EDIT + BETA: FANG QING
(Tấn Giang cut H, sẽ bổ sung sau:)))
Trừ việc dành phần lớn thời gian nằm lỳ trên giường ra, thì cuộc sống của Ngô Chí chẳng thay đổi gì mấy, vẫn tìm tòi vài việc lặt vặt trong khách sạn để giết thời gian. Song cậu bắt đầu tựa vào ngực Diệp Thanh Linh lúc đọc sách, lúc tắm sẽ để y giúp mình chà lưng, lúc dùng bữa sẽ ăn miếng thịt Diệp Thanh Linh đút tới. Vị trí của Diệp Thanh Linh rất khó nói, là người tình, hay người thân nhỉ? Bọn họ sống chung hòa hợp và hiển nhiên như người thân trong nhà, lại lưu luyến và khắng khít như người yêu.
Ngô Chí thường trêu Diệp Thanh Linh kiểu: Có nhà rồi, cũng có xe luôn, tụi mình chỉ thiếu kết hôn nữa thôi.
Diệp Thanh Linh cứ nhìn Ngô Chí như thế, hôm sau Ngô Chí vừa thức giấc đã thấy Diệp Thanh Linh cầm tờ giấy tới chỗ cậu: Ngô Chí, ký.
Cậu quét mắt qua 4 chữ “Chứng nhận kết hôn” tươi rói kia, ngu hết cả người. Diệp Thanh Linh nhét bút vào tay cậu, còn tri kỷ lót thêm một cái bảng. Ngô Chí lơ ngơ viết tên mình vào, mãi chưa hồi hồn. Diệp Thanh Linh cẩn thận rút tấm giấy ra, con ngươi ánh đỏ phía sau mặt kính lộ vẻ thỏa mãn, y nom cái bản mặt ngớ ngẩn của bạn học Ngô Chí, dịu dàng chêm thêm một câu: “Hoàn thành thủ tục rồi, hôm nay kết hôn thôi.”
Ngô Chí:…Hả?
Chẳng biết Diệp Thanh Linh moi đâu ra cái đầm cô dâu, Ngô Chí vừa thấy đuôi váy trắng phếu bay qua bay lại đến là phiêu dật, khóe mắt rút gân, nổi khùng ngay tại chỗ.
“Không mặc! Tiểu gia đường đường là nam tử hán, nhìn thế nào cũng thấy anh mặc hợp hơn em!”
Diệp Thanh Linh cũng chẳng buồn lấn cấn mấy chuyện tầm phào này, trước giờ y chưa từng từ chối Ngô Chí. Diệp Thanh Linh mặc váy cưới đẹp đến nỗi Ngô Chí đực cả mặt ra, y dịu dàng kéo Ngô Chí qua, dắt tay nhau lên thánh đường.
Hôn lễ này chỉ có hai người bọn họ, không phù dâu phù rễ, không hoa không đèn không lời chúc phúc, không cha xứ không khách mời, chỉ có hai cá thể ấy đứng đó mỉm cười, mười ngón đan xen, đọc lời tuyên thệ. Ngô Chí mãi mãi không quên được khoảnh khắc ấy, khi cậu hôn lên đôi môi Diệp Thanh Linh, người nọ hạnh phúc đến rơi nước mắt, và nụ cười cuồng dại sau cùng của người nọ, làm lòng cậu tê tái.
Có lẽ, bọn họ sẽ bên nhau cả đời nhỉ? Thế thì tốt quá, đúng thế, thế thì tốt quá….
Sau khi hôn lễ kết thúc, Ngô Chí liền bị đánh về nguyên hình, quằn quại trợn mắt nhìn người nọ dùng hành động để chứng minh ai mới là chồng.
Ngày tháng cứ thế thoi đưa, có một hôm Ngô Chí vô tình trông thấy con mèo mun trên ban công đối diện khách sạn. Bạn mèo kia chắc cũng là nhân tố may mắn sống xót sau kiếp nạn nhỉ, Ngô Chí lấy đồ ăn dụ nó qua, sau đó mừng húm ôm nó đi khoe với Diệp Thanh Linh.
Bạn mèo đã ngoan ngoãn cho tới khi đến gần Diệp Thanh Linh, nó giãy dụa dữ dội, Ngô Chí ôm thế nào cũng không được. Vì cúi đầu nên Ngô Chí không trông thấy, cặp kính đối diện kia như ánh lên sắc hồng tươi.
Sau khi bàn bạc với Diệp Thanh Linh, hai người quyết định nuôi bạn mèo nọ. Song không lâu sau, nó cũng biến mất. Ngô Chí đành chịu, quả nhiên mèo là loại động vật bạc tình, nói đi là đi, chẳng chút quyến luyến.
Diệp Thanh Linh miễn bàn, y chỉ dịu dàng an ủi Ngô Chí. Rồi nhân lúc cậu ngủ say lén xuống tầng hầm. Ngô Chí chẳng thể nào ngờ tới trong 4 tầng khách sạn đã bị phá hủy vẫn còn một tầng hầm. Đó là một phòng thí nghiệm, xung quay bày đủ các loại dụng cụ y học. giữa phòng chễm chệ một cái lồng giam, trong lồng có một con…quái thú. Với lớp da trụi lủi và đen thui, nhăn nheo gớm ghiếc, nó nom như con mèo lai con nhện, phần đầu chi chi những cặp mắt đối xứng nhau, cái lưỡi dài thòng thẽo kéo lê lết trên đất, mủ dãi đầy đất.
Diệp Thanh Linh đứng trước lồng sắt liếc con quái thú ấy, cười đến là ngọt ngào:
Sao hả, máu tôi uống ngon không?