Edit: Lyy
Beta: Hằng Lê
Cửa phòng đại điện bị chém nát, ngã lệch một bên.
Bên trong lặng ngắt như tờ, trong điện là một đống bừa bộn, đổ ngã, bình hoa sứ bên trên, ngọc lưu ly, ngọc bình đã sớm bị quân phản loạn cướp
đi. Mảnh sứ vỡ vụn nằm trên đất.
Ngăn kéo bàn trang điểm của hoàng hậu lần lượt bị kéo ra, châu báu, đồ
trang sức đeo tay còn cả hộp gương răng ngà đều bị lấy hết.
Tạnh mưa, trong sắc trời còn mờ khói, màn lụa mỏng bị giật mạnh xuống,
quần áo treo trong tủ bừa bộn một mảnh, gấm vóc quý báu rơi lả tả từ
trên xuống.
Ở sâu trong tẩm cung, phía trên là triều phục bách điểu triều phượng
được thêu bằng chỉ vàng tơ bạc đều bị xé nát, váy sa mỏng sang quý bên
ngoài bị vo thành một cục, còn có trâm cài chiếu lấp lánh.
Sâu hơn bên trong nghe được tiếng nữ nhân khóc, mềm mại yếu ớt, không có khí lực.
Giường gỗ lim khảm vàng bị che bởi màn lụa vàng nhạt, ước chừng là món
duy nhất còn lành lặn trong cung điện hoang tàn này. Giường gỗ quý báu
rắn chắc không ngừng phát ra tiếng vang… ken két.
Đột nhiên cả người hoàng hậu bị đụng vào đầu giường đến phát đau. Chưa
được một lúc lại bị kéo mạnh về. Mắt to một mảnh sương mù.
Tóc đen tán loạn, cây trâm hoa nhài nhỏ màu mỡ dê cố định búi tóc lung lay sắp rơi.
Đêm đến, không biết đã qua bao lâu mới dần dần yên tĩnh. Hoàng hậu tiền triều mảnh mai hai mắt nhắm lại, sợi tóc ướt tán loạn.
Tân đế vén màn lên, quần áo trên người hắn gần như chỉnh tề, chỉ cần chỉnh lại một chút phía dưới có thể ra ngoài.
Giọng hoàng hậu đã khan, đã không nói nên lời. Nàng nghe thấy tiếng vang bên ngoài, mở đôi mắt cực kì mệt mỏi ra, mơ hồ nhìn về phía ngoài
trướng.
Sửa lại áo mãng bào, đại tần đế vừa đăng cơ một lần nữa quay trở vào,
trong ánh mắt hoảng sợ của nàng, chậm rãi cúi người xuống, khóe miệng
cong lên một nụ cười ác liệt, cắn vành tai của nàng ôn nhu nỉ non, giống như thì thầm với tình nhân: “Ngươi giỏi thì trốn đi, ngươi đến chết
cũng phải để cô gia đây bắt nạt.”
Nói xong liền kéo ra áo ngủ bằng gấm thêu bách điểu triều phượng quấn
quanh hoàng hậu Tuy thân thể bị che kín, lại lộ ra một mảnh tuyết trắng ở vai, trên đầu còn lưu lại vết đỏ. Ánh mắt tân đế tối sầm, ôm nàng ra
khỏi điện.
Trâm hoa nhài màu mỡ dê nhỏ rung một cái, cuối cùng rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy trong tẩm cung tịch mịch.
Kiền Nguyên năm thứ hai, Sở vương bị triệu hồi về kinh, binh biến tại
Cảnh Thái môn, tru sát cấm quân tổng đốc Lạc Minh, thẳng vào Tần cung.
Ngày tiếp theo, Huệ Đế nhường ngôi, giam cầm trong cung.
Là ngày Vũ Đế đăng cơ, đại xá thiên hạ, nạp hậu là Chiêu nghi.