EDIT + BETA: FANG QING
“Belem!”
Belem xoay người, ba đang đứng từ xa vẫy tay với bé.
“Anh ơi, Belem phải đi rồi, cảm ơn câu chuyện của anh nhé, dù Belem hổng hiểu lắm.” Cô nhóc chớp mắt, lưu luyến không rời: “Đợi Belem lớn rồi, anh kể lại cho em nghe nhé, lúc đó Belem chắc chắc sẽ hiểu hết.”
“Được.”
“Tạm biệt anh.”
“Tạm biệt em, Belem.” Ngô Chí trông theo cái bóng choắt choắt của cô bé, yếu ớt nở nụ cười: “Một lát nữa anh sẽ thay em gửi lời thăm sức khỏe Misha nhé.”
Belem chẳng chú ý đến câu nói quái đản ấy, bé chạy được nửa đường liền ngoái lại vẫy tay chào tạm biệt, sau đó bé trông thấy, một vị thiên sư xinh đẹp tinh tế đang đứng cạnh anh trai, thiên sứ đẹp ơi là đẹp, nước da trắng ngần như trong suốt dưới ánh dương! Cô bé nhìn đến ngơ ngác, thiên xứ đẩy xe lăn của anh trai rời đi, bé thấy thích lắm, song cũng bất an lạ lùng, anh trai bị thiên sứ dắt đi rồi, mãi mãi không gặp lại được nữa.
“Belem?”
Belem bị nhấc bổng lên, bé dương mắt nhìn sang chỗ cũ, nơi ấy chỉ còn lại một mảng nắng mai. Cô nhóc chu môi, tựa vào lồng ngực của ba, nước mắt khắp mặt. Không biết do đâu, bé không lý giải được thứ cảm giác bi thương trong lòng mình, chỉ biết khóc rống lên.
….
“Ngô Chí, vui lắm à?”
Diệp Thanh Linh đẩy Ngô Chí chầm chậm trên đường lớn, hàng cây ven đường đã kết hạt, thứ hạt ấy bị bao lại bởi một lớp bông, gió vừa thổi, bông liền bay khắp đất trời, trông như đang đổ tuyết.
“Ừa.” Ngô Chí lười biếng tựa vào xe lăn, cậu không đi lại được nữa, chính xác hơn, cậu làm động tác nào cũng rất khó khăn. Dù thân thể có tốt đến cỡ nào đi nữa, nhưng toàn bộ hệ thống thần kinh của cậu đã suy yếu lắm rồi. Số lượng tế bào thần tinh tự phân chia của con người là bất biến, nói cách khác, số lượng ấy chỉ có thể giảm đi, chứ không có chuyện tăng lên. Vì vậy, Ngô Chí của hiện tại chỉ đang cố hấp hối giãy dụa, thời gian im lặng và ngơ ngác của cậu càng lúc càng lâu, mọi động tác cũng càng ngày càng chậm, ngay cả bộc lộ một biểu cảm cũng phí sức vô cùng.
Thế nên, cậu chẳng qua đang khoác trên mình một lớp da trẻ tuổi, bên trong sớm đã thối rửa mục nát. Ngô Chí thờ ơ nghĩ, đến cuối cùng, nếu ngay cả não của cậu cũng bị thay, thì cậu đích xác biến thành một con tàu Theseus. Diệp Thanh Linh cũng biết điều đó, thành thử ra thời gian càng trôi đi, y lại càng điên cuồng, khủng hoảng và yếu đuối.
Hôm nay Diệp Thanh Linh dẫn Ngô Chí đến bệnh viện của hiệp hội y bác sĩ để tra tài liệu, lúc quay lại liên thấy Ngô Chí đang vui vẻ nói chuyện với một cô bé xa lạ, Diệp Thanh Linh đứng trong góc tối, gần như sắp phát điên. Y vui lắm, đã bao lâu y không trông thấy dáng vẻ tỉnh táo ấy của Ngô Chí? Mỗi lần Ngô Chí ngủ say, hô hấp của Diệp Thanh Linh lại như bị bóp nghẹt, cậu ngủ càng lâu, thì sự đau khổ của y cũng càng dài, mãi đến khi cậu mở mắt, y mới có cảm giác mình được sống lại, sau đó cứ hễ Ngô Chí ngủ sâu, nỗi đau lại lặp lại. Y sợ lắm, sợ Ngô Chí không mở mắt nữa, sợ Ngô Chí bỏ rơi y, y sợ đến sắp chết mất rồi. Những lúc Ngô Chí chìm vào giấc ngủ sâu, Diệp Thanh Linh chỉ có thể ôm chặt cái thân thể do chính y chắp vá kia, kề sát nghe tiếng tim đập yếu ớt của cập, chỉ khi ấy, y mới tìm lại được một đường sống sót.
“Nói gì thế?” Diệp Thanh Linh cố dụ Ngô Chí mở miệng, nếu không, Ngô Chí sẽ ngày càng chậm chạp, lúc tỉnh táo vẫn ngơ ngơ ngốc ngốc, cứ dương mắt thật to nhìn vào hư không.
“Nhiềulắm.” Chắc do hôm nay nói nhiều thật, nên Ngô Chí phản ứng rất nhanh, cậu nở một nụ cười thật giảo hoạt: “Em dọa con bé ấy một tí, kể nó nghe một câu chuyện kinh dị.”
Tất thảy điên cuồng và chân thật kia, chính là câu chuyện kinh dị thuộc về bọn họ. Tỏa ra mùi độc dược ngọt ngào, thả trôi trong bể máu tanh tưởi, hiển hiện sự tàn khốc nhân danh tình yêu.
“Diệp Thanh Linh…Úi!”
Gió lớn nổi lên, bông bay ngập trời. Sợi bông lả tả rơi xuống, phủ lên vạn vật một lớp chăn. Trong khung cảnh mờ ảo ấy, Ngô Chí ngắm Diệp Thanh Linh, khóe môi run run, chẳng nể nang gì bật cười như điên.
“Sặc ha ha ha ha, trông anh y như người chim luôn ấy, rụng lắm lông ghê chưa!!”
Diệp Thanh Linh không giận Ngô Chí cười nhạo mình, y cẩn thận nhặt những miếng bông vươn trên mặt cậu, lo cậu hít trúng rồi sặc. Ngô Chí cười đến là sung sướng, cười đến nỗi nước mắt tràn mi, cười đến mức như pháo bông nở rộ, tỏa sáng chói lòa. Diệp Thanh Linh khẽ mím môi, y cảm thấy rung động lạ kỳ, đồng thợi sự bất an cũng bao trùm cả thân, khiến y không biết làm sao.
“… Diệp Thanh Linh.” Ngô Chí cười đã đời, ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Linh, đáy mắt phản chiếu bóng dáng y. “Anh vẫn nhớ lần đầu tụi mình hẹn hò chứ? Ngày sinh nhật 40 tuổi của em.”
“Ừa.”
“Còn nhớ lời nguyền rủa của em không?”
“….Nhớ.”
“Vậy em yên tâm rồi.” Ngô Chí thỏa mãn ngồi trên xe lăn, dáng vẻ thoải mái, giọng cậu cực kỳ mỏng, mỏng đến mức nếu không chú ý sẽ bỏ qua mất. “Diệp Thanh Linh, em không nỡ xa anh….”
Chớp mắt ấy, Diệp Thanh Linh cảm giác được từng chữ của người nọ đang bóp nghẹt hô hấp của mình, hốt hoảng và bất an kéo nhau ập tới, sự sợ hãi trói buộc dưới đáy lòng phá xiềng ùa về, mãnh liệt như nước lũ tràn đê, kéo y vào vạn kiếp bất phục.
Ý gì, là ý gì, ý gì…Lời nói của Ngô Chí rốt cuộc có ý gì…rõ ràng vừa nghĩ liền rõ, nhưng sợ hãi không dám chấp nhận.
” Diệp Thanh Linh.” Ngô Chí thầm gọi tên Diệp Thanh Linh, một lần lại một lần, như đang chơi vui lắm. “Diệp Thanh Linh, Diệp Thanh Linh, Diệp Thanh Linh, Diệp Thanh Linh…”
Đủ rồi! Đừng gọi nữa, cầu xin em đừng gọi tên anh nữa!
Chờ đến lúc y tỉnh táo lại, mới nhận ra mình đang liều mạng ôm lấy Ngô Chí, cả người run bần bật.
Rõ ràng y thích Ngô Chí gọi tên mình nhất, rõ ràng rất thích cái cách em ấy cong lưỡi nói ra một chữ cuối cùng trong tên mình, rõ ràng….lúc này Ngô Chí chỉ đang gọi tên y thôi, nhưng y lại sợ như thể đang cận kề cái chết.
“Diệp Thanh Linh, buông em ra.”
Không! Buông rồi sẽ không bắt em lại được nữa…
“Buông ra, để em nhìn anh, được không?”
…Không. Sau này rồi nhìn được không em, sau này anh sẽ để em nhìn, được không…
“Em muốn hôn anh, Diệp Thanh Linh.” giọng điệu bất đắc dĩ của Ngô Chí như đang dỗ con nít, cậu khập khựng vỗ đầu y. “Chúng mình đã lâu không hôn môi.”
…
Ngô Chí đành mặc cho Diệp Thanh Linh ôm siết như thế, cậu ngước nhìn sợi bông bay loạn trong không khí, cảm thấy thật nhẹ nhàng. Lâu rồi không thoải mái như này, giống như những sợi bông kia, gió nổi lên, liền tan biến. Ngô Chí cười khe khẽ.
“Diệp Thanh Linh, em sắp đi rồi, nên hãy để em ngắm anh, hôn anh, được không?”
“…”
“Được không anh? Coi như là thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của người sắp chết….”
“Câm ___ miệng!”
Từng chữ một, như nghiến răng, nuốt máu bật ra. Đây là lần đầu tiên, Diệp Thanh Linh hét lên với Ngô Chí, như một con thú đương tuyệt vọng sắp chết. Hét lên rồi, nhưng người bị hù lại là người vừa hét lên ấy. Diệp Thanh Linh hoảng hốt buông Ngô Chí ra, luống cuống nhìn cậu, trong đáy mắt bao trùm sự yếu ớt và sợ hãi.
“Ngô Chí!” Diệp Thanh Linh muốn đến gần, lại không dám chạm vào Ngô Chí mảy may, hệt như chỉ cần nhẹ chạm vào cậu, Ngô Chí sẽ vỡ tan như mảnh thủy tinh. Ngô Chí chưa từng thấy một Diệp Thanh Linh yếu đuối đến nhường này, đôi mắt đen láy của người nọ chẳng còn ánh sáng, chỉ có tĩnh mịch, hệt như một hồ nước cạn khô. Một loạt hành động vụng về e sợ ấy khiến trái tim Ngô Chí đau nhói, cậu không thể không ấn chặt lồng ngực của mình, để trái tim đừng quá buốt lặng.
“Ngô Chí, tim em không thoải mái sao? Chúng ta lập tức về nhà thay cái khác, chúng ta vẫn còn thời gian…”
“Diệp…” tiếng nói của Ngô Chí rất yếu, cậu bắt đầu cảm thấy rã rời, mệt mỏi hơn bất cứ lần nào trước đây. “Thanh Linh…”
“Anh vẫn có thể tìm cách khác, vừa nãy anh đã tìm được tài liệu rồi, Từ Phúc từng vượt biển để xin thuốc, anh có thể nghiên cứu từ…”
“Diệp Thanh Linh, em yêu anh.”
Diệp Thanh Linh ngơ ngác nhìn Ngô Chí, trước giờ đều là Diệp Thanh Linh nói lời thương, chứ Ngô Chí thì ít khi biểu đạt ra miệng, chỉ khi bị Diệp Thanh Linh ép lắm, cậu mới trêu đùa nói ra hai tiếng thích anh. Giữa họ chỉ nói thích, chứ chưa từng nói yêu. Diệp Thanh Linh không thích dùng từ yêu, bởi vì y từng đọc được một câu: “Tình yêu là vị tha, là cảm thông với nhau, có thể buông tay thành toàn cho hạnh phúc của đối phương. Sao được? Một Diệp Thanh Linh có chút tự ti, lại ích kỷ, điên cuồng, độc chiếm như vậy, sao có thể buông tay Ngô Chí? Nếu thích có thể độc chiếm, thích có thể không màng đáp lại, thì tình cảm này chính là thích, chỉ là thích, thích đến sắp chết.
“Ngô Chí.” giọng nói Diệp Thanh Linh run lẩy bẩy, vẻ mặt yếu đuối đến cùng cực. “Em đừng yêu anh, chỉ thích anh thôi, được không…”
Cho nên em đừng buông tay anh, đừng vô tư vẽ ra cho Diệp Thanh Linh một tương lai không có Ngô Chí, như thế đối với Diệp Thanh Linh…quá sức tàn nhẫn.
“Ngô Chí, cầu xin em, để Ngô Chí và Diệp Thanh Linh mãi mãi bên nhau, được không…”
“…”
Tại sao cứ không ngừng nói hai từ mãi mãi? Không ngừng nói mãi mãi ở bên nhau, thực ra anh đang sợ thời gian ngắn ngủi mà thôi….
“Ngô Chí…”
“Ngô…”
Diệp Thanh Linh, anh lại nói gì nữa thế…?
Ngô Chí cố gắng mở mắt, cậu chỉ nhìn thấy một bóng trắng mong manh, và một bầu trời ngập sắc bông bay. Ngô Chí không nhìn thấy dáng vẻ gần như sụp đổ của Diệp Thanh Linh, cũng không nghe được lời cầu xin hèn mọn của người nọ, đầu óc của cậu đã không kham nổi ngũ cảm nữa rồi.Lay lắt sống đến hôm nay, chuyện xưa của cậu cuối cùng cũng đặt được dấu chấm hết. Ngô Chí cong môi, muốn nói nhưng không được nữa. Nhưng cậu thỏa mãn rồi, Ngô Chí đã nói ra được câu nói quan trọng nhất, tâm ý dành cho Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh….Nếu anh có thể không thích Ngô Chí….thì tốt biết mấy.
Ít nhất anh sẽ không điên cuồng….ít nhất…lúc chia ly, sẽ không đau lòng đến thế…anh thích Ngô Chí như vậy…làm em đau lòng quá.
Khóe mắt trượt xuống một giọt lệ, không phải vì sợ hãi, mà là vì chia ly. Đôi môi Ngô Chí cuối cùng cong lên một nét cười, nét cười mà Diệp Thanh Linh thích nhất. Vầng sáng nơi đáy mắt của thanh niên ngồi trên xe lăn dần dắt ngúm, chỉ còn lại một mảng ô trầm.
Thì ra đây chính là điểm cuối cùng của sinh mệnh.
Cậu vẫn không kịp nói cho người nọ biết, từ ngày đó, ước nguyện trong sinh nhật của cậu luôn chỉ có một:
Nếu biết trước kết quả sẽ thế này, cậu thà rằng Diệp Thanh Linh mãi mãi không thích Ngô Chí, thà rằng bọn họ mãi mãi lướt qua nhau.