Nuôi Vợ Để Yêu

Chương 6: Chương 6




Nhuế Diệp luôn muốn tìm cơ hội để thưởng thức sự ngọt ngào của cô thật tốt, nhưng con heo nhỏ lần này rất thông minh, không núp trong nhà lá nữa mà núp trong nhà đá rồi.

Ninh Hinh Nhi không đến chỗ làm với Nhuế Diệp nữa, thứ nhất cô xấu hổ, cả thấy không còn mặt mũi gắp người khác; thứ hai cô cảm thấy lực từ giữa cô và Nhuế Diệp quá mạnh, lúc cô chưa rõ tình hiểu thì nên dừng lại mới tốt.

Vì vậy mỗi ngày cô đều ở trong nhà, nhưng phòng ốc phía sau nhà họ Nhuế bị thiệu rụi một nửa, bây giờ đang sửa chữa, cô cảm thấy hơi ầm, nên dọn đến căn phòng cao cấp Nhuế Diệp mua gần công ty.

Bình thường trong phòng chỉ có hai người họ, thỉnh thoảng quản gia Trần sẽ tới dọn dẹp giúp, mà Nhuế Diệp muốn làm việc, nên cô tiện lợi ở trong phòng lên mạng, xem tivi.

Nhưng mà Nhuế Diệp cũng rất kiên quyết, da mặt cô mong không muốn gặp ai, có thể, nhưng mỗi buổi trưa phải đến công ty tìm anh đi ăn cơm, hai người ăn cơm cùng nhau.

Lúc ăn tối, có lúc anh mang cô ra ngoài ăn, có lúc cô ở nhà tuỳ tiện làm vài món, nói thật, ngay cả cô cũng không biết tài nấu ăn của mình tốt như vậy, anh cũng không biết, nhưng bác Trần nói cho cô biết, sau khi Nhuế Diệp đi nước ngoài, cô nhờ chị Lâm dạy.

Cô biết chị Lâm, là một phụ nữ trắng trẻo mập mạp, gương mặt hoà nhã, lúc thấy cô, chị Lâm khóc chảy cả nước mũi, nhưng cô vẫn không biết chị ấy.

Cô cảm thấy những người xung quanh muốn cô khoẻ nhanh, nhưng không bắt ép cô, chỉ yêu cầu cô thuận theo tự nhiên, cô lại quyết định, lúc đầu ủ rũ nhưng bây giờ rất thoải mái, cô cảm thấy mình mất trí nhớ, sống rất vui vẻ.

Nhưng có lúc cô thấy trong mắt Nhuế Diệp có sự mất mát, yếu ớt làm cô tự trách, nhưng không có cách nào, vì cô vẫn không thể nhớ ra.

“Cô à, đây là mấy bộ lễ phục phải mặc trong bữa tiệc.” Nhân viên giúp thử đồ giới thiệu.

Đúng rồi, cô phải kết hôn, hơn nữa còn rất nhanh, là ngày mai, bây giờ cô đang thử váy, cô đã thử rất nhiều nên mệt mỏi: “Có thể nghỉ một lát không?”

“Ninh tiểu thư, lễ phục còn rất nhiều bộ chưa thử, nếu không…….”

“Cô ra ngoài trước đi, để cô ấy nghỉ ngơi.” Nhuế Diệp vừa tan làm đã chạy tới đây, anh ra hiệu tay cắt đứt lời nhân viên phục vụ.

“Được ạ.” Chú rể đã lên tiếng, nhân viên phục vụ lập tức đi khỏi.

“Mệt lắm à?” Nhuế Diệp theo thói quen đi tới cạnh cô, hôn lên mặt cô.

Ninh Hinh Nhi không còn sức lườm anh, ngón tay nhỏ nhắn chỉ một hàng lễ phục, không thể làm gì hơn ngoài than thở: “Còn nhiều như vậy, em thử bao giờ mới hết?”

“Anh thử cùng em.” Anh an ủi cảm xúc nóng nảy của cô.

“Không cần, không thể bỏ vài bộ sao?” Cô khổ sở vùi đầu lên vai anh.

Đối với hành động làm nũng theo bản năng của cô, anh rất vui, sờ đầu cô, “Đừng nóng vội, chúng ta chọn vài bộ, rất nhanh.” Hôn lễ của người thừa kế duy nhất nhà họ Nhuế làm sao có thể qua loa, tuỳ tuỳ tiện tiện đã phải mời hơn 100 người, như thế nào đều phải làm hôn lễ thuận lợi.

Mặc dù Ninh Hinh Nhi mất trí nhớ, nhưng anh vẫn luôn muốn dành những thứ tốt nhất cho cô, cho nên làm khá nhanh, nếu không cô đã không vất vả như vậy.

“Không phải chú nói trước khi kết hôn, anh không được đến tìm em sao” Nhìn người không phải làm gì, Ninh Hinh Nhi bất mãn giận cá chém thớt lên ai đó.

Ai đó vui vẻ chịu đựng, “Đó là chú nói, cũng không phải anh nói.” Tư tưởng chú hơi truyền thống, nhưng đối với hành động “phản nghịch” của anh cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt.

Ninh Hinh Nhi hừ lạnh, không nói lời nào.

“Chúng ta không cần thử hết, chỉ cần thử vài bộ em thích, sau đó anh đưa em đi ăn cơm.” Nhuế Diệp nói nhỏ bên tai cô.

“Anh nói nhẹ nhàng quá.” Ngoài miệng nói như vậy nhưng Ninh Hinh Nhi vẫn đứng lên chọn vài bộ mình thích, sau đó thử, sửa vài lỗi nhỏ, sau khi giao lại, Nhuế Diệp và cô tay trong tay rời khỏi tiệm áo cưới.

“Muốn ăn gì?” Ngồi trên xe, Nhuế Diệp vừa hỏi vừa khởi động xe.

“Hả?” Cô mệt mỏi đến mức hai mi sắp dính vào nhau, “Em muốn về nhà ngủ.”

Thấy Ninh Hinh Nhi mệt mỏi, Nhuế Diệp đau lòng sờ mặt cô, “Ăn cơm rồi ngủ, chúng ta mua về ăn.”

“Vâng.”

Dừng lại ở đầu đường, mua cơm tối, Nhuế Diệp mang thức ăn trở lại xe, phát hiện cô gái đáng yêu đã ngủ thiếp đi, anh cưng chiều cười cười, cởi áo khoác đắp lên cho cô, tránh cô bị cảm lạnh, nghĩ thầm, trước hết để cô ngủ một lúc, sau đó đến nhà gọi cô dậy là được.

Khi xe dừng lại, Ninh Hinh Nhi liền tỉnh, hai mắt mông lung, hiển nhiên vẫn chưa tỉnh hẳn, thấy áo vest trên người, nhìn Nhuế Diệp ngồi chỗ lái.

“Tại sao anh ở đây?”

Nhuế Diệp cười, cô thật biết đùa.

“A, anh tới đón em, đừng cười nữa, em quên mất, ưm, mùi thơm quá.” Cái mũi xinh xắn của Ninh Hinh Nhi như con chó nhỏ chuyển động vài cái.

“Em thích ăn thịt bò kho tàu.” Nhuế Diệp cười cầm lấy thức ăn.

“Oa, tuyệt quá, em đói sắp chết rồi!” Cô vui vẻ hét lên, như quỷ chết đói đầu thai, nhận lấy đồ ăn, “Nhanh, nhanh lên, em rất đói, chúng ta đi nhanh lên.”

“Được rồi, được rồi.”

Dường như ghét bỏ động tác xuống xe chậm rì như bò già của Nhuế Diệp, Ninh Hinh Nhi tiến lên kéo Nhuế Diệp, “Nhanh lên đi, người ta đói quá.”

Lông mày Nhuế Diệp hạ xuống, “Anh biết em rất đói, nhưng bộ dáng này của em sẽ làm người khác hiểu lầm.”

Hiểu lầm, hiểu lầm cái gì? Ninh Hinh Nhi nhìn anh, một tay cô kéo anh, một tay cầm đồ ăn, cô không cảm thấy có gì kỳ lạ mà.

Nhìn thấy Nhuế Diệp cười mờ ám, hiểu được lời nói không rõ ràng và ý nghĩ của anh, Ninh Hinh Nhi bỗng chốc đỏ mặt, “Anh nhớ cái gì vậy!”

Suy nghĩ linh tinh, cô đói muốn ăn cơm hộp, không có hứng thú muốn ăn “Siêu cấp tiện lợi” là anh đâu.

“Ha ha……” Anh cười to, cảm thấy mệt nhọc cả ngày làm việc trở thành hư không, vì để người trong công ty thừa nhận anh, anh luôn cố làm việc hết sức.

Mà cô là liều thuốc vui vẻ trong công việc của anh, luôn làm anh cảm thấy không còn mệt mỏi.

Trong phòng nghỉ cô dâu, chuyên viên trang điểm đang trang điểm cho Ninh Hinh Nhi, sau khi trang điểm xong chuyên viên liền ra ngoài, chỉ còn mình cô ở đây nghỉ ngơi.

Kết hôn là việc mệt mỏi, Ninh Hinh Nhi chỉ cần làm cô dâu, địa điểm hôn lễ, tiệc rượu, bánh cưới đều do người khác làm, ngay cả dâu phụ cũng do Nhuế Diệp tìm mấy cô bạn học thân, nhưng cô cũng cảm thấy xa lạ với mấy cô gái đó, cho nên cũng không hăng hái nói chuyện, mà họ thấy cô mệt mỏi nên cũng bỏ qua.

Đột nhiên cửa bị mở ra, cô quay đầu lại, “A Diệp, tại sao anh ở đây?” Không phải bây giờ anh nên ở ngoài cửa cùng chú tiếp khách sao?

“Anh đột nhiên nhớ có một chuyện chưa làm, nên anh đến đây.” Nhuế Diệp cười bí hiểm.

“Chuyện gì? Trước mắt trừ chuyện hôn lễ còn chuyện gì sao? Hơn nữa chú không muốn em và anh gặp nhau.”

Trước không biết nên bọn họ vẫn gặp nhau coi như cho qua, nhưng bây giờ anh lại hư như vậy, vẫn không chịu, để chú biết, nhất định bị mắng.

“Yên tâm, làm chuyện này chú nhất định sẽ không trách anh.” Anh cười dịu dàng, trong mắt đầy thâm tình sắp hoà tan cô.

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Cô bĩu môi, thật ra chính cô cũng không hiểu nổi mình, tại sao trong thời gian ngắn vậy cô lại chấp nhận anh, hoặc nói lúc mới bắt đầu cô cũng không ghét anh, cho nên nói muốn kết hôn, cô cũng chỉ đáp một tiếng, chưa nói gì, mà không nói gì cũng thế, vì chính cô biết đồng ý hay không đồng ý đều giống nhau, đều do họ quyết định.

Nhưng mà trên ngón tay lại có thêm một chiếc nhẫn, trong lòng cô rất phức tạp, hình như hơi vui, lại hơi hoang mang.

"Hinh Nhi." Anh thở nhẹ một hơi, đột nhiên hôn cô một cái.

"Sao vậy?" Anh muốn nói gì? Muốn hôn cô? Ngày nào anh cũng phải hôn cô mấy lần đó.

Nhuuế Diệp buông cô ra, quỳ một gối xuống, lấy ra một hộp nhỏ, một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh ở bên trong, "Hinh Nhi, em đồng ý lấy anh không? Trở thành Nhuế phu nhân của anh?"

Mấy câu nói đơn giản, không có lời ngon tiếng ngọt, không có lời hứa, không có gì đặc biệt, anh dùng những câu nói đơn giản nhất để cầu hôn cô, nhưng không biết vì sao cô rất cảm động, mắt ướt đẫm, giọng nóí run rẩy cười trêu nói: "Sắp kết hôn rồi, còn cầu hôn gì chứ."

Vậy là sao, sắp kết hôn rồi còn đùa kiểu này, chẳng lẽ cô không đồng ý, bọn họ sẽ không kết hôn sao?

Đúng, nếu như cô không đồng ý, họ sẽ không kết hôn, anh đọc được ý nghĩ như vậy từ trong mắt Ninh Hinh Nhi, anh rất nghiêm túc.

Đồ ngốc, lúc này, anh là người thừa kế tập đoàn Nhuế Thị nổi tiếng, anh không muốn giữ thể diện sao?

Nhuế Diệp im lặng quỳ ở đó chờ cô nghĩ thông, anh rất kiên nhẫn, vì anh chưa cầu hôn đã bắt ép cô cử hành hôn lễ, bắt nạt cô bị mất trí nhớ, mất người dựa dẫm, mà tất cả chuyện này chỉ vì tư lợi của anh.

Anh muốn Ninh Hinh Nhi gả cho anh, trong đời người phụ nữ cử hành hôn lễ được mấy lần? Mà một khi đã kết hôn, nhất định sẽ không ly hôn, cho nên anh thiếu cô màn cầu hôn, bây giờ anh thành tâm thành ý cầu hôn cô, mặc kệ đáp án như thế nào, cầu hôn là chuyện tất nhiên. dđlqđ

Còn có chuyện gì không chắc chắn sao? Trong lòng Ninh Hinh Nhi tự hỏi, cô biết anh không nói đùa, anh không cô ý trước hôn lễ mới cầu hôn, ép buộc cô, có lẽ vì lúc chưa trước chưa kịp cầu hôn hay vì nguyên nhân gì đó, cô không biết.

Cúi đầu nhìn cổ tay mình, vết sẹo xấu xí nhàn nhạt trên cổ tay cô, không nhìn rõ lắm nhưng cô để ý, anh đã tặng cô một chiếc vòng tay bằng bạc, kích thước vừa đủ che đi vết sẹo.

Cô lại ngầng đầu, thấy ánh mắt anh đầy thành khẩn, cô giống như bị thôi mien, dễ dàng cho anh câu trả lời mà anh muốn, “Em đồng ý.”

Nhuế Diệp cười, cầm chiếc nhẫn kim cương nhẹ nhàng đeo vào tay cô, “Xin chào, bà Nhuế!”

Nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay, Ninh Hinh Nhi hạnh phúc vùi đầu vào ngực anh, trả lời: “Ông Nhuế, nếu anh không ra ngoài, chú sẽ tới đây bắt anh đó.”

“Tuân lệnh, bà Nhuế.” Anh hôn lên cái miếng nhỏ của cô mấy lần mới đi ra ngoài, đêm dài đằng đẵng, không cần vội.

Trong tiệc rượu, hai người cười đi tiếp đôi khách cuối cùng, Ninh Hinh Nhi dựa vào Nhuế Diệp, làm nũng nói: “Mệt quá.”

“Anh đã thuê một phòng ở khách sạn rồi, lên đó nghỉ ngơi một đêm rồi về.” Nhuế Diệp nói nhỏ bên tai cô.

“A Diệp, anh thật thông minh.” Nếu không cô sẽ rất mệt.

Anh cười, không nói ý nghĩ của mình cho cô, không phải anh thông minh, mà anh quá giải hoạt rồi, về nhà đúng là quá tốn thời gian, cũng lãng phí sức lực của họ.

Nên lãng phí thì lãng phí, ví dụ như tiền bạc, không thể lãng phí thì đừng lãng phí, ví dụ như thời gian, đặc biệt là đêm tân hôn.

Sau khi Nhuế Diệp nói chuyện xong, anh dắt Ninh Hinh Nhi đi về phía thang máy, vợ chồng mới cưới ngọt ngào làm người xung quanh ghen tị.

Phòng Nhuế Diệp đặt là phòng trăng mật, giống như một căn hộ , có phòng ngủ, phòng khách, quầy rượu.

Sau khi tắm xong, người Ninh Hinh Nhi có mùi hoa hồng nhàn nhạt núp trong chăn, trong lòng bất an, lúc nãy quá mệt nên cô quên mất kết hôn còn có một phần nữa.

Khi cô mặc xong áo choàng tắm, bước ra khỏi phòng tắm, vừa ngẩng đầu đã thấy đôi mắt cực nóng bỏng của Nhuế Diệp, cô giật mình nghĩ họ sẽ ở cùng giường chung gối, hơn nữa không phải đắp chăn bông nói chuyện trời đất.

Cô nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm dừng lại, sau một lát, cửa mở ra, anh càng đi gần về phái cô thì tim cô đập càng nhanh.

Cuối cùng Nhuế Diệp đã biết, tại sao người xưa luôn nói xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, vì giờ khắc này anh có cảm xúc thật mãnh liệt, nhìn cô gái chum kín chăn tạo thành một ngọn núi nhỏ, anh nhất thời cảm thấy thoả mãn.

Đi tới đầu giường, phát hiện hình như cô gái nhỏ ngủ rồi, nhưng hơi thở dồn dập của cô nói cho anh biết, cô chưa ngủ, cô đang lo lắng nên giả bộ ngủ.

Anh cười tà mị, đưa tay tắt đèn ngủ, lập tức căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có ánh trăng khuya chiếu vào, làm dịu đi căn phòng tối om.

“Hinh Nhi.” Anh cúi xuống, nói nhẹ bên tai cô.

Cô biết giả ngủ cũng không thể trốn rồi, cô đỏ mặt mở mắt, ánh sáng lờ mờ làm giản sự hồi hộp của cô, “A Diệp.”

Cô đáng yêu đến nỗi anh muốn một ngụm nuốt cô vào bụng, Nhuế Diệp vén chăn lên, bò vào chăn, giữ chặt eo cô, “Hồi hộp à?”

Trời ạ! Anh không mặc gì cả, cái đó của anh cứng rắn, nóng như sắt dán chặt lên nơi mềm mại của cô, da thịt nóng bỏng tiếp xúc nhau, còn có hơi thở nóng ẩm của anh, khiên mỗi lỗ chân lông trên người cô nở rộng, cô như bị lây sức nóng của anh làm người ta xấu hổ.

Cô không gật đầu, cũng không lắc đầu, núp trong lòng anh, trêu một lúc tai cô đã nóng lên, nụ hôn của anh lướt qua bờ vai mượt mà cô, “Đừng lo lắng.”

Cô cũng rất muốn mình đừng lo, nhưng anh làm chuyện khiến cô vừa thoải mái vừa lạ lẫm, bàn tay thần không biết quỷ không hay cởi áo cô ra, vứt thẳng xuống đất, làm cô phải “thắng thắn mà chống đỡ”.

Ninh Hinh Nhi vùi đầu vào gối, người đàn ông phía sau tiếp tục hoành hành, anh dùng đầu gối tách hai chân cô ra, một cái chân bá đạo chen vào giữa hai chân cô, mũi chân chạm vào bắp chân cô, dùng mắt cá chân cọ nhẹ, từng chút từng chút, giống như dùng tay vẩy nước lên, vừa từ từ vừa mềm mại. (KUU)

Bàn tay đặt bên hông bắt đầu tác oai tác quái, một tay đặt trên bụng cô vẽ vòng tròn, một tay đặt trên ngực cô xoa nhẹ, làm nhuỵ hoa của cô đứng thẳng.

“Ưm a!” Cởi bỏ vẻ ngoài lịch sự anh hoá thân thành dã thú, càn rỡ làm cô không chịu nổi, “A Diệp……..” Chuyện nỉ ngon quyến luyến giũa người yêu với nahu cô chưa từng làm, lúc này mỗi động tác của anh làm cô xấu hổ cuộn ngón chân.

“Hả?” Cơ thể cô quá ngọt ngào, anh đắm chìm không thể kiềm chế nổi, sau một lúc lâu mới trả lời.

“Đừng…… Đừng làm vậy có được không…….” Cô cầu xin tha thứ, ngực cô, bụng cô, thậm chí chỗ tư mật cũng bị anh chiếm cứ, không thể làm gì, nhưng hơi thở của anh quá nóng.

“Đừng làm gì?” Nhuế Diệp giăng một cái bẫy, dẫn cô gái không hiểu chuyện đời sập bẫy cũng không biết.

“Như vậy……….” Ninh Hinh Nhi khó khăn mở miệng, mắc cỡ cắn môi.

“Được rồi.” Anh thở dài nói, thân thể vẫn lưu luyến dán sát vào cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.