn
nhau, sau đó cùng nhau nhìn ngoài cửa sổ. Chẳng lẽ hôm nay có cơn đại hồng
thuỷ? Hay là ngày tận thế đã tới?
Có điều, Tổng giám đốc mở
cuộc họp nhân viên quản lý mà mang ngừơi vào làm gì?
Nghi ngờ a nghi ngờ. . .
. . .