Nuôi Em Chỉ Là Chuyện Nhỏ

Chương 30: Chương 30: Công việc làm thêm của Đô Đô! 2




uận thì bình luận sẽ chạy ngang qua màn hình. Với một lượng lớn người gửi bình luận trong cùng một lúc thì trông sẽ giống như một tấm màn ngăn, che mất một phần màn hình livestream.

Nguyện Tác an vị trước máy tính, thấy hơi ngờ vực, tại sao ông chủ lại bảo việc của mình đầu tiên là phải chuẩn bị lời thoại để mắng người đây? Chẳng phải việc làm thêm của cậu là đánh máy sao? Tại sao còn phải chuẩn bị câu thoại mắng người?

“Lấy trình độ chuyên môn của cậu ra, đừng sợ!” Nguyện Tác hỏi trong group thì được một người anh em trả lời lại như vậy.

A... Đô Đô đâu có sợ.

Thế nhưng đi đâu tìm mấy câu để mắng bây giờ?

Nguyện Tác chợt có ý tưởng.

Lấy Ipad ra, đăng nhập vào phần mềm trò chuyện, tìm các gói biểu cảm mà mình đã lưu lại trước đây.

Trên này có quá trời câu mắng người nè! (*)

(Xíu tui để hình một vài biểu cảm mà người TQ hay dùng rồi quý vị sẽ hiểu:>)

Nguyện Tác nhanh chóng ghi lại từng câu một, sau đó ôm notebook nóng lòng chờ đợi chiến dịch đầu tiên mà mình làm thuỷ quân khai hỏa...

Trước khi hoạt động diễn ra, Mạc Dịch đã chuẩn bị bữa tối cho Nguyện Tác rồi, trái cây cũng bảo Trần Củ chuẩn bị trước sau đó truyền vào điện thoại. Hiện trường phát sóng trực tiếp lộn xộn không tiện vào trò chơi, hắn chỉ gửi tin nhắn, nhắc Nguyện Tác không được chăm chăm vào màn hình nữa, lâu lâu cũng phải nhúc nhích tí.

Rất nhanh sau đó, Nguyện Tác trả lời lại bằng biểu cảm một người mặc đồ ngủ có tai thỏ đang gật đầu lia lịa.

Mạc Dịch Trình yên tâm, bỏ điện thoại vào túi.

Hoạt động vừa bắt đầu, ở khu bình luận đã có một vài thuỷ quân người trước ngã xuống, người sau tiến lên, song bên này Trần Thăng sớm đã có chuẩn bị, gạch từng người từng người ra ngoài, chặn IP chặn IP, trên cơ bản vẫn duy trì được cục diện xanh sạch đẹp.

Nguyện Tác vô cùng khẩn trương đánh từng câu ghi trên biểu cảm ra, lúc click gửi đi ngón tay còn run rẩy.

Song... (ở đây tác giả sử dụng từ ngữ mạng có nghĩa là “tuy nhiên”)

Trong lúc thủy quân cùng group bị chặn rầm rầm, Nguyện Tác mang áo may ô (*) của Trường Cung, viết ra từng câu trong “Những câu chuyên dùng để mắng người” lượm lặt được trên Internet bay ngang qua màn hình...

(Khi một người thực đăng ký từ 2 ID trở nên trong cùng một diễn đàn và sử dụng chúng song song, ID thường được sử dụng hoặc được biết đến thường được gọi là ID chính và ID khác được gọi là ID áo may ô/ áo gi-lê, vest. Khi mà người thực dùng tài khoản áo may ô, thường những người khác không hề biết người đó với người dùng tài khoản chính kia là 1, cứ ngỡ là 2 người khác nhau thôi.)

Trong đó bao gồm:

Mấy người sao lại ngốc fufu thế hả!!!

Nhà ngươi là cái bánh bích quy!!!

Trái chuối nhà mấy người đồ trái táo!

Trông nhà ngươi chẳng khác gì tranh trừu tượng của Picasso ╭(╯^╰)╮!!!

Nhà ngươi là con lợn biết bay!

Bực mình muốn ăn tay luôn á...

(Ngốc fufu: đáng lẽ fufu phát âm là huhu, và từ đó vốn là 傻呼呼, nhưng vì người miền Nam phát âm không phổ thông nên /hu/ đọc lệch đi thành /fu/. Sau thì được đưa luôn vào trong gói biểu cảm:v)

(bánh bích quy/ biscuit: Bắt nguồn từ bộ phim The Bigbang Theory, nhân vật Sheldon với thiết lập là người gia giáo đàng hoàng không chửi bậy, nên đang chửi son of the b... giữa chừng, thì ngại đổi thành son of the biscuit. Lan qua đến bên Trung thì được sử dụng phổ biến, câu này cũng là câu chửi, nhưng mà các m thấy đấy, rõ ràng nó là kiểu đáng yêu gây hài hơn là câu chửi mà:v)

(Chuối tiêu: Người Đài Loan hay chửi kiểu “Trái chuối nhà mấy người đồ XX”, giống như mình hay chửi “cc mày đồ XX” vậy.-. Nó là câu chửi đó.-. Còn trái táo 小苹果, bạn chỉ tìm thấy một bài hát nổi tiếng bên Trung là “Little Apple”, mấy thím nghe đi rồi sẽ chợt nhận ra là nó quen vl QvQ)

(Ăn tay: Cái này đến mấy bạn bên Trung còn chả rõ ( ̄ ヘ  ̄) Đại loại cho tay vào miệng là hành động của mấy đứa bé, và đây là ngữ khí cưng chiều kiểu ok không vấn đề gì của các vị phụ huynh đối với hành động này của mấy ẻm. Tui không hiểu lắm nên sẽ không giải thích mông lung, cái này cũng chả khác gì cái câu “họa mi hót” của mình ấy, mãi tui mới biết là vì sao.-.)

Hơn mười phút sau.

Trận tỉ thí bản hiện trường nhằm show kĩ thuật của Trường Cung và các hoạt náo viên khác kết thúc, tâm trạng của mọi người đã bị thay đổi hoàn toàn.

Nguyện Tác lòng đầy thỏa mãn quệt mồ hôi trên trán.

Vài fan cứng mắt sắc của Trường Cung đã thoáng nhận ra acc clone của lão đại nhà mình sai sai chỗ nào, clone của lão đại nào giờ có cho người ngoài dùng đâu, chẳng lẽ bị trộm acc rồi?

Trường Cung bị “cướp acc” hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.

Mạc Dịch Trình lại càng không biết “bình xịt” vô cùng cố chấp trên đạn mạc, lại bị che khuất cực nhanh kia chính là bé con tinh linh nhà mình.

(Bình xịt trong tiếng Trung là 喷子, 喷 nghĩa là phun, phỉ nhổ, mắng, chửi, 子 là từ hay thêm vào sau danh từ, động từ để chỉ người, thế là thành bình xịt.-.)

Cuối cùng đã tới màn ra quân then chốt của Mạc Dịch Trình.

“A a a, đợi cả buổi tối, cuối cùng Dịch Trình cũng xuất hiện rồii!”

“Ngao ngao ngao ~ Dịch Trình Dịch Trình “

“Cuối cùng cũng chờ được chàng —— “

“Các tình địch, nổi tim lên!!!!”

Mạc Dịch Trình chào hỏi mọi người xong thì ngồi thao tác trò chơi trong lúc đạn mạc cuồng hoan. Kỹ thuật của Mạc Dịch Trình dĩ nhiên không thể sánh bằng tuyển thủ chuyên nghiệp, thế nhưng các fans cũng không phải đến để xem thần tượng khoe kỹ năng, chỉ cần một cái khẽ chau mày lúc đang thao tác trò chơi cũng đã đủ điên đảo cả đám người, bị chụp màn hình lưu về liếm láp.

Nguyện Tác vốn đang “mắng” hết sức chăm chú,, nhưng vì tốc độ đánh máy chậm quá, lại còn phải đánh dựa theo trong biểu cảm nên phải lâu lâu mới gửi ra được một cái.

Ngay khi cậu vừa đánh xong một câu “Không thích cái tên bánh bích quy này chút nào, mời nhà ngươi té vô trong nồi sữa giùm đi!!” chuẩn bị gửi đi thì, ngẩng đầu lên, đối mặt ngay với Mạc Dịch Trình trên màn hình!

Tay của Nguyện Tác đột nhiên cứng đờ, miệng mở lớn, lắp ba lắp bắp, “Mạc... Mạc... Mạc Dịch Trình.”

Trước đó Mạc Dịch Trình có bảo hôm nay phải làm việc hơi muộn, hơn nữa còn là tham gia một hoạt động phát trực tiếp nào đó, ai ngờ lại là cái phát trực tiếp này!

Lúc Mạc Dịch Trình chơi game thì vẻ mặt trông rất nghiêm túc, trong đôi mắt lóe lên sự sắc lạnh, trông khác hẳn ngày thường, khí chất lạnh lẽo, khiến người ta không khỏi nín thở.

Hai tay Nguyện Tác đặt trên bàn phím, hồi lâu mới lấy lại tinh thần.

Um, Mạc Dịch Trình không cho mình đi làm... Nếu như bị phát hiện... Nguyện Tác chột dạ, nhấn nút xóa đi từng chữ từng chữ mà mình đã đánh ra, ánh mắt lại không làm sao nhịn được không nhìn chằm chằm vào Mạc Dịch Trình trên màn hình... Mạc Dịch Trình trông đẹp quá đii...

Phân đoạn của Mạc Dịch Trình kết thúc rất nhanh chóng. Người chủ trì hưng phấn mong Mạc Dịch Trình kí tên ngẫu nhiên tại chỗ, sau đó tặng cho fan may mắn.

Mạc Dịch Trình vừa rời đi, số lượng người xem lập tức tụt xuống đôi chút, song hiệu quả mà bên tổ chức mong muốn đã đạt được, hơn nữa phần cuối này cũng chỉ là vài hoạt náo viên và fans ở hiện trường tương tác cùng nhau, hút thêm ít nhân khí.

“Bây giờ, chúng tôi sẽ chọn ngẫu nhiên một số có cấp bậc đạt tiêu chuẩn trong số các fans đang online để tiến hành lên mic, fan nào có cơ hội được lên mic, đều có thể nhận được trang bị trong game và một phần quà lớn nha!” Người chủ trì giới thiệu phân đoạn tương tác cuối cùng.

(Lên mic: được mở quyền hạn nói chuyện)

Nguyện Tác thấy Mạc Dịch Trình rời đi, lá gan phút chốc hơi to lên.

Trong đám thuỷ quân có người gửi tin.

“Nếu có thể lên được mic ông mày nhất định sẽ chửi nó long trời lở đất luôn.”

“Không có đâu, mấy tình huống như vầy, người được lên mic đều đã được quyết định trong nội bộ cả rồi, nói chung toàn là người trong thôi.”

“Cũng chưa chắc đâu, trời đất bao la cái gì mà chẳng có. Ngươi có thấy tay mơ mới đến hôm qua không, ngày hôm nay còn treo được tài khoản của “đại công” kia mà.”

(“công” trong “công chúng”, nghĩa là người có danh tiếng)

“Ngọa tào (*), trâu bò quá vậy?”

(Từ thể hiện sự ngạc nhiên, còn là từ chửi thề, từ /wǒ cāo/ lệch thành /wò cáo/. Do là bên Trung từng có đợt càn quét mấy thứ không lành mạnh nên mấy câu chửi đều phải dùng đồng âm, cũng là lí do tác giả thì không được viết H.-.)

Lúc này đây tay mơ Nguyện Tác đã sợ choáng cả người, ngồi cứng đờ trên ghế, không biết tại sao, cậu lại bị nhân viên công tác “ngẫu nhiên” rút trúng, ôm lên mic!

Xếp trước cậu còn có hai người nữa, một người đã mở mạch và đang điên cuồng biểu lộ tình thương dành cho đại đại, sau đó còn nói muốn một chữ kí do chính đại đại hạ bút và bày tỏ nguyện vọng được thêm bạn tốt qua lại với tài khoản trò chơi của đại đại. (Đại đại là cách fans thường gọi các đại thần, ví dụ tác giả đại thần, gamer đại thần, v.v...)

Hai tay Nguyện Tác như nhũn ra, vội mở Ipad lên, gửi cho ông chủ một tin nhắn, hỏi mình sắp phải lên mic phải làm sao T﹏T

“Ông chủ” vốn đã chuẩn bị kết thúc công việc, thấy tin của Nguyện Tác, trong phút chốc cảm xúc dâng trào, xem ra sau này đội của mình trong giới chửi thuê sắp nổi tiếng rồi!

“Còn suy nghĩ gì nữa, cứ làm theo những gì bình thường cậu được dạy thôi, không cần mắng trò chơi, nhưng nhất định phải tập trung mắng trang web mắng hoạt náo viên, mắng trang web thật tệ vào!”

Nguyện Tác nghe mà ngơ ngơ ngác ngác, thật ra cái loại được tuyển vào tức thì như cậu thì làm gì có “huấn luyện”, chưa kể cậu cũng không phân biệt được rõ ràng lắm mắng trang web mắng hoạt náo viên hay mắng trò chơi cụ thể khác nhau chỗ nào, thế nhưng lúc này đây cậu cũng không thể do dự được nữa, bởi vì đã đến phiên cậu lên mic phát ngôn rồi.

“Xin hỏi vị bạn trên mạng tên là “Khách đến Uông Tinh” này, bạn có lời gì muốn nói với vị hoạt náo viên nào, hay có nguyện vọng gì không!” Người chủ trì nói xong, phía dưới lập tức đã có người phản ứng lại, đây là acc phụ của Trường Cung, Trường Cung cũng chú ý tới, hơi có chút bất ngờ, nhưng mà nhóc Nguyện Tác kia cũng nên nói vài câu gì đó để tiếp lửa cho mình đi chứ ha!

“Vị bạn trên mạng này, nếu như bạn còn không nói gì thì tiếc quá, cũng chỉ đành tiến hành theo trình tự, để cho bạn rời mic mà thôi!” Người chủ trì thấy bên này Nguyện Tác vẫn rề rà không lên tiếng bèn nhắc nhở, bên cạnh đó còn bắt đầu ra hiệu bước kế tiếp cho nhân viên công tác.

“Ừm...” Ngay trong nháy mắt sắp bị tắt mic, “Khách đến Uông Tinh” đã lên tiếng.

“Chờ chút đã!” Người chủ trì ngăn động tác ngắt mic lại, cười bảo: “Khách đến Uông Tinh, mời bạn bắt đầu nói chuyện, bên này chúng tôi có thể nghe thấy tiếng của bạn rồi.”

Nguyện Tác ngồi trước máy tính căng thẳng đến nỗi rỗng cả đầu, hai bàn tay nắm thật chặt, lòng bàn tay cũng đã trở nên ướt đẫm.

“Tui... Tui...” Giờ Mạc Dịch Trình đã rời rồi, chắc là sẽ không bị phát hiện đâu, Nguyện Tác ôm chút tâm lý may mắn.

“Vị fan này, không cần phải căng thẳng quá đâu.” Người chủ trì tốt bụng mở miệng.

Nguyện Tác nhớ đến mình vẫn còn đang làm việc, nắm tay lại thành đấm để tiếp sức cho chính mình, sau đó lấy can đảm nói vào lỗ micro trên máy tính: “Ông, ông là cái bánh bích quy!”

Người chủ trì: “...”

Trường Cung: “...”

Mọi người: “...”

Bên này, Mạc Dịch Trình cũng đã nói chuyện với Trần Thăng xong rồi, đang chuẩn bị rời đi, thì bỗng nghe thấy một giọng nói không thể quen hơn, tiếng nói mềm mại nhu nhu như chiếc kẹo bông vị dâu tây.

Trùng hợp ư? Phản ứng đầu tiên của Mạc Dịch Trình đó là, sao lại có thể xuất hiện tiếng của Nguyện Tác tại phát sóng trực tiếp của trang web này được? Có khi chỉ là giọng giống nhau thôi cũng nên?

Cũng ngay lúc này, người chủ trì quệt mồ hôi trán, “À... Vị fan này, hẳn là cậu... đang hồi hộp đúng không.”

Nguyện Tác quẹt mồ hôi trên trán, nói: “Tui tui... Tui đang hồi hộp đó, tui tui sắp bắt đầu mắng người đó, run rẩy đi! Mấy mấy người đều là đều là mấy cái bánh bích quy, trang web quá tệ, à... Tức muốn ăn luôn tay...” Giọng Nguyện Tác mềm mềm, vốn mang theo chút vẻ trẻ con của thiếu niên, lại phối thêm mấy câu “thô tục” trên các biểu cảm và một vài từ tình thái, quả là đáng yêu đến mức nhũn cả người ~

Người chủ trì lại còn đang ngỡ ngàng, không ngăn cản kịp thời, mặc cho Nguyện Tác ở bên kia ấp úng niệm lên từng câu ghi trên các biểu cảm.

Đạn mạc bên dưới đã dâng lên, thậm chí có thể sánh với thời điểm Mạc Dịch Trình xuất hiện ban nãy.

“Dễ thương quá à!”

“A a a a đây là đồ đáng yêu nhà ai, không ai thầu thì để tui!!!”

“Của nhà ta đấy! Không được cướp!”

“A a a a, bò qua dây điện giấu vô trong bao mang về nhà!”

Trường Cung biết rõ chân tướng đằng sau cái acc phụ kia đã kinh ngạc muốn rụng cằm, khát vọng sinh nhai khiến việc đầu tiên cậu làm là quay qua làm sáng tỏ với người bên cạnh, cái acc phụ này lâu lắm rồi không động vào, đây chắc chắn là âm mưu trộm acc!

Trong group thủy quân hầu như ai nấy đều mang vẻ mặt phát ngốc, đồng loạt gửi tin “Cái bánh quy cực phẩm này là sao?”

Mạc Dịch Trình vào phòng nghỉ ngay lập tức, bảo Trần Củ chờ bên ngoài, sau đó nhanh chóng mở điện thoại di động ra, vào trò chơi.

Thật sự thì trong lòng Mạc Dịch Trình càng thiên về Nguyện Tác hiện đang ôm Ipad xem phim hoặc là đang tập trung tinh thần vẽ tranh hơn, còn cái người đang ra sức đọc các câu thoại mắng người manh manh ghi trên biểu cảm trước mặt khán giả tại toàn quốc kia... Tay run lên, cả người hắn cứng đờ. Bởi vì cái hắn nhìn thấy, chính là giao diện của ZZ, và Nguyện Tác ngồi trước màn hình, hai má đỏ lên vì căng thẳng, trong tay nắm tờ giấy đã bị bóp nhăn nhúm, đang ngắc ngứ đọc từng câu thoại theo trên biểu cảm...

Mạc Dịch Trình khẽ cắn răng.

Bên kia, nhân viên công tác đã sắp sửa định ngắt mic, thế nhưng bình luận bên dưới lại điên cuồng xẹt qua, mạnh mẽ yêu cầu muốn để nhóc đáng yêu này tiếp tục biểu diễn, thậm chí có người nghi ngờ đây là trứng Phục sinh (*) mà bên tổ chức đã ém hàng. Bên kia, Trần Thăng phát hiện hướng đi có vẻ cũng không tệ lắm, vì vậy vung tay, bảo người tạm thời đừng ngắt mic...

(Easter egg, nghĩa bóng là trò đùa có chủ ý)

Nguyện Tác đang vô cùng chăm chú, hoàn toàn không chú ý đến Mạc Dịch Trình ở đằng sau mình.

“Đô Đô.”

Hai tiếng lạnh lẽo lọt vào trong tai, cả người Nguyện Tác cứng đờ, suýt thì té từ trên ghế xuống.

Mạc, Mạc, Mạc Dịch Trình?

Hết Chương 27

oOo

Cỡ chục chương như chương này chắc tui bỏ nhà đi luôn.-. Mấy m nhìn số lượng chú thích là đủ biết tui thành khách quen Baidu luôn QAQ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.