Nuôi Em Chỉ Là Chuyện Nhỏ

Chương 63: Chương 63: Lần đầu nhận phỏng vấn của Đô Đô




Mạc Dịch Nghiêm đã xuất viện từ nhiều ngày trước mà trợ lý của Mạc Dịch Trình vẫn chưa thể trở lại cương vị của mình, hơn nữa, ảnh đế đã thông báo với Hám Minh để anh có thể tìm giúp mình một trợ lý sinh hoạt phù hợp.

“Sau này anh Trần còn phải đi hát nữa hở? Vậy nên mới không sang đây làm việc nữa.” Đã vài ngày liên tiếp Nguyện Tác không gặp Trần Củ, thấy không quen cho lắm.

Mạc Dịch Trình đặt khay trái cây đã bày sẵn lên bàn trà, ngồi xuống cạnh Nguyện Tác, “Sau này sự nghiệp âm nhạc của Trần Củ sẽ ngày càng khởi sắc, vậy nên tách khỏi chúng ta cũng là chuyện tốt. Nhưng mà...”

“Nhưng mà sao?” Những ngón tay đang trả lời bình luận của Nguyện Tác ngưng lại.

“Nhưng mà, hiện giờ cậu ấy không đi làm là do bị người khác giam chân rồi.”

“Bị giam chân á?” Nguyện Tác thấy hơi lo lắng, “Là gặp nguy hiểm gì à?”

Mạc Dịch Trình cười cười, sau đó bỗng dưng nheo mắt, trông hơi nguy hiểm, “Có hơi... nguy hiểm đấy.” Nói rồi sấn người đến, tai Nguyện Tác nóng lên, cậu cảm nhận được hơi thở nóng rẫy của đối phương, ngượng ngùng tránh ra sau, cái cổ rụt lại e thẹn.

“Vậy... vậy chúng ta có cần giúp một tay không?” Nguyện Tác vẫn chưa hiểu được “nguy hiểm” mà Mạc Dịch Trình nói rốt cuộc có ý gì.

“Muốn giúp à?” Ánh mắt Mạc Dịch Trình sáng quắc như kẻ săn mồi, nhìn chằm chằm vào bé con đang cuộn tròn mình rúc trong góc sô pha.

Nguyện Tác thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, song vẫn gật đầu, “Phải giúp chứ.”

“Có điều, “ Giọng Mạc Dịch Trình bất chợt trở nên thật trầm, “bây giờ em còn không tự lo cho mình được rồi.”

“Là sao?” Nguyện Tác không lùi được nữa, bị vòng chặt, đột nhiên thấy đầu vai mát mát mới nhận ra nút áo ngủ không biết đã bị tháo ra từ bao giờ.

Mạc Dịch Trình nhếch môi cười, “Vấn đề này rất sâu xa, e khó mà giải thích bằng lời được, mà phải bằng thực tiễn...”

Hôm sau.

Mạc Dịch Trình thức dậy theo nhịp đồng hồ sinh lý, người trong ngực hắn còn đang say ngủ, trên người cậu rất ấm, thoang thoảng hương sữa tắm.

Bụng ngón tay có lớp chai mỏng nhẹ nhàng vuốt ve vành tai màu hồng nhạt, vùng giữa lông mày cậu hơi nhíu lại vì bị quấy rầy mộng đẹp mà trông vẫn tinh tế đáng yêu đến vậy, Mạc Dịch Trình hít một hơi thật sâu, phải khống chế bản thân lắm mới không cắn xuống một cái.

Thật sự thì tối hôm qua hắn vẫn không nỡ làm đến cuối, nhìn bé con vừa hoảng vừa sợ, hắn chỉ có thể dặn lòng chờ thêm chút nữa, chuyện này không thể gấp được.

“Hưm...” Nguyện Tác nhận thấy động chạm bên mình thì mơ màng tỉnh lại, thấy Mạc Dịch Trình đang nhìn mình, ánh mắt hơi mê man dần rõ hơn, vừa nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua thì đỏ ửng cả mặt, ngồi bật người dậy, ngay cả cổ cũng hồng hồng, không khác gì cánh hoa đào ngày xuân.

Mạc Dịch Trình buồn cười, nắn nắn tai của Nguyện Tác, “Được rồi, sao lại giống y hệt hôm giao thừa thế, ra đi nào, cũng chỉ có hai chúng ta thôi mà, đừng xấu hổ.”

Nguyện Tác không chịu, sao lại không xấu hổ được chớ? Hôm qua Mạc Dịch Trình không khác gì con sói xám bự nhe nanh muốn ăn tươi thỏ con hết.

“Chẳng phải hôm nay em có phỏng vấn của nền tảng phát sóng trực tiếp ZZ sao? Không định dậy chuẩn bị à?” Mạc Dịch Trình vỗ nhẹ vài cái lên quả núi nhỏ đang bọc mình trong chăn kia.

Giọng Nguyện Tác rầm rì vang ra, “Đến tối mới phỏng vấn.”

“Nhưng vẫn phải chuẩn bị trước mà, với lại, chưa biết chừng chương truyện Tiệc liên hoan của tinh linh nhỏ em vừa đăng hôm qua sẽ có phản hồi mới đấy, không muốn nhanh nhanh dậy xem à?”

Mạc Dịch Trình lừa gạt... khuyên bảo cậu ra ngoài thành công, sau đó lại bắt lấy cái cằm xinh xắn bắt nạt thêm một lần nữa, lại không giấu được răng nanh, lại để ló ra ngoài...

oOo

Tối đến, phỏng vấn trên nền tảng bắt đầu đúng giờ.

Dù phương thức phỏng vấn là nối máy tại nhà, nhưng đây nói gì thì vẫn là lần đầu tiên của Nguyện Tác... ngoại trừ lần làm thủy quân bán thời gian kia ra, đây là lần đầu tiên Nguyện Tác nhận phỏng vấn trước nhiều người, cùng mọi người tương tác.

Mạc Dịch Trình đã chuẩn bị cho mình một chiếc máy tính bảng để tiện đánh chữ và trao đổi với Nguyện Tác.

“Đừng căng thẳng quá, có anh ở đây mà, muốn nói cái gì thì cứ nói đi.” Mạc Dịch Trình cổ vũ.

“Vâng!”

Hoạt động bắt đầu vào đúng 19:00, số người đang online chừng hơn hai vạn, ngoại trừ sức hút từ bản thân Nguyện Tác ra, khán giả ruột của chương trình cũng chiếm hơn nửa số.

Người dẫn chương trình là một cô gái có giọng nói vui tươi, “Hôm nay rất vui khi được mời đến tác giả của bộ truyện tranh “Anh là tốt nhất” gần đây đang cực kì hot trên mạng, Đô Đô. Đô Đô chào mọi người một tiếng đi nào.”

Giọng người dẫn chương trình vừa dứt, biểu tượng “ôm ôm” tượng trưng cho sự hoan nghênh lập tức bay vèo vèo trong khu bình luận.

Nguyện Tác mở mic, tim đập như trống, nhưng vừa quay đầu đã thấy Mạc Dịch Trình đang nhìn mình đầy tin tưởng, tự nhiên cậu thấy bình tĩnh hơn rất nhiều, mình nhất định không thể để mất mặt trước mặt Mạc Dịch Trình được!

“Chào mọi người, tui là Đô Đô, tác giả của “Anh là tốt nhất“.” Giọng Nguyện Tác vẫn còn pha lẫn sự căng thẳng, thế nhưng khán giả lại chẳng ai để ý đến, tất cả đều bật chế độ đẩy bình luận điên cuồng.

Oa, không ngờ đại đại là con trai luôn, tui cứ tưởng đâu là con gái chứ!!!

Tam quan nát bét, vậy mà lại là con trai!

Tác phẩm của đại đại đáng yêu thế này dĩ nhiên phải là con trai rồi!

(Bắt nguồn từ câu nói “Đáng yêu thế này nhất định là bé trai” hay được dân mạng bên Trung sử dụng để chỉ mức độ đáng yêu của các bé trai. Câu này xuất phát từ bộ manga Kasukabe Koukou Josoubu của Yuuki Sakuya, tên dịch theo nguyên văn tiếng Nhật “Đáng yêu thế này không thể là bé gái“. Tiếng Nhật là こんな 可爱 い 子 が 女 の 子 のはずがない.)

Mấy người để ý lộn chỗ rồi, giọng của đại đại siêu non siêu đáng yêu á á!

Muốn tan chảy với giọng này rồi!!! (﹃)

Ôm về nhà ôm về nhà thôi ~

Đại đại tui yêu cậu!

Mạc Dịch Trình nhìn đủ kiểu thổ lộ hoa hòe trong khu bình luận, khóe miệng hơi trĩu xuống, hắn gõ vài chữ trong ô bình luận rồi click gửi.

“Xin lỗi, dựa trên các yêu cầu pháp lý có liên quan, người dùng phải đăng nhập mới có thể gửi bình luận.”

Bấy giờ Mạc Dịch Trình mới nhận ra mình vẫn chưa đăng ký, hiện chỉ đang ở trong chế độ khách xem mà thôi.

Lúc ảnh đế còn đang tự xoắn với mình xem có nên đi đăng ký một tài khoản trên nền tảng ngay hay không, Nguyện Tác đã dần quen với hình thức đối thoại này rồi. Cô gái dẫn chương trình cũng rất biết nghĩ cho cậu, thỉnh thoảng lại đùa vui vài câu đúng lúc đúng mực, khu vực bình luận thì lại rầm rộ lên.

Muốn đăng ký thì phải xác nhận số điện thoại, Mạc Dịch Trình bèn nhập số điện thoại của mình vào.

“Số điện thoại này đã đăng ký.”

Đã đăng ký? Làm sao... Mạc Dịch Trình vỗ trán, giờ mới nhớ ra, lần trước khi giúp Trần Thăng tuyên truyền trò chơi, Trần Thăng đã lấy di động của hắn để đăng ký tài khoản.

Về lại trang đăng nhập, gõ số điện thoại vào, không có mật khẩu bèn đăng nhập bằng cách xác nhận qua số điện thoại.

“Vậy Đô Đô này, có fan để ý thấy ở mục giới thiệu trên tài khoản Weibo của cậu viết là: tinh linh nhỏ của Mạc Dịch Trình. Cho hỏi thần tượng của cậu là Mạc Dịch Trình đúng không?” Người dẫn chương trình đã bắt đầu lựa chọn từ các câu hỏi của người hâm mộ.

“Đúng đó.” Trước đó Nguyện Tác đã nhìn thấy câu hỏi này dưới bình luận của cậu, lần nào như vậy cậu cũng trả lời thành thật, Mạc Dịch Trình thật sự là người mà cậu vừa yêu thích vừa sùng bái đó!

“Vậy hình mẫu sáng tác của nhân vật trong bộ truyện này cũng là anh ấy à? Vì mọi người có để ý thấy nhân vật chính trong truyện tranh của cậu cũng là một diễn viên.”

Câu hỏi này phải trả lời thế nào? Nguyện Tác nhìn qua Mạc Dịch Trình tìm kiếm sự trợ giúp.

Bên này cuối cùng Mạc Dịch Trình cũng đăng ký tài khoản xong, vẫn chưa kịp vào phòng phát sóng trực tiếp bằng máy tính bảng của mình.

Mạc Dịch Trình đánh chữ trên trang văn bản trắng tinh: Không phải.

Câu hỏi này thật sự cần phải trả lời cẩn thận, đáp không khéo chỉ sợ sẽ bị nói thành cọ nhiệt, ôm đùi.

“Không phải, không có hình mẫu.” Mặc dù thấy hơi mất mác, song biết Mạc Dịch Trình đang giúp mình, Nguyện Tác vẫn ngoan ngoãn trả lời theo.

“Được rồi. Vậy còn có bạn đọc muốn biết liệu Đô Đô có thể tiết lộ một chút về nội dung tiếp theo được không, mọi người đều đang rất tò mò đó!”

Nguyện Tác nghĩ nghĩ, dựa theo hướng cốt truyện của mình thì...

“Tiếp đó, tinh linh nhỏ đã gây rắc rối.” Nhớ lại trải nghiệm làm thủy quân của mình, Nguyện Tác thấy hơi ngại ngại.

“Gây rắc rối? Nhưng tinh linh nhỏ lúc nào cũng rất ngoan mà! Đây quả là một bất ngờ lớn, có tiện tiết lộ thêm một chút cậu ấy đã gây rắc rối gì không?”

“Hưm... cậu ấy đã bị gạt đi bán bánh bích quy hết hạn!”

“Bán... bánh bích quy?” Người dẫn chương trình không rõ lắm.

“Ừm! Còn xảy ra mâu thuẫn với khách hàng nữa, trong lúc cãi cọ... đã nói người ta là cái bánh bích quy bị mốc...” Càng nói giọng càng bé.

Đột nhiên dưới khu bình luận có người ngửi ra cái gì đó.

[ Cái bánh bích quy này sao mà quen tai thế nhỉ! ]

[Đúng đúng, chưa hết đâu, giọng của đại đại nghe cũng quen quá trời! ]

[ Tui nghe ở đâu rồi đây nè! ]

[ Là nhóc bánh bích quy đáng yêu lúc trước đó, chuông điện thoại của tui đến giờ vẫn là giọng nhóc đáng yêu mắng người đây nè! ]

[ Thiệt hả hả??? ]

Nguyện Tác đọc phỏng đoán của mọi người mà khiếp, bụm ngay miệng mình lại, sao mà ngốc quá không biết! Sao lại nói về bánh bích quy kia chớ? Lỡ như bị phát hiện thì tiêu mất thôi!

Mà ngay lúc này, không biết làm sao trong phòng phát sóng trực tiếp bỗng dưng có một đám người tràn vào, có chừng mười mấy người cùng lúc, dùng mấy cái biểu tượng [cục phưn] [nôn mửa] cùng với những câu nói mang tính công kích cá nhân vừa nhìn đã biết là sao chép sẵn từ trước rồi.

Một lượng lớn bình luận được đẩy lên tức thì đã quấy nhiễu tiếu tấu trong phòng phát sóng trực tiếp, nhân viên quản lý hành động nhanh chóng, ban tài khoản, đá ra khỏi phòng phát sóng. Thế nhưng một màn chửi rủa bằng lời nói và biểu cảm này lại như kim châm đâm thẳng vào mắt, vào lòng Nguyện Tác, làm cậu vừa đau vừa buồn.

[ Vẽ không tốt mấy đã đành còn cọ nhiệt của tên tuổi lớn, đúng là xui xẻo tám đời của Trình ca ca nhà bọn tôi mà! ]

[ Tác giả này vừa nhìn đã biết là đồ cuồng tưởng, tự tưởng tượng mình thành tinh linh nhỏ để cho người khác nuôi, ký sinh trùng hay gì! ]

...

Nếu chỉ đơn giản là công kích cá nhân thôi thì chắc là Nguyện Tác đã không thấy buồn đến vậy, thế nhưng những lời công kích này dường như thật sự xuất phát từ miệng của chính những độc giả đã từng đọc truyện tranh, đây mới là chỗ trí mạng nhất, là sự đả kích trí mạng nhất đối với một người mới bập bõm sáng tác như cậu!

Một đám anti này kéo đến vừa nhanh vừa mạnh, song nhân viên quản lý cũng hành động rất nhanh, hơn nữa còn có hơn hai vạn khán giả đáng yêu thật sự đang ở đây, mọi người một lòng, nhanh chóng dập được đám anti đó.

Mạc Dịch Trình nhìn thấy Nguyện Tác chợt xìu xuống, mày nhíu chặt, hắn ôm lấy vai Nguyện Tác âm thầm cổ vũ cậu. Trong lòng lại khó tránh khỏi tự thấy giận bản thân mình không lo lắng chu toàn, trước khi chương trình diễn ra đã không chuẩn bị kĩ cho công tác ứng phó khẩn cấp.

Hai tay Nguyện Tác đặt trên đùi, đầu ngón tay lạnh toát, cậu siết quần mình, quay lại cười nhẹ với Mạc Dịch Trình ý bảo mình không sao cả.

Người dẫn chương trình thành khẩn xin lỗi khách mời, sau đó tiếp tục chương trình phỏng vấn.

Phòng phát sóng trực tiếp trở lại bình thường, chỉ có điều bầu không khí rõ ràng hơi trầm xuống.

Mạc Dịch Trình lấy di động ra soạn một tin nhắn gửi cho Hám Minh. Hám Minh đã kết thúc kì nghỉ, màu da sậm xuống hai tông, lúc nhận được tin nhắn đang ở trong cửa hàng trò chơi mua đồ điện gia dụng cho Phách Phi. Hám Minh trả lời lại ngay lập tức: Hiểu rồi, tôi sẽ điều tra xem ai là người làm trong thời gian ngắn nhất.

Mạc Dịch Trình đặt điện thoại xuống, vẫn còn hơi lo lắng, song bây giờ lại không biết có thể làm gì nữa, nhìn bình luận trôi trong khu bình luận, Mạc Dịch Trình mở ô bình luận lên.

“Em là tốt nhất, Đô Đô là tốt nhất.” Click gửi.

Trên màn hình tức thì hiện lên một chùm ánh sáng tím, bình luận của Mạc Dịch Trình nằm ngay giữa ánh sáng tím đó, hiện diện một cách bắt mắt ở vị trí ngay giữa màn hình.

Mạc Dịch Trình thoáng sửng sốt, là... bình luận của người nào tự người đó nhìn thấy cũng giống thế này à? Sau đó mới phát hiện Nguyện Tác há hốc mồm như bị thứ gì đó trên màn hình làm ngạc nhiên, cậu cứng người quay đầu lại nhìn hắn.

Cùng lúc đó, khu bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp dường như bị đẩy đến mức nổ tung!

[ A a a, ban nãy tui mới bị mù đúng hông? ]

[ Tài khoản của Mạc Dịch Trình kìa! ]

[ Đm đm đm tui điên rồi w(Д)w ]

[ Tui chụp màn hình rồi, tài khoản thiệt á! ]

[ Bị trộm tài khoản hở? ]

“Mạc... Mạc...” Môi Nguyện Tác run run.

Mạc Dịch Trình cũng run hết mấy giây, sau đó mới phản ứng lại, không ngờ tài khoản của mình lại không giống những người khác, bất cứ bình luận nào nhờ chức năng đặc biệt đều sẽ hiện diện ở khu vực bên trên khu bình luận một cách đầy bắt mắt và hoành tráng!

Hết Chương 60

oOo

Chito: Về tài khoản tím của anh Mạc tui không tra ra được cụ thể, bản thân tui cũng không coi live stream, nhưng mà chắc ai cũng biết rồi, tài khoản vip với cấp bậc càng cao thì hiệu ứng sẽ càng lồng lộn (cấp bậc tài khoản ở đây do bên nền tảng cấp, tui nghĩ cũng tương tự màu áo của YY thôi, túm lại là cái loại vô cùng special nhìn là biết không tầm thường ấy). Chương này hơi dài mà cũng hơi phức tạp nữa, nên xin lỗi các cô, chỉ có 1 chương thôi ╰(▔∀▔)╯

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.