"Hắc tiên sinh, mời anh buông vợ của tôi ra, anh đã dọa cô ấy rồi." Na Tịch
Thịnh Duệ đi lên phía trước giữ chặt tay Na Tịch Liễm Diễm, giọng lạnh
như băng.
"Vợ của anh? Lúc anh nói những lời này không cảm thấy
lo lắng trong lòng sao? Na tiên sinh." Hắc Viêm Triệt cười lạnh một
tiếng, nhìn anh ta.
"Vì sao tôi phải lo lắng trong lòng? Chúng
tôi sống cùng một chỗ, mỗi ngày ôm nhau ngủ, còn có một đứa con, vào lúc anh không cần cô ấy là tôi bảo vệ, yêu thương cô ấy, còn anh, lúc trước anh đã tự tay buông tha bây giờ muốn về là về sao? Trong lòng anh không lo lắng sao?" Na Tịch Thịnh Duệ thẳng thắn, câu nói mãnh mẽ.
Hắc Viêm Triệt bị của anh ta nói chặn, oán hận nhìn anh ta.
"Mời anh buông tay, con trai của chúng tôi còn ở nhà chờ mẹ." Na Tịch Thịnh Duệ lạnh lùng nói.
"Con trai của các người? Con trai của các người giống như tôi, có mắt màu
tím tóc màu trắng, cũng có dị năng giống như tôi, xin hỏi đó là di
truyền từ anh hay là di truyền từ cô ấy?" Hắc Viêm Triệt cười trào
phúng, giọng điệu khinh thường.
Na Tịch Thịnh Duệ sửng sốt, không nói gì.
"Anh giậu đổ bìm leo, nói dối lừa gạt cô ngốc mất trí nhớ này, tiếp nhận vợ
và con của người khác bây giờ còn dùng vẻ mặt đúng lý hợp tình, anh thật sự không thẹn với lòng sao? !" Hắc Viêm Triệt nhìn anh ta, từng chữ đều lạnh như băng.
"Tôi tiếp nhận chính là vợ và con mà anh 'không
cần', là chính anh buông tha cho cô ấy, trong hai năm anh chẳng quan
tâm, lúc cô ấy mất trí nhớ là tôi ở cạnh cô ấy, lúc khó sinh cũng là tôi nắm tay cô ấy, người mà đứa nhỏ sinh gặp lần đầu khi sinh ra cũng là
người 'ba ba' này, anh có cái tư cách chất vấn tôi có thẹn với lòng hay
không? !" Na Tịch Thịnh Duệ nheo mắt sắc bén, giọng điệu hơi kích động.
"Anh..."
"Các người đừng ầm ĩ nửa! Các người đều là kẻ lừa đảo, toàn bộ đều là kẻ lừa đảo!" Na Tịch Liễm Diễm luôn im lặng đột nhiên lớn tiếng thét lên,
tránh thoát ôm ấp của Hắc Viêm Triệt cũng tránh thoát tay Na Tịch Thịnh
Duệ, khóc vọt vào phòng tắm, phịch một tiếng đóng cửa lại, khóa hai
người đàn ông kinh ngạc ở bên ngoài. Giả... Đều là giả, chồng là giả,
thân phận là giả, rốt cuộc cô là ai? Rốt cuộc cô thuộc về nơi nào? Rốt
cuộc quá khứ của cô là cái dạng gì? Cô không biết, toàn bộ cô đều không
biết, ai cũng có thể bịa đặt nói dối lừa gạt cô, ai cũng có thể lừa
cô...
Na Tịch Thịnh Duệ và Hắc Viêm Triệt cùng vọt tới ngưỡng cửa phòng tắm, hai người nhìn nhau như kẻ địch, sau đó bắt đầu gõ cửa.
"Liễm Liễm em ra đây, nghe anh Duệ giải thích."
"Viên Cổn Cổn em ra đây, anh nói sự thật cho em biết."
"Tránh ra! Các người tránh ra!" Na Tịch Liễm Diễm khóc thét lên, dựa lưng vào trên cửa khóc đến không kịp thở.
"Liễm Liễm!"
"Cổn Cổn!"
"Em muốn cha mẹ, em chỉ muốn bọn họ, các người đều tránh ra đi!" Na Tịch
Liễm Diễm hơi kích động hô to, vừa hô vừa gõ đầu của mình.
"Được
được được...Bọn anh đi, em đừng kích động, anh lập tức kêu ba mẹ tới
được không?" Na Tịch Thịnh Duệ bị giọng kích động của cô làm cho hoảng
sợ, hơi sốt ruột dỗ dành.
"Hu hu..."
Đáp lại anh ta chính là tiếng khóc, mỗi một tiếng đều là đau khổ.
Hắc Viêm Triệt mấp máy môi, cũng bị bộ dáng kích động của cô dọa sợ, sợ hãi cô làm chuyện điên rồ.
Hai người đàn ông liếc nhau, rất ăn ý hừ lạnh một tiếng, quay đầu tránh ra hai hướng khác nhau.
Na Tịch Liễm Diễm lẳng lặng cuộn thân thể lại, yên lặng rơi nước mắt, cho đến khi mơ mơ màng màng ngủ thiếp.
20 phút sau, Viên Tịnh Lưu ngồi ở trong phòng khách, nhìn hai thanh niên xuất sắc như nhau đang xụ mặt, nhàn nhạt nói
"Cổn Cổn đâu?" 1 năm trước Na Tịch Thịnh Duệ dẫn Viên Cổn Cổn mất trí nhớ
trở về, tim ông cũng đau muốn chết, ông trách cứ Thịnh Duệ giấu diếm
nhưng lại không đành lòng trách móc qá nặng nề, dù sao anh ta cũng yêu
Cổn Cổn như vậy, may mắn Cổn Cổn vốn có tính cách vui vẻ, liền nhanh
chóng loại bỏ cảm giác xa lạ với bọn họ, ý lại bọn họ như giống trước
kia, yêu thương làm nũng như trước kia, nhưng ông biết cô rất lo sợ,
chuyện đã đến nước này ông không thể để Cổn Cổn chịu kích thích gì nửa.
"Cha đã biết cô ấy mất trí nhớ hơn nữa còn sinh con của con từ lâu rồi đúng
không?" Hắc Viêm Triệt không trả lời câu hỏi của ông mà hỏi ngược lại
ông.
"Đúng vậy." Viên Tịnh :ưu nhàn nhạt trả lời.
"Cha lại không nói với con, đứa bé là con của con, cô ấy là vợ của con!" Hắc Viêm Triệt nghiến răng nghiến lợi nói.
"Cậu sai rồi, hai năm trước chính miệng cậu nói với tôi, cậu trả con bé lại
cho tôi, nói cách khác từ nay về sau các người là người xa lạ." Viên
Tịnh Lưu cầm lấy ly trà nhàn nhã dùng nắp vuốt vuốt lá trà bập bềnh trên nước.
Hắc Viêm Triệt nghẹn lời, ảo não nhìn bộ dáng nhẹ nhàng không có gì của ông, lại không tìm thấy lời nói gì phản bác ông.
"Cha nuôi, Cổn Cổn nhốt mình ở trong phòng tắm, cha đi khuyên nhủ cô ấy để
con đưa cô ấy về nhà đi, Hách Hách còn chờ cô ấy ở nhà." Na Tịch Thịnh
Duệ khẩn cầu nói.
"Đưa Hách Hách đến nhà của cha, từ hôm nay trở
đi mẹ con con bé sẽ trở về nhà họ Viên." Viên Tịnh Lưu nhấp một miệng
trà, nhàn nhạt ra quyết định.
"Cha nuôi..." Na Tịch Thịnh Duệ sốt ruột muốn nói cái gì đó, lại bị Viên Tịnh Lưu đánh gãy.
"Thịnh Duệ, hai năm trước lúc cha gọi điện thoại cho con thì Cổn Cổn đã mất
trí nhớ, con lại giấu diếm không nói, còn hư cấu cho con bé một đoạn trí nhớ không tồn tại, 1 năm trước con mới dẫn con bé trở về, cha không
trách móc nặng nề là vì cha biết do con quá yêu con bé, nhưng mà không
có nghĩa là cha tán thành việc làm của con, cũng không có nghĩa là cha
tha thứ cho con, hiểu không?" Viên Tịnh Lưu gằn từng tiếng nói , giọng
điệu không cao không thấp lại tràn đầy uy hiếp.
Na Tịch Thịnh Duệ ảm đạm rũ mắt xuống, không nói gì.
"Hai cậu đều mang đến tổn thương cho con gái của tôi, tuy rằng yêu nhưng đều dùng sai cách, bây giờ tôi dùng thân phận cha của Cổn Cổn mệnh lệnh các cậu không được ép con bé nửa, để tự con bé bình tĩnh một chút, mặc kệ
cuối cùng con bé chon ai tôi đều không ngăn cản, đương nhiên cũng có khả năng là con bé không chọn ai, các người tự giải quyết cho tốt, Hắc tiên sinh, dẫn đường, tôi muốn dẫn con gái tôi về nhà." Viên Tịnh Lưu đứng
lên, nhàn nhạt nhìn Hắc Viêm Triệt.