Vào ban đêm không khí tươi mát chứ không như ban ngày nóng ran, Đào Nguyệt
An cùng Đào quý phi đi đến lương đình, trong tay nàng còn mang theo túi
hương thêu hoa quỳnh, nở rộ trong đêm.
Đi đến trước mặt Thái tử, Đào quý phi buông nàng ra, chính mình ngồi
bên cạnh Thái Hậu, Đào Nguyệt An hiểu ý hành lễ, “Tham kiến thái tử điện hạ.”
Trịnh Tông Anh mỉm cười để nàng ngồi xuống bên cạnh, tiểu thái giám nhanh nhẹn dâng trà lên.
Đào Nguyệt An nhìn Trịnh Tông Ngạn, lại nghĩ tới Vương ma ma từ nhỏ đã ở bên tai nàng nói đi nói lại, nói sau khi nàng cập kê sẽ gả cho thái
tử, làm nữ chủ nhân của đông cung.
Kỳ thật cùng Trịnh Tông Anh tiếp xúc mấy năm, Đào Nguyệt An cảm thấy, thái tử càng lớn, càng khiêm nhường nho nhã.
Trước kia hắn hỉ nộ vô thường, động một chút là vứt nàng một mình hoặc dùng ánh mắt lạ lạ quan sát nàng. Nhưng mấy năm trở lại đây hắn đối với nàng càng tốt, ôn nhu lại săn sóc. Nàng đối thái tử, mặc dù không có gì đặc biệt rung động nhưng hắn đối tốt với nàng, không giống như Vương ma ma quản giáo không cho nàng ăn cơm. Đối với một người thích nhất là ăn
như nàng, gả cho Thái Tử chẳng qua là đổi địa phương ăn uống, hơn nữa,
nàng thật sự thích cô cô, ở gần, cũng có thể thường xuyên đến vấn an
nàng.
Đào Nguyệt An đang cảm thấy khát, thấy tiểu thái giám dâng trà lên,
vội vàng đón lấy đưa lên miệng uống, bị nước trà làm bỏng thấy đau.
”Cẩn thận một chút.” Trịnh Tông Anh săn sóc cầm lấy chén trà trong tay nàng, Đào Nguyệt An dùng khăn lau miệng, “Nóng không?”
”Không có.” Đào Nguyệt An mặc dù bị phỏng nhưng giờ truyền thái y thật sự là sát phong cảnh, vì vậy lắc lắc đầu.
”Ngươi nhìn xem, môi đều sưng lên.” Trịnh Tông Anh đẩy khăn của nàng
ra, nhìn môi nàng vì bị phỏng mà khẽ sưng lên, càng thêm đỏ mọng.
”Trước mặt nhiều người như vậy, thái tử dù khó kiềm lòng nổi muốn cùng Đào tiểu thư thân mật cũng nên giữ lễ tránh điều tiếng a.” Ân quý nhân
đột nhiên lành lạnh mở miệng, mọi người đang huyên náo bỗng ngưng bặt,
ánh mắt đều tập trung đến trên người nàng.
”Nguyệt An uống phải trà nóng , Bản cung nhìn vết thương một chút, Ân
quý nhân nghĩ nhiều rồi.” Trịnh Tông Anh buông tay ra, Đào Nguyệt An
ngẩng đầu lên, bỗng nhiên phát hiện Tần Sở Minh đang ngồi ở đối diện,
lạnh lùng nhìn chằm chằm khăn trong tay nàng, ánh mắt kia, giống như xà
giương ranh nanh phun nọc độc. Hắn cùng Tam hoàng tử là lúc nào đến,
mình cũng không có để ý.
Đào quý phi đang muốn nói, Đức Trinh thái hậu trước một bước cắt đứt nàng, “Mọi người đều tới không sai biệt lắm.”
” A, Sở Vương điện hạ cũng tới?” Ân quý nhân đầy ẩn ý nhìn Tần Sở Minh.
”Sở vương cũng đã đến tuổi thành gia thất, nhân cơ hội lần này, ai gia nói Tông Ngạn đưa hắn đến nhìn một chút.” Đức Trinh thái hậu cười híp
mắt nhìn các tiểu thư ngồi bên dưới.
”Vi thần đa tạ thái hậu.” Tần Sở Minh thản nhiên nói. Các cô nương lập tức hưng phấn lên, lần này tiến cung, Thái Tử cùng Tam hoàng tử chính
phi trắc phi đều đã định sẵn, các nàng chẳng qua là tiến đến cho hợp với quy cách, nhưng giờ có thêm Sở vương, mặc dù không phải là xuất thân
hoàng thất nhưng cũng là vương gia, lại chiến công hiển hách.
”Các ngươi đều đã làm xong túi hương, đưa lên để ai gia cùng quý phi
nhìn một chút.” Ý chỉ vừa truyền xuống, Đào Nguyệt An liền mang túi
hương của mình dâng lên trình Thái Hậu xem.
”Túi hương tinh xảo này, là của ai trong các ngươi thêu ?” Thái hậu
xem đến túi hương của Đào Nguyệt An liền hỏi. Được hỏi đến khiến nàng
chột dạ, liền làm như phấn khích trả lời, “Thưa thái hậu nương nương, là thần nữ thêu .”
”Hoa quỳnh được thêu thật khéo, mỗi cánh hoa đều rất tinh xảo, ngươi
chắc hẳn đã tốn rất nhiều tâm tư.” Đào Nguyệt An gượng cười, Thái Hậu
chuyển sang thái tử, “Nguyệt An bộ dáng ngày thường đã tốt nay lại khéo
tay, Tông Anh, ngươi thật có phúc.”
”Tôn nhi đa tạ cát ngôn của hoàng tổ mẫu.” Trịnh Tông Anh nói, cười
liếc nhìn nàng một cái. Đào Nguyệt An là nhờ người thêu, sợ người khác
hỏi thủ pháp thêu của nàng, chỉ có thể tiếp tục gượng cười.
Những cô nương khác mặc dù đã sớm đoán được vị trí Thái Tử Phi là Đào
Nguyệt An, nhưng khó tránh khỏi có chút trông ngóng, bây giờ chính Thái
Hậu và Thái Tử đều thừa nhận, Tôn tiểu thư vội vã thừa dịp lấy lòng, “
Hoa quỳnh được ca ngợi như 'mỹ nhân dưới ánh trăng’, giống như Đào muội
muội vậy”
”Đúng vậy.” Không ít thiên kim vội đồng tình với Tôn tiểu thư liền
khen nàng đẹp mắt, cùng thái tử xứng đôi. Đào Nguyệt An nghe không hiểu, chỉ có thể đi theo bồi cười, khóe miệng đều nhanh cứng.
Đào quý phi nhìn ra nàng chống đỡ không đượcngón tay mảnh mai được bảo dưỡng kỹ chậm rãi nhặt lên một túi hương trên mặt thêu bức cẩm tú sơn
thủy “Nô tì thấy trong những túi hương này đều thêu chút hoa cỏ, duy chỉ có cái này, có một phong cách riêng, thêu sơn thủy đồ có thủ pháp khó
nắm giữ nhất, Thái hậu ngài nhìn, túi hương này lại thêu có linh khí, có thể nói là tác phẩm xuất sắc.”
Thái hậu buông túi hương trong tay xuống, Đào Nguyệt An cuối cùng cũng có thể thở ra được, nàng bắt đầu nghĩ muốn giúp Doãn Tuyết Ninh giữ
chắc vị trí chính phi của Tam hoàng tử, liền khen vài câu.
”Đây là ai làm?”
”Hồi quý phi nương nương, là thần nữ làm.” Lưu Mục Âm ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng xẹt qua bóng lưng Tần Sở Minh.
”Ngươi là Lưu Mục Âm?” Đào quý phi nhìn sắc mặt biến hóa của Doãn
Tuyết Ninh, nhất là ánh mắt Tam hoàng tử thỉnh thoảng hướng đến túi
hương nàng cầm, cười đến nghiền ngẫm.
”vâng “
”Bản cung cũng đã nghe thái phó trong cung nói về ngươi, ba tuổi thuộc luận ngữ, mười tuổi viết thi phú, thái phó đều khen không dứt miệng.
Kinh thành đệ nhất tài nữ danh hiệu, quả nhiên là hữu danh hữu thực.”
Đào quý phi vừa nói, mọi người trong lòng cũng bắt đầu âm thầm đoán
rằng, Lưu Mục Âm không phải là vị kế tiếp thái tử trắc phi. Đào quý phi
nhìn Trịnh Tông Ngạn tuy ẩn dấu tốt, nhưng khi cúi đầu uống trà, đầu
ngón tay khẽ run nói cho cùng là tuổi trẻ thiếu kiên nhẫn.
”Thái hậu nương nương.” Đức Trinh thái hậu mơ hồ cảm thấy không ổn, “Quý phi muốn nói cái gì?”
”Các tiểu thư tiến cung đã một thời gian, tối qua bệ hạ có hỏi nô tì
về việc tuyển phi cho các hoàng tử, ngài dặn dò không nên để Thái hậu
người mệt mỏi, nói nô tì toàn quyền định đoạt. Nô tì nghĩ, lập phi là
việc trọng đại, nói như thế nào cũng phải là hai bên tình nguyện thì mỗi ngày mới có thể thoải mái. Huống hồ chính phi là người cai quản mọi
việc trong phủ, nhất định phải chọn thật tốt, sau này mới có thể gia hòa vạn sự hưng. Tông Anh cùng Nguyệt An vốn là thanh mai trúc mã, từ nhỏ
tình cảm rất tốt, ngược lại nước chảy thành sông...” Đào quý phi nói,
bên ngoài tiểu thái giám đột nhiên cao giọng gọi, “Bệ hạ giá lâm, trưởng công chúa giá lâm”
Mọi người vội vàng đứng lên, Phong đế khoát khoát tay, cho các nàng
ngồi xuống, “Trẫm chỉ là đến xem, không cần trói buộc lễ nghi.”
Phong đế ngồi ở chủ vị, Ân quý nhân chỉ có thể cùng Trịnh Tông Hân chen lấn ở một chỗ.
”Hôm nay thật là náo nhiệt.” Phong cùng đế ngồi xuống, Thúy Hoa liền bưng trà lạnh đi lên.
”Đúng vậy, Tông Anh chính phi đã chọn được , nô tì mới vừa rồi còn
muốn hỏi Tông Ngạn, những cô nương này bên trong hợp ý cái nào, bệ hạ đã tới rồi.” Đào quý phi thay hắn vén tay áo lên, ôn nhu nói, “Tông Ngạn
được Đức phi muội muội nuôi dưỡng, nô tì không nắm được chủ ý, hôm qua
muốn đi cùng muội muội thương lượng, nhưng Đức phi muội muội bệnh lâu
quấn thân, ngay cả xuống giường cũng khó khăn, nô tì liền không đành
lòng quấy rầy. Đây là hôn sự của Tông Ngạn, nô tì đang muốn hỏi hắn hợp ý cô nương nhà ai. Các cô nương đều là thái hậu chọn , vô luận phẩm hạnh, tướng mạo đều là hiếm có, nhưng mấu chốt còn là chính bản thân hắn
thích, ngày mới có thể trôi qua thư thái.”
”Cũng là nàng có tâm, suy nghĩ chu đáo.” Phong đế tán thưởng, “Tông Ngạn, nói cho phụ hoàng nghe, muốn chọn ai làm chính phi?”
Trịnh Tông Ngạn có vài phần do dự, tâm hăn không đặt ở đế vị, so với
việc thức khuya dậy sớm ban đêm thực xử lý chính vụ, càng hy vọng có thể làm nhàn tản vương gia, bốn phía du sơn ngoạn thủy, ngâm thi tác đối.
Nhưng những này năm, thái hậu cố ý nâng đỡ hắn, muốn đem Doãn gia cô
nương lên làm chính phi của hắn.
Nói đến Doãn Tuyết Ninh, Trịnh Tông Ngạn nhịn không được nhíu mày. Nếu là chưa thấy qua Lưu Mục Âm hoàn hảo có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu
dàng săn sóc, ngược lại nàng ta trở lên tầm thường.
Giống như việc ăn com, ăn nhiều thành thói quen, bỗng nhiên được nếm bột mì tinh tế liền không muốn ăn cơm nữa.