Nuôi Dưỡng Thỏ Tiểu Thư

Chương 5: Chương 5




Đứng ở trước toà nhà công ty Xương Đạt, Mạnh Giai thực muốn than thở.

Cô thật sự không muốn tới nơi này, cô là người không có thiên phú kinh doanh, sợ nhất là phải ở chung với những người lòng dạ khó lường.

Ngửa đầu nhìn trời hít thật sâu, cô không khỏi buồn bực mà nghĩ, tại sao cô lại cố tình có quan hệ kéo không rõ, bỏ không xong với những ngừơi này?

Có lúc cô không nhịn được mà tự hỏi, nếu như biết đem tiền cho anh mượn sẽ có kết quả này, năm đó cô có thể làm như vậy hay không đây?

Cô không phải là người xa xỉ lãng phí, của cải cô có đựơc đủ cho cô sống đến già.

Cho nên, cô chưa từng nghĩ tới đem tiền đẻ ra tiền, nhưng đã có người làm thay cô, mà lại làm tốt hơn tưởng tựơng. Vì vậy, cuối cùng cô cũng nhức đầu.

Thật ra thì, cô vẫn muốn nói một câu với học trưởng chính là —— trả lại tiền em cho anh mượn là được.

Do dự nửa ngày, cô vẫn phải nhấc chân đi vào.

"Xin chào Tiểu thư, xin hỏi tìm ai?"

"Giang Dĩ Thành."

Tiểu thư quầy tiếp tân cẩn thận quan sát cô gái mặc T-shirt, quần bảy phân ở trứơc mặt một chút. Nhớ tới lần trước là theo Tổng giám đốc đến công ty, thoạt nhìn quan hệ rất thân mật, cho nên rất nhanh chóng gọi đường dây nội bộ vào phòng tổng giám đốc xin phép.

"Mạnh tiểu thư, Tổng giám đốc mời ngài đi lên."

Mạnh Giai nói cám ơn, còn chưa bứơc đi, thì đã nghe thấy một mùi nước hoa nồng nặc, không nhịn được mà lấy tay bịt mũi nghiêng đầu nhìn sang.

"Là cô!" Hiển nhiên, đối phương thấy cô thì rất kinh ngạc.

Cô chớp mắt một lúc, sau đó nhớ lại chính là cô gái mà ngày đó cùng với học trưởng đi dạo siêu thị lớn thì gặp được, rồi cô lễ phép cười chào. "Xin chào."

"Cô đến tìm Giang tổng sao?"

"Đúng vậy."

"Cô cho rằng cô có thể với tới anh ấy sao? Không nghĩ nghiêm chỉnh tìm một công việc, lại không đứng đắn mà có chủ ý một bước lên trời, thật sa đoạ." Trong giọng nói của Hà Thục Ái khó nén chán ghét khinh bỉ.

Mạnh Giai tính tình tốt vẫn duy trì nụ cười, "Nhờ có lời hay của Hà tiểu thư, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng." Cô không cần công việc cũng không chết đói nhé, huống chi cô cũng không có đến mức miệng ăn núi lở. Nếu người ta nói không phải là mình, cô dĩ nhiên là sẽ không tức giận.

Hà Thục Ái ngược lại bị cô ấy thản nhiên mà không vui.

Vẻ mặt cô ấy tự nhiên mà xoay người đi tới thang máy.

"Cô chờ một chút, tôi cũng muốn đi gặp Giang tổng, vừa may cùng đường."

Mạnh Giai không ừ hử gì cả, chờ cô ấy từ phía sau vượt qua.

Trong thang máy chỉ có hai người các cô, bắt đầu không ai lên tiếng.

Sau cùng, vẫn là Hà Thục Ái không nhịn được yên lặng mà đánh vỡ trầm mặc giữa hai người.

"Cô đừng có si tâm vọng tưởng nữa, Giang tổng không phải là người đàn ông cô có thể có được." Soi mói quan sát cách ăn mặc của cô ấy, "Cả người cô đều tràn ngập nghèo hèn keo kiệt, cùng anh ấy đứng chung một chỗ sẽ làm anh ấy mất thể diện."

"Trên thực tế, tôi chưa từng nghĩ qua phải có được anh ấy." Phong cách ăn mặc của cô từ trước đến giờ đều lấy thoải mái làm chủ, không cần quan tâm đến ánh mắt người bên cạnh, cho dù là sạp hàng ven đừơng cô cũng mặc cực kỳ thoải mái và hào phóng, không có nơi nào mà không dám đi .

Tự nhiên bị giọng nói nhẹ nhàng của cô ấy kích thích, vẻ mặt gần như nhăn nhó mà nhìn cô ấy nói: "Vậy bây giờ cô tới đây quấn lấy anh ấy ——"

Mạnh Giai khẽ mỉm cười, giơ túi giấy dai trong tay. "Tôi tới đưa đồ cho anh ấy." Trời mới biết cô tuyệt đối không muốn đến nơi này, cảm thấy chỗ như thế không hợp với cô.

Sắc mặt Hà Thục Ái trở nên rất khó coi, bởi vì cô nghĩ đến một khả năng. Lúc cô định mở miệng muốn nói gì đó thì cửa thang máy mở ra.

"Mạnh tiểu thư, Tổng giám đốc đang đợi cô." Bên ngoài là vẻ mặt tươi cười của thư ký Trần.

Mạnh Giai cũng không có suy nghĩ nhiều, mà trực tiếp vào phòng làm việc của Giang Dĩ Thành.

"Học trưởng, phiền toái về sau ra cửa thì anh mang toàn bộ đồ của anh đi, biết rõ thời điểm này em căn bản không dậy nổi còn nói em đưa đồ tới đây."

"Bên trong có giường." Anh đưa tay nhận lấy túi giấy dai cô đưa tới, rồi tiếp tục lật xem hồ sơ trong tay.

"Hai người quả nhiên là ở cùng một chỗ ."

Giọng nói từ cửa truyền tới khiến cho hai người cùng nhau nhìn sang, Mạnh Giai bĩu môi, mà Giang Dĩ Thành thì nhíu mày, mặc kệ vị Hà tiểu thư này là vì công hay là vì tư mà đến.

"Hà tiểu thư tới sớm thật"

Lúc này Mạnh Giai cảm thấy hình như mình không nên ở lại, vì vậy nói: "Học trưởng, anh đang có việc bận, có lẽ em nên đi về ngủ, em đi trước."

Giang Dĩ Thành do dự rồi gật đầu, "Cũng đựơc, đi đường cẩn thận chút." Ngừng một lúc rồi gọi đường dây nội bộ "Thư ký Trần bảo tài xế đưa Mạnh tiểu thư trở về."

Mạnh Giai suy nghĩ một chút cũng không có phản đối, cười với hai người nam nữ có sắc mặt dị thường, rồi đi ra cửa.

Đi ra khỏi phòng làm việc, cô mới quay đầu lại liếc mắt nhìn, cảm thấy Hà tiểu thư đó thật đáng ghét, sau đó nhíu mày, tâm tình của mình đối với loại này không hiểu sao mà càng ghét hơn.

Giang Dĩ Thành vừa vào cửa nhà thì cũng cảm thấy có gì đó không đúng, chờ thấy đựơc valy hành lý quen mắt bên cạnh ghế sa lon, thì ánh mắt của anh trầm xuống.

Lúc này Mạnh Giai từ phòng khách mình ở đi ra, trên người là áo thun không tay nhẹ nhàng cùng quần lửng bảy phân rộng thùng thình, trên vai đeo một túi cao bồi nhẹ.

Ánh mắt của hai người đột nhiên đụng vào nhau, cô hơi mỉm cười, chào hỏi trước.

"Học trưởng, anh đã trở về."

"Em phải đi?" Giọng nói của anh hơi nặng, hình như đang miễn cưỡng đè nén gì đó.

Nhìn valy hành lý một chút, Mạnh Giai cúi đầu xuống cười.

"Hai ngày nữa là ngày giỗ của bà nội, em muốn đi về nhà với bà." Hai ngày nay cô luôn không tự chủ được mà nghĩ đến Hà Thục Ái, cũng không nhịn được mà suy đoán quan hệ của học trưởng và đối phương, nhất định nguyên nhân là cô và học trưởng ở cùng nhau, không thấy anh thì sẽ không suy nghĩ.

"Em không phải là. . . . . ." Anh không nói tiếp.

Mạnh Giai đương nhiên biết ý của anh, "Nếu quả thật bọn họ muốn tìm em, tránh cũng vô dụng." Mấy ngày qua có một số việc cô đã hiểu, cho nên mới có quyết định này.

Cái này đương nhiên anh hiểu, chẳng qua là anh không muốn cứ như vậy mà để cho cô rời đi.

"Căn nhà mấy năm rồi không ai ở. . . . . ."

"Hai ngày trước em đã cho người qua quét dọn."

Giang Dĩ Thành từ từ nhếch môi. Xem ra là cô đã nghĩ xong từ lâu rồi. "Ở đây không quen?" Anh cẩn thận hỏi.

Mạnh Giai cười, vẻ mặt vô cùng đáng yêu.

"Không có đâu, em ở rất thoải mái, nhưng mà, dù sao nơi này cũng không phải nhà của em, cuối cùng em cũng phải đi." Ở ngắn hạn thì có thể, nếu mà ở lâu dài, cuối cùng cũng không thích hợp.

Huống chi, cô phát hiện có một số việc hình như đã bắt đầu thoát khỏi kiềm chế, vì bảo vệ tim của mình, vẫn nên giữ một khoảng cách thích hợp với học trưởng.

Giang Dĩ Thành cũng không hiểu ý nghĩ thật sự của cô, nhưng anh cũng không vội, trong lòng anh đã có quyết định từ lâu, bây giờ chỉ cần từ từ tiếp cận mục tiêu của mình là được rồi.

Trước khi con mồi sa lưới sẽ luôn giãy giụa, anh có lòng tin là cuối cùng sẽ bắt được con tiểu bạch thỏ này, nhưng trước đó, anh không thể hù dọa cô.

Ý nghĩ quay một vòng, anh khẽ nhướng mày, nói vài câu: "Cho nên em là chờ anh về để tạm biệt, ngay cả bữa ăn tối tạm biệt cũng không có định làm?"

Mạnh Giai đột nhiên hơi ngượng ngùng, đúng là cô đã quên nấu bữa ăn tối trước khi chia tay. "Vậy không bằng học trưởng đưa em về, em mời anh ăn một bữa ở gần đó."

"Muốn đi mà lại miễn cưỡng sao?"

Trên mặt cô mang theo khó xử, "Anh đi qua thì phải sửa sang lại một chút, nếu như tự mình làm, thì có thể thời gian rất chậm."

Giang Dĩ Thành đi tới, kéo valy hành lý của cô qua, đi ra ngoài. "Đi thôi, đưa em về."

Trong lòng Mạnh Giai thở dài, trong lòng biết đây là anh quyết định sẽ ăn cơm tối ở nhà cô.

Nhà Mạnh Giai cách xa nội thành, vị trí có hơi vắng vẻ, phòng thì cũ kỹ, cũng là nhà biệt lập, diện tích cũng coi như rộng rãi, là nhà mà tổ tiên họ Mạnh để lại.

Sau khi tiến vào, vườn hoa trong sân có sức sống dồi dào, có dấu vết vừa mới sửa chữa qua.

Trên đất được lót bằng gạch đá xanh rất cổ xưa, có một cảm giác trở về với thiên nhiên.

Mở cửa đi vào, ấn xuống chốt mở đèn điện thì cả phòng sáng ngời lên.

Trong phòng có vật dụng cũ kỹ được xưng tụng là đồ cổ, cũng có các loại điện gia dụng hiện đại.

Mạnh Giai đi đến gần mặt tường trước phòng ăn, có chút đau buồn mà đưa tay vuốt lên tấm ảnh gia đình.

Vợ chồng họ Mạnh cười rực rỡ và nụ cười hiền lành thân thiện của Mạnh lão thái thái, cùng với thân ảnh nho nhỏ xinh xắn rúc vào trước người bọn họ.

Cô gái nhỏ trong hình khoảng chừng ba, bốn tuổi, khuôn mặt tròn nhỏ nhắn, đôi mắt hí cong cong, hơi ngẩng đầu lên nhìn cha mẹ bên cạnh.

Một đôi tay nhẹ nhàng đặt lên bờ vai của cô, giọng nói trầm thấp của Giang Dĩ Thành truyền vào trong tai của cô. "Không mời anh uống ly nước sao?"

Mạnh Giai cúi đầu thu cảm xúc lại, nghiêng đầu cười. "Thiếu chút nữa đã quên rồi, chủ nhân như em thật là không xứng chức."

Vừa trở về, mặc dù phòng đã mời người dọn dẹp qua, nước nóng cũng không có, nhưng cũng may, cô bảo người của công ty chuyên dọn dẹp nhà cửa mua giúp đồ bỏ vào tủ lạnh, nên có thức uống.

Cô lấy hai chai trà xanh thả lên bàn trà, sau đó kéo valy hành lý qua. "Trước tiên em đem đồ đặt vào trong phòng, sau đó nấu cơm, phiền học trưởng đợi một lát ."

"Ừ"

Thời gian đã không còn sớm, cho nên Mạnh Giai cũng không vội sửa sang quần áo của mình, mà cất hành lý xong, thì ra ngoài rửa tay chuẩn bị nấu cơm.

Giang Dĩ Thành cầm trà xanh đứng ở cạnh cửa, nhìn thân ảnh bận rộn ở phòng bếp, vẻ mặt dịu dàng mà chuyên chú, một lúc mới đi trở về phòng khách ngồi xuống sofa.

Mạnh Giai làm ba món ăn một súp đơn giản, sau đó gọi anh qua ăn cơm.

Bọn họ ngồi đối diện nhau giống như một đôi vợ chồng nhiều năm tương kính như tân, lặng lẽ ăn cơm, cũng không có trao đổi gì nhiều.

Sau khi ăn xong, hai người chuyển ra phòng khách ngồi, Mạnh Giai còn cắt dĩa trái cây ra.

Ánh mắt lơ đãng nhìn đồng hồ cổ xưa treo trên tường, cô do dự rồi mở miệng nhắc nhở, "Học trưởng, khuya lắm rồi ——"

"Anh biết." Anh nói.

Mạnh Giai nhất thời không biết nói tiếp thế nào. Học trưởng hình như không có nghe thấy ý của cô, nhưng rõ ràng là anh hiểu đựơc.

"Ngày mai trở lại thăm em."

"A."

Đợi tiễn bước người xong, thì Mạnh Giai đột nhiên phục hồi tinh thần lại.

Ngày mai anh ấy còn tới nữa à?

Không hiểu nổi, cô có chút buồn bực, loại cảm giác này tựa như biết rõ phía trước có cái hố, cô đã nghĩ ra biện pháp tránh được, có người không nên kéo cô nhảy xuống, người kia là —— Giang Dĩ Thành.

Ngày hôm sau, Giang Dĩ Thành không tới.

Mấy ngày sau đó cũng không xuất hiện.

Mạnh Giai cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng mà có chút an tâm, giống như cuộc sống của cô cũng sẽ không thay đổi vậy, cô có thể giống như ốc mượn hồn vậy, bảo vệ pháo đài của mình, bảo vệ tim của mình.

Để cây viết trong tay xuống, duỗi lưng ra, cô nhắm mắt lại để cho ánh mắt cay được nghỉ ngơi một chút.

Trên mặt bàn rộng có một ít bản vẽ phác thảo rải rác lộn xộn, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện tất cả đều là hình nhân vật xinh đẹp, mà quan trọng tất cả đều là nam.

Nghỉ ngơi một lúc, Mạnh Giai mở mắt, lướt nhìn thư phòng một lần, bĩu môi, lại duỗi thẳng lưng.

Chân đạp trên bàn một cái, cái ghế vừa trợt về phía sau, thì người đứng dậy.

Vốn là thư phòng chỉnh tề sạch sẽ, lúc cô tiến vào chiếm giữ thì mấy ngày sau đã thay đổi diện mạo, trở nên vô cùng lộn xộn.

Các loại manga, bản đồ phác thảo, sách, vứt khắp nơi.

Mạnh Giai vặn cổ trái phải một lúc, đem mấy tờ giấy ở bên chân nhặt lên tiện tay ném lên trên bàn, sau đó đi ra bên ngoài tìm đồ ăn.

Đang cầm ly nước nóng, cô đi tới bên cửa sổ phòng khách nhìn ra phía ngoài một chút, lại nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường. Thế giới này hẳn là xế chiều rồi, không giống vẻ buổi sáng.

Cái này cũng không thể trách cô, lúc thì cô bận rộn lúc thì nghỉ ngơi, ngày đêm chẳng phân biệt được, thường thường trôi qua trong mơ hồ.

Ở chỗ của học trưởng thì cô còn nghỉ định kỳ, lại không dễ dàng phân tán và kiêu ngạo, trở lại địa bàn của mình đương nhiên là lộ nguyên hình.

Bây giờ mái tóc dài mựơt của cô bị tuỳ ý kẹp ở sau ót, trên người mặc một cái áo ngủ hình phim hoạt hoạ không có tay và dài ôm sát mông, đôi chân dài tuyết trắng cứ như vậy mà lộ ra sáng choang.

Đưa tay gãi gãi đầu, cô đi tới phòng bếp tắt lửa, bưng mì đã nấu xong đi tới phòng ăn.

Mới ăn hai miếng thì nghe chuông cửa vang lên, cô hoài nghi mà dừng đũa lại.

"Ai vậy?"

"Anh"

Mạnh Giai theo bản năng mà nhíu mày, vì mình thở dài, không tình nguyện mà đứng dậy mở cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.