Tôn Thư Tôn Hổ đục lỗ nhìn lén ở trên cửa, ngay cả người trước đó đã tốn công chải chuốt, ăn mặc như công tử Tần Sở Minh cũng đều bất ngờ.
“tiểu Hạ Nguyệt.” Tần Sở Minh đuổi theo, “Sao nàng lại tới đây?”
“Thỉnh an Sở vương điện hạ.” Đào Nguyệt An sau khi hành lễ liền làm vẻ
xa cách khiến Tần Sở Minh khó chịu, “Vốn là thần nữ muốn đi Cảnh Đức
cung lại đi lầm đường. Thần nữ cáo lui.”
Tần Sở Minh thấy tiểu Hạ Nguyệt muốn đi nhưng không thể giữ lại vì vậy
hướng mắt về phía Tôn Thư Tôn Hổ bên tường rào mà trừng. hai người lập
tức hiểu, ở khúc quanh phía trước bố trí tốt dây ngáng chân. (cạn lời !!! tiểu nữ cạn lời với huynh !!!)
Lúc Đào Nguyệt An đi qua, bởi vì bước chân gấp gáp liền té rất mạnh, cả
người bổ nhào trên mặt đất. Làn da nàng vốn được dưỡng mềm mại, một chút liền trầy da chảy máu, máu thấm tới váy ngoài.
Tần Sở Minh nhanh chóng đi tới, trước thu lại dây chằng rồi chạy đến trước mặt nàng ngồi xổm xuống, “Té có đau không?”
“Đau” Đào Nguyệt An đau tới run rẩy, nước mắt như trân chân rơi không
ngừng, từng giọt một trượt trên gò má trắng mịn. Bởi vì quá đau, lúc Tần Sở Minh đưa tay tới nàng cũng không có cự tuyệt để cho hắn đỡ đứng dậy.
“Đi vào phòng ngồi để ta gọi người đi lấy thuốc.” Tần Sở Minh đỡ nàng đi khập khiễng vào Thanh Dung Viên, mặc dù hắn rất muốn ôm nàng về, nhưng
nhìn điệu bộ kiêng quyết không chịu của tiểu Hạ Nguyệt làm hắn có chút
tổn thương.
Đào Nguyệt An ngồi ở trên ghế hắn thường ngồi, trên tay bị thương, máu
tươi chậm rãi chảy xuống trên làn da như mỡ dê lộ ra vẻ đẹp mỹ cảm. Cùng với búi tóc rối, tóc đen tản ra như mây, bên trên cắm một cây trâm, dây nơ mềm mại rũ xuống ở gò má trắng nõn, bộ dáng trông yếu đuối làm hắn
nhìn thấy liền nghĩ…Ừ, nên bắt nạt một tý.
Tần Sở Minh đè xuống ý nghĩ không tốt trong lòng, Tông Hi nói nên hỏi
han ân cần cùng với săn sóc ôn nhu. Vì vậy hắn đưa tay nghịch làn váy
thám đầy máu của nàng, nghĩ đây là nơi bị thương nặng nhất, lại bị Đào
Nguyệt An kinh hoàng né tránh.
Đào Nguyệt An mắt ướt mở to, tâm của hắn liền nhũn thành một vũng nước, “Người…không có cung nữ sao?”
“Không có.” Sở vương điện hạ lại muốn nhấc làn váy của nàng lên để xem
miệng vết thương, Đào Nguyệt An vội vươn tay che, vô tình đụng phải
miệng vết thương, đau đến cả khuôn mặt nhăn lại. Trong lòng nàng thầm
mắng hắn là cái dồ đăng đồ tử, nào có ai dám tự tiện nhấc váy của một cô nương, ma ma nói không sai, Tần Sở Minh đúng là không đứng đắng.
“Nàng đừng động.” Tôn Thư lại nói sai rồi, chỉ có thể kiên trì đem nước
cùng thuốc trị thương đặt lên bàn. Tần Sở Minh cầm khăn trắng ở trong
chậu nước vắt đi lau cánh tay bị thương của nàng.
Đào Nguyệt An bị rách tay áo, khăn vừa mới chạm vào miệng vết thương,
khuôn mặt nhỏ nhắn liền nhăn lại, nàng giựt tay về kêu đau. Nhìn ánh mắt của hắn, tựa như hắn là tướng sĩ đang nhìn binh lính Đại Nhung.
Nhìn thấy Sở vương điện hạ cực kỳ ủy khuất, hắn chỉ là muốn ôn nhu săn sắc thôi.
“Điện hạ, chút chuyện nhỏ này không cần phiền toái ngài, thần nữ tự mình làm là được rồi.” Đào Nguyệt An thật không muốn nghĩ là hắn đang khinh
bạc nàng, nếu không phải lúc này nàng đang bị thương không thể không xử
lý vết thương ở đây, nàng thật là muốn chạy nhanh rời đi.
Tần Sở Minh có chút tiếc nuối mà đưa khăn cho nàng, kỳ thật hắn không ngại phiền toái.
“Điện hạ.”
“Hử?” Tần Sở Minh thấy nàng kéo cánh tay áo bên kia xuống che lại một
làn da trắng như tuyết, trong lòng hắn nhịn không được cảm thấy ngứa.
“Điện hạ có thể… có thể tránh ra một chút.” hai con mắt kia sáng quắc nóng lên, Đào Nguyệt An bị nhìn mà thấy hết sức khó xử.
Tôn Thư kinh ngạc thấy vương gia thời gian qua khó nói chuyện mà nay lại tốt tính lấy thuốc trị thương cho nàng, ấm ức kéo hắn ra ngoài. Sau đó
ngồi xổm xuống ở cửa như vượng tài trông cửa, xong việc không quên quan
tâm nói, “Có việc liền kêu ta.”
Nếu hắn lấy một nửa săn sóc đó cho Lưu cô nương, Lưu cô nương lại không cảm động đi. Tôn Thư thầm oán.
Nội tâm Đào Nguyệt An toàn toàn sụp đổ, đang định lẩn tránh thì hắn lại
ra cửa. Vì vậy nàng quay lưng lại, cẩn thận kéo tay áo lên dùng khăn lau nhẹ vết thương.
Vượng tài Tần Sở Minh ngồi ở cửa dựng lỗ tai lên nghe, lại nghe thấy tiếng hít không khí, lúc nhẹ lúc mạnh, lúc thì dồn dập.
Lúc hắn bị bắt nhốt trong tù, binh sĩ Đại Nhung cầm roi đánh hắn, lúc
mạnh lúc nhẹ có khi thì xát muối. Mà lúc này nghe thanh âm của tiểu Hạ
Nguyệt so với lúc hắn bị phạt còn khó chịu hơn. Giống như bị lão ma ma
cầm châm đâm vào tâm đã chết lặng của hắn, làm nó thức tỉnh lại.
Đào Nguyệt An chậm rãi xử lý vết thương trên cánh tay, lúc chuẩn bị vén váy lên, Tần Sở Minh cuối cùng cũng không chịu được.
Hắn đứng dậy bước nhanh đến trược mặt nàng đoạt lấy chiếc khăn ném vào
trong thau rửa mặt, vắt nước. Một tay bắt lấy hai tay của nàng, ở tiếng
kinh hô của nàng liền vén váy lên, làm lộ ra đôi chân thon dài trắng như sứ, trên mặt Đào Nguyệt An nhuộm một mảng đỏ.
Tần Sở Minh nghĩ, đau dài không bằng đau ngắn liền cầm khăn lau khô vết
máu nhanh chóng, sau đó bôi thuốc trị thương, cuối cùng dùng vải băng bó lại. Hắn đã từng ở trong doanh trại xử lí vết thương cho thủ hạ, hoàn
cảnh lúc đó cùng khổ, người khác thì không kêu đau. Lần đầu hắn đụng tới tiểu cô nương yếu ớt như vậy, Sở vương điện hạ không chút nào nghĩ đến
mình là hán tử, Đào Nguyệt An bị động tắc thô lỗ của hắn làm đau đến mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, cơ hồ nhăn lại, nói không nên lời.
Hau chân như bị lửa đốt, trên trán từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu lăn xuống, làm cho tóc dính ở trên mặt và cổ.
Sau khi xử lí xong miệng vết thương, Tần Sở Minh không thấy nàng kêu đau, hắn đắc chí lực đạo của mình khống chế tốt.
Nghiêng mắt một cái nhìn thấy đôi chân trắng non mềm, Tần Sở Minh dần dần ngưng thở.
Tần Sở Minh dè dặt chạm vào chỗ không có bị thương, nhờ vào Đào Nguyệt
An đang đau đớn mà không chú ý, đầu ngón tay hắn từ trên bắp đùi trượt
xuống, mơn trớn da thịt trắng nõn. Cảm thấy yêu thích không buông tay,
làn da như véo ra sữa.
Bất quá, Sở vương điện hạ tràn trề ý niệm muốn nhéo thêm hai cái nữa nhìn thấy trên da hiện lên vết xanh tím.
Đau đớn vừa mới qua đi liền bị động tác càn rở của Tần Sở Minh làm hoảng sợ, đòa nguyệt an lập tức giựt váy xuống, hốt hoảng che kín chân mình.
“Đã đói bụng chưa?” ánh mắt Tần Sở Minh bị cản trở, ngứa tay đặt lên gấu váy, mặc dù hắn rất muốn trêu chọc thêm lần nữa nhưng Tông Hi đã nói
cưỡng bách là không tốt, hắn chỉ có thể ngồi dậy mắt khẽ quan sát nàng,
gọi Tôn Thư đi lấy thức ăn.
Nhưng lúc Tôn Thư bưng bánh hoa đào trộm được từ thượng thực cục để lên
bàn, ánh mắt trùng hợp nhìn thấy Đào Nguyệt An, nàng kinh hoàng. Người
này cùng tiểu thái giám chỉ đường cho nàng có bảy tám phần giống nhau.
Đào Nguyệt An trấn tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ, một đường đi đến gặp
phải tiểu thái giám thân hình gần giống nhau đều cao lớn, mặc dù diện
mạo có chút không giống nhưng thần thái rất giống nhau, nghĩ đi nghĩ lại sau lưng nàng liền bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
“Làm sao vậy?” Tần Sở Minh phát hiện sự khác thường của nàng, mở miệng hỏi.
“Miệng vết thương… miệng vết thương có chút đau.” Đào Nguyệt An run run
rẩy rẩy, bánh hoa đào mềm trong tay cũng cầm không nổi. Nếu quả thật là
như vậy, kia nàng…. Nàng chính là bị Sở vương lừa gạt đến đây. Đúng vậy, nếu là tiểu thái giám làm việc trong cung, một người chỉ sai đường thì
coi như không có gì, làm sao toàn bộ đều chỉ sia đường, trong lúc này
nhất định là có người đã an bài sẵn. Đào Nguyệt An nhớ tới là cảnh báo
của ma ma, nàng lập tức để điểm tâm xuống.
“Không vui sao?” Tần Sở Minh cẩn thận nhìn nàng, trên trán đều là mồ hôi.
“Không phải, là do miệng vết thương đau quá ăn không vô.” Đào Nguyệt An
nói chuyện, khí lực yếu ớt không còn chút nào, lại như dùng sợi lông vũ
gãi Tần Sở Minh, “Điện hạ, thần nữ đi ra ngoài đã lâu, lát nữa thái hậu
nương nương ở Chung Thúy cung có sắp xếp gì, nếu thần nữ không quay về
thì ma ma sẽ phái người đi tìm.”
Nói xong nàng đứng dậy, “Đa tạ vương gia chiếu cố, khi nào thương thế của thần nữ tốt lên, nhất định sẽ tự mình nói lời cảm tạ.”
Tần Sở Minh nghĩ muốn kéo nàng ngồi một lát, bột tiêu hắn chuẩn bị còn
chưa dùng đến, nghe nói hít phải bột tiêu mặt sẽ hồng như ớt, còn le
lưỡi giống như chó nhật (ô kê edit tới khúc này thì cạn lời với anh nhà)
Nếu như là tiểu Hạ Nguyệt…
“Vậy nàng phải nói nói lời cảm tạ.” Tông Hi nói không thể miễn cưỡng.
Tần Sở Minh im lặng bọc giấy đựng bột tiêu trong túi nhét nhét, yên lặng liếc nhìn Tôn Thư, cho rằng là hắn lấy trộm nhầm điểm tâm không làm cho tiểu Hạ Nguyệt hào hứng. Nếu hắn bày một đống thức ăn ngon, tiểu Hạ
Nguyệt ăn còn không kịp nghĩ, làm sao có thể vội vội vàng vàng chạy mất.
Nàng vẫn còn bị thương, sao có thể đi đường được? Tần Sở Minh muốn đỡ
nàng trở về nhưng Đào Nguyệt An kiên trì không chịu, sợ phải nói chuyện
với hắn. Tôn Thư Tôn Hổ càng không được, hai người đàn ông vụng về kia
sao có thể săn sóc được.
Hắn chỉ phải đi theo sau, thấy nàng vào Chung Thúy cung mới thả lỏng tâm tình.
Bộ dạng chật vật sau khi trở về của Đào Nguyệt An làm cho Thúy Trúc cùng Thúy Lan kinh hãi một phen. Nàng chỉ có thể nói là đi đường bị ngã, quý phi cô cô sai người băng bó cho nàng.
Ban đêm Đào Nguyệt An nằm ở trên giường. Đầu óc vốn không phải là thông
minh gì bắt đầu suy nghĩ, Tần Sở Minh lừa gạt nàng là có mục đích, vì
cái gì cuối cùng nàng vừa mở miệng liền để cho nàng đi. Còn là có phải
giống như Vương ma ma nói, hắn chỉ là muốn lợi dụng quan hệ của mình sau đó mượn điều này tính kế cha?
Ban đêm, Tần Sở Minh nằm ở trên giường. Đầu óc vốn hết sức thông minh
tập trung suy nghĩ cao độ, tiểu Hạ Nguyệt vẫn ngơ ngốc giống như trước
đây, lại còn tham ăn giống như là nuôi heo. Còn chưa đầy một năm nữa đến lúc nàng cập kê, hắn phải làm sao để trong thời gian ngắn nhất làm cho
Đào Tương suy sụp, thái tử bị phế, sau nâng đỡ Trịnh Tông Ngạn đăng cơ.
Lại phải như thế nào để thoát được không chế cùng phụ thuộc vào thái
hậu. Ngoài ra, không biết bản tính Trịnh Tông Ngạn như thế nào…
Sau cùng, hắn lấy gói bột tiêu mà mình tâm tâm niệm niệm dưới gối ra, nhìn nhìn lại nhét trở vào.