Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người

Chương 22: Chương 22




Hát xong, mấy bức tranh di chuyển về hai phía, trên tường xuất hiện hai hình vuông lớn, trong hình vuông lớn lại có bốn hình vuông nhỏ, trái hai phải hai.

Mà ở trên ô vuông ấy, xuất hiện tám bức hình của tám con động vật khi nãy.

Yamo đột nhiên vỗ tay: "Tôi biết rồi! Đây là thắng lợi!"

"Cái gì?" Đặng Phác Ngọc đần mặt "Thắng lợi gì?"

Hệ thống phiên dịch bó tay câu vừa rồi Yamo nói, nên y đành phải chỉ tay vào tường: "Ba người chưa chơi bao giờ hả? Trước khi bước vào thời đại game 3D, khi ba mẹ chúng ta còn nhỏ, ai mà chẳng chơi qua! V-I-T-T-O-R-I-A, cái game giải đố ấy ấy! U là chời người Trung Quốc mấy cậu quả là không có tuổi thơ mà!"

Sau khi nghe xong câu này, Văn Tranh và Đặng Phác Ngọc cũng mường tượng ra được ý của Yamo.

Trước khi game 3D phủ sóng toàn cầu, trước thời đại Cách mạng trí tuệ nhân tạo, con nít có rất nhiều thứ để chơi, có động vật lông xù biết nói, còn có búp bê Barbie.

Tuy không có miếng logic nào, nhưng nhiêu đó đã đủ với mấy đứa nhỏ.

Khoảng thời gian ấy, có một game vô cùng phổ biến ở Âu Mỹ, chính là VITTORIA. Hầu như đứa nhỏ nào cũng chơi rồi.

Đặng Phác Ngọc và Văn Tranh không rõ quy tắc của nó, cho nên giao hết lại cho Yamo.

Nhưng mới bước đầu tiên y đã trưng cầu ý kiến mọi người: "Ừm, cái này, tôi muốn phân loại... đội hình hiện tại của chúng ta trước."

Ô vuông chia làm hai chiến tuyến, bốn hồng đánh với bốn xanh dương, đầu tiên cần chia tám con chim sẻ, ve, bướm, ếch, thỏ, rận gỗ, chim én và ốc sên thành hai loại.

Game VITTORIA truyền thống không có đáp án, nhưng này dù sao cũng là << Không Gian Sinh Tồn >>, vẫn cần mọi người tự mò ra đáp án.

"Bệ hạ." Đặng Phác Ngọc lẩm bẩm tự hỏi: "Lúc hát hồi nãy, bọn nó luôn miệng gọi bệ hạ. Bệ hạ là chủ nhân lâu đài này, hẳn cũng là nhân vật chính trong phó bản. Mấy con này là... Đại thần? Kỵ sĩ? Mấy cái khác tôi quên rồi."

Mọi người im lặng, cảm thấy bệ hạ này có hơi... thảm.

Có bốn con là côn trùng, còn lại là chim, động vật có vú và lưỡng cư. Mọi người tưởng tượng về chuỗi thức ăn, rồi những gì cô sinh đã dạy, Văn Tranh im lặng nhìn chằm chằm một lát, nói: "Là cánh."

"VITTORIA là game trí tuệ cho con nít, chim nhỏ và côn trùng nhỏ là mấy thứ mấy đứa con nít hay nghịch nhất, phân loại như thế không khoa học. Lâu đài tự do, chim én chim sẻ, bướm và ve, bốn con này có thể bay."

Đặng Phác Ngọc bừng tỉnh, nói tiếp: "Cho nên bay trên trên trời một bên, đi dưới đất một bên, có thể!"

Yamo đồng ý, Đại Vương không ý kiến, vì thế đã phân loại xong, gỡ mấy tấm hình được dán nam châm chuyên dùng để dán tủ lạnh ra dán vào ô vuông.

Mới vừa dán xong, ánh sáng loé lên, mấy bức tranh lại hát tiếp, cũng tự đổi vị trí theo như sắp xếp của bốn người.

Cánh cửa duy nhất chậm rãi mở ra, một cầu thang được ánh đèn chiếu vào trở nên sáng rực xuất hiện.

Sáng choang.

Cầu thang bên trái đi xuống, bên phải đi lên, cửa còn treo bảng thông báo, bảo bút sa là gà chết, một đi không trở lại.

"Tôi chọn xuống dưới!" Yamo siết chặt tay "Dựa theo cổ tích cho con nít, đi xuống dưới là tôi có thể đến được tâm thế giới!"

Đặc Phác Ngọc lắc lắc bộ đồ đỏ của mình: "Đại ca, anh ngẩng đầu nhìn tiêu đề phó bản đi!? Lâu đài tự do, không bay thì nói làm gì!?"

Mới nói xong, ba người chơi lâu năm lập tức nhận ra, đây là ngã ba định mệnh trong game.

Ngoại trừ Đại Vương chả hiểu chi sất, ba người còn lại tự nhiên ăn ý lạ thường, bắt đầu ngồi đoán.

Đoán xong, Đặng Phác Ngọc và Yamo vẫy tay đi xuống lầu, Văn Tranh bảo với Đại Vương: "Cậu với tôi một nhóm, chúng ta đi lên."

Đại Vương ừ một tiếng, theo sau.

Khung bình luận:

-Oa oa oa.....ngọc trai ngoan quá.

-Ngọc trai sau khi bị chim sẻ hát hò doạ xong ngoan ghê.

-Tôi phải tặng quà cho ngọc trai!

-Cấp báo, cấp báo, tôi mới chạy đến bảng xếp hạng live stream xem, phòng live stream của Z đại đã leo lên vị trí thứ 3.....còn Sơn Vũ Dục La chỉ có thứ 4 thôi.

-Cái gì!??? Bọn mình đè đại thần Sơn Vũ xuống rồi!?? Tức quá, đều là do ngọc trai dùng sắc đẹp rù quến tôi.

-PS, tôi tưởng tượng đến Z đại trong ảnh chụp, cảm thấy phong cảnh hiện tại đẹp đến mức không thể kiểm soát được cái tay đang donate của mình lại

-Đúng vậy, nếu Z đại của chúng ta là một chiếc xe thể thao đầy hoang dại, vậy ngọc trai sẽ là một chiếc xe thể thao xinh đẹp có dù che.

-Ha ha ha cầu xin mọi người im đi!!

Bình luận đổi liên tục, Văn Tranh có nhìn một ít, thấy không có mấy chữ không được nào, cũng chẳng cãi nhau, nên cũng kệ luôn.

Nhưng mà anh cũng có chút đồng ý, Đại Vương hôm nay quả thật ngoan hơn lần đầu tiên anh gặp rất nhiều.

Không thấy cái gì đụng cái đó, cũng không có nói mấy câu xàm xí hay bảo anh cút, thậm chí anh còn cảm thấy hơi không quen.

"Cậu chưa từng chơi VITTORIA, vậy từng nghe qua nó chưa?" Văn Tranh suy nghĩ thật lâu, thuận miệng hỏi.

".....Không có." Giọng Đại Vương rầu rĩ, trông có vẻ không vui.

"Vậy cậu từng chơi gì?" Văn Tranh đẩy cửa ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là một đại sảnh trống rỗng, anh nghe Đại Vương sau lưng nói: "....chơi chim sẻ."

Văn Tranh: "...."

Anh có hơi muốn cười, chỉ chỉ kỵ sĩ chim sẻ trong góc: "Thế cái này giao cho cậu đối phó."

VITTORIA là một game cơ bản, nhưng cũng có đối chiến, Văn Tranh chưa chơi bao giờ, nhưng ít nhất anh biết, chắc chắn không phải solo peg solitaire với quản gia bướm....

Bướm quản gia còn cao hơn cả người, dang rộng đôi cánh ra nom rất hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang nói: "Người lạ! Phải chiến thắng ta, bọn ngươi mới có thể có được thứ bệ hạ để lại."

Văn Tranh nghe thấy hai từ bệ hạ, lòng anh dậy lên chút hứng thú. Còn tưởng rằng có thể đánh BOSS, kết quả con bướm này giơ tay, một bàn cờ hình chữ thập bay đến.

Peg solitaire có niên đại khá lâu, là cờ một người được phát minh ở Pháp. Văn Tranh chơi << Không Gian Sinh Tồn >> lâu đến vậy, đã chơi qua mấy cái giống giống vầy không biết bao nhiêu lần.

"Đại Vương, muốn chơi không?"

"Không." Đại Vương quay đầu đi, Văn Tranh nói: "Thế lát đến chim sẻ của cậu, sẽ cho cậu chơi."

Thuận lợi qua cửa quản gia bướm, tiếp theo là đại thần ve, nó lấy ra một cái cửu liên hoàn.

Đại Vương vừa thấy, hai mắt đã sáng rỡ: "Này để ta!"

Hắn cầm lấy, linh hoạt gỡ ra, ngón tay thon dài xinh đẹp tung bay, trông có vẻ chơi rất nhiều lần rồi.

Văn Tranh cũng không làm phiền hắn.

Tiếp theo là Klotski của kỵ sĩ chim sẻ, Đại Vương nhanh chóng giải quyết xong, trông rất hưng phấn, lúc ra khỏi khu vực thách đấu còn đắc ý liếc nhìn kỵ sĩ chim sẻ đau đớn cầm kiếm bên kia.

Văn Tranh yên lặng nghĩ, có lẽ Đại Vương này thật sự giống như mọi người nói, hợp với game << Không Gian Sinh Tồn >> hơn. Dù sao người bình thường.....rất ít khi xem cốt truyện thành thật, nhưng mà Đại Vương trông có vẻ, xem tất cả NPC là đồ thật.

Cuối cùng là đội trưởng đội thị vệ chim én, nó lôi ra một cục rubik.

Cả bốn trò này đề là game trí tuệ nổi tiếng, đồng thời cũng là game một người.

Chơi vui đấy, nhưng rất cô đơn.

Văn Tranh thành thạo giải cục rubik, trả lại cho đội trưởng đội thị vệ chim én. Đội trưởng đội thị vệ chim én bất ngờ đến mức khó thở: "Ngươi, hai ngươi, sao có thể giải nhanh như vậy!? Hu hu hu.....vậy được rồi, mệnh lệnh bệ hạ để lại, là—-"

Trong tiếng gọi của đội trưởng đội thị vệ chim én, một bé trai tóc trắng đi từ trên lầu xuống.

Mặt nó không có biểu cảm gì, đầu đội vương miện, khoác áo choàng đỏ tươi.

Đại thần kỵ sĩ quản gia đội trưởng đội thị vệ đều quỳ xuống: "Bệ hạ!"

Đại Vương ghét bỏ ra mặt: "Thế này? Là bệ hạ?"

Văn Tranh: ".....với game này thì đôi khi sẽ như thế."

Vị bệ hạ này tuy chỉ cao đến đùi hai người, nhưng khí thế cũng không thua kém ai. Nó vung tay nhỏ lên, đắc ý: "Bần dân vào hoàng cung, cần phải thay lễ phục, quản gia bướm, ngươi thất trách."

Đầu quản gia bướm thấm đẫm mồ hôi, râu hơi cụp xuống: "Vâng, vâng!"

Quản gia bướm vỗ cánh một cái, một tia sáng rực rỡ thổi qua người cả hai, quần áo trên người Văn Tranh và Đại Vương đột ngột thay đổi!

Văn Tranh là bộ đồ kỵ sĩ màu xanh lam, quần ống rộng được nhét vào trong ủng, bên hông là thanh kiếm đính đá quý.

Quay đầu nhìn Đại Vương, tóc dài được buộc lên phối với thắt lưng màu đỏ, áo trong màu đỏ, cổ áo xếp chéo, tay áo rộng, còn khoác áo choàng.

Tinh Hà: Đồ cổ trang của nam kinh điển, mọi người chắc ai cũng biết ha.

Văn Tranh nhìn mà sửng sốt.

Khung bình luận bắn pháo hoa điên cuồng —

-Tôi!!! Đẩy!!! Cái phó bản này lên top!!!

-Đẩy nhanh đẩy nhanh! Chụp hình như một con dở! Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Z đại bận cái gì đó khác ngoại trừ nguyên cây đen trong phó bản đó a a a a a

-Sao ngọc trai đẹp quá vậy hả, đẹp đến mức tôi đầu tôi rụng con mẹ nó luôn rồi, mọi người ai thấy đầu tôi đâu không?

-.....

Màn bị ép đổi sang cổ phục này, phòng live stream của Văn Tranh được tặng quà nhiều đến mức muốn đứng máy, anh không thích cảm giác bản thân bị quần áo nặng đè lại, bèn nhíu mày cử động tay chân một chút.

Đại Vương vội vàng tìm cái gương, soi xem bản thân thế nào.

Bệ hạ nhỏ vừa lòng gật đầu, nói: "Thế này mới xứng với lâu đài của ta. Hai người muốn biết lịch sử lâu đài không?"

Không chờ hai người trả lời, nó đã tự trả lời: "Ngươi phải thắng ta đã, ta mới có thể nói cho ngươi."

Văn Tranh: "....."

Đại Vương nhẹ giọng nói: "Nó không nghe ngươi nói."

Văn Tranh quay đầu nhìn hắn. Đại Vương lại nói: "Sao ngươi không ghét nó?"

Bệ hạ nhỏ đã tiến vào giai đoạn tiếp theo, giơ nắm đấm lên như chuẩn bị rải hoa "Hai chú ong nhỏ í a ~ bay đến bụi hoa í ~...."

Văn Tranh phối hợp giơ nắm đấm, nói: "Bởi vì nó không phải người thật."

"Ra cái gì là ra cái gì ~ ra cái gì là ra cái này ~" Tay bệ hạ nhỏ quật xuống nhanh như chớp "Oẳn tù xì!"

Văn tranh ra búa, đối phương ra kéo, Văn Tranh thắng.

Trên trần nhà đột nhiên xuất hiện pháo hoa, bệ hạ nhỏ thu tay, nghiêm túc nói: "Đã dám cược thì phải dám nhận thua."

...

Ba phút sau, Văn Tranh đã chán đến mức ngủ gà ngủ gật bên cửa sổ, Đại Vương chuyển sang đùa kỵ sĩ chim sẻ. Hắn dỡ bội kiếm bên hông nó xuống, đeo lên người trong tiếng líu ríu tức giận của chim sẻ, sau đó đi nói chuyện đội trưởng đội thị vệ chim én, khiến đối phương tức đến mức đập cánh, lông chim rụng đầy đất.

"....Lại một ngày nữa trôi qua, sáng ta ăn sandwich với trứng, thịt xông khói thêm một cốc sữa bò. Trưa ăn đầu sư tử hấp, măng tây xào với cơm. Tối ăn....."

Tinh Hà: này là thịt viên hấp thôi, không phải đầu sư tử real đâu

Văn Tranh đứng lên, đi lại trước mặt bệ hạ nhỏ đã đọc thực đơn của mình ba phút liền, trên người treo cái bảng lông mày bực vcl "Còn muốn ăn cái gì nữa!?"

"....Ngày hôm sau, sáng ta ăn sữa dừa chiên xù...."

Bệ hạ nhỏ không dao động, tiếp tục đọc thực đơn.

Khoan, chỗ này chắc chắn có vấn đề.

Văn Tranh ép bản thân bình tĩnh lại, xoa xoa huyệt Thái Dương. Lúc này Đại Vương hình như đã đùa kỵ sĩ chim sẻ và đội trưởng đội thị vệ chim én xong rồi, hắn đi lại thuận miệng nói: "Sandwich với trứng, thịt xông khói thêm một cốc sữa bò đã lập lại đến lần thứ tư."

Văn Tranh nhìn hắn, Đại Vương nói: "Thực đơn của nó, cả tuần sẽ lập lại một lần. Nãy giờ đã đọc ba lần, lần này là lần thứ tư."

Bệ hạ nhỏ này ngoại trừ lần đầu tiên nói "Có một ngày" ra, từ đó về sau đều là "Ngày tiếp theo". Văn Tranh vừa nghĩ vừa nói: "Chắc ý của nó là thời gian luôn chạy, tuy một tuần nó chỉ ăn có nhiêu đây món, nhưng sau khi nó ăn xong thì sẽ không gặp lại món đó trước khi một tuần kết thúc."

Văn Tranh bực bội nhìn ra ngoài, trời xanh mây trắng, nhưng cửa sổ đã bị khoá. Lại nhớ đến mấy câu bệ hạ nhỏ này nói lúc trước, nó đang nói lịch sử của lâu đài.

Lịch sử của lâu đài, chính là hằng ngày chủ nhân của nó ăn cái gì? Nó không chơi với mấy con chim con bướm gì gì đấy sao?

Văn Tranh vừa định nói, bệ hạ nhỏ đang đọc thực đơn đột nhiên im bặt, có lẽ vì họ đã phát hiện quy luật.

Bệ hạ nhỏ thở phào nhẹ nhõm, cứ như biết Văn Tranh đang nghĩ cái gì trong đầu, nó nói: "Ta có chơi. Ta có rất nhiều đồ chơi — đi với ta."

Văn Tranh theo sau, Đại Vương đi đằng sau, theo bệ hạ nhỏ lên lầu.

Đẩy cửa, hai người đều sửng sốt.

Này không phải phòng của lâu đài, đây chỉ là một căn phòng trong một ngôi nhà bình thường. Thậm chí rất giống nhà của Văn Tranh.

Trên bàn, trên mặt đất, trên giá sách, nhét đầu các món đồ chơi trí tuệ khác nhau.

Có cửu liên hoàn, klotski, peg solitaire bọn họ chơi hồi nãy, ngoài ra còn có bộ xếp hình, ghép hình,.....

Từ trong nước đến ngoài nước, gì cũng có, ngoại trừ không có thiết bị điện tử và thiết bị 3D, nơi này tựa như thiên đường của con nít.

Trên giường con nít to bằng bàn học có một cục rubik, Văn Tranh muốn đi xem.

Vừa mới nhấc chân lên đi được một bước, viên gạch vuông đột nhiên biến mất, dưới chân xuất hiện một cái lỗ đen ngòm, anh không kịp phòng bị nên rơi thẳng xuống!

"A!" Một bàn tay siết chặt cổ tay anh.

Tim Văn Tranh đập bình bịch, chân tay muốn leo lên, nhưng xung quanh không có gì để bám, không có nơi cho anh dồn trọng lực vào. Nửa thân trên của Đại Vương đã bị anh túm xuống dưới, mặt đất bóng loáng, tay khác bám chặt mặt sàn.

"Nắm chặt!" Đại Vương nhíu mày, mái tóc dài chảy theo sườn mặt của hắn, chảy thẳng xuống dưới. Hắn đang muốn dùng lực, đột nhiên từ một nơi khác trong phòng vang lên tiếng mở cửa phòng, tiếng bước chân nặng trịch vang lên, BOSS zombie gào một tiếng —-

Mọi người:

-Tin mừng! Tin mừng! Leo lên hạng nhất rồi! Z đại chết cũng không tiếc! Chúng ta đang đứng đầu bảng —-

-Chàng là gió ~ thiếp là cát ~

-La la la ~~ hạng nhất đó a a ~~

-Chơi ván nữa thôi ~~ không sao đâu ~~~

-Mau tỉnh lại đi! Không uổng cái gì chứ! Ngã xuống là over đó, ván sau bọn mình không được gặp ngọc trai nữa đâu! (gào thét)

Hậu trường nhỏ:

Đại Hắc đã chơi chim thoả.

Kỵ sĩ chim sẻ: Trong lòng ta từ chối.

Chú thích:

Rận gỗ

Peg solitaire: là một dạng board game.

Cách chơi: Người chơi sẽ giành phần thắng khi trên bàn chỉ còn duy nhất một viên đá. Để bắt đầu, người chơi cần di chuyển một viên đá qua một viên kề bên bằng cách nhảy qua để xóa viên đá đó. Sau đó tiếp tục thao tác cho đến khi còn viên đá cuối cùng.

Mình không tìm thấy tên tiếng Việt nên để tên tiếng Anh luôn.

Cửu Liên Hoàn:

Klotski

Đầu sư tử hấp


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.