Đúng 7 giờ sáng, Viên Cổn Cổn mặc quần áo xong theo bản năng mà đi đến cửa phòng Hắc Viêm Triệt, ngẩn người, mới nhớ tới, cô đã không cần gọi anh thức dậy nửa, hôm nay cô phải đi học, nhìn nhìn quần áo nữ giúp việc trắng đen đan xen trên người mình, xoay người lặng lẽ đi trở về phòng, thay đổi một chiếc váy màu hồng, đi vào phòng bếp làm bữa sáng cho anh, 7 giờ 30 phút, ra khỏi nhà đúng giờ, không ngờ nhìn người đàn ông tóc dài tuấn tú tao nhã tựa vào bên xe Lincoln dài, dịu dàng cười với cô.
"Anh Duệ." Viên Cổn Cổn vui vẻ đi qua, hôn một cái ở trên mặt anh ta.
Na Tịch Thịnh Duệ bế cô lên, cũng hôn một cái lên trên mặt cô "Dường như Tiểu Cổn Cổn của anh lại gầy rồi."
Viên Cổn Cổn ôm cổ của anh ta, làm nũng meo meo "Anh luôn an ủi em."
"Không có, thật sự nhẹ hơn rất nhiều." Na Tịch Thịnh Duệ ôm cô, dáng vẻ ước chừng cân nặng của cô, vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Ha ha, anh Duệ tốt nhất." Viên Cổn Cổn ôm anh ta, cọ cọ vào hõm vai anh ta.
Na Tịch Thịnh Duệ cười bế cô vào trong xe, mình cũng ngồi xuống.
"Chào chú Trương." Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào chào hỏi với lão Trương ngồi trên vị trí lái xe.
"Chào tiểu thư, trở nên đẹp hơn a." Lão Trương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô, tâm trạng trở nên rất tốt.
"Chú Trương cũng càng ngày càng đẹp trai." Viên Cổn Cổn cười hề hề, vỗ nhẹ bờ vai của ông.
"Lái xe đi." Na Tịch Thịnh Duệ ôm Viên Cổn Cổn nghiêng thân thể tới phía trước về, cười nhỏ giọng nói.
Chiếc xe Lincoln màu đen chuyển động 'chân ngọc nhỏ’ của mình, nhanh chóng cách xa nhà lớn họ Hắc, ai cũng không chú ý tới, trước cửa sổ sát đất lầu ba, một bóng người thon dài lẳng lặng đứng ở đó, đôi con ngươi màu tím nhạt đã đổi màu. . . . . .
Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn ru rú trong lòng Na Tịch Thịnh Duệ, đôi mắt trong suốt xinh đẹp gắt gao quan sát khuôn mặt tuấn tú của anh ta.
"Sao vậy?" Na Tịch Thịnh Duệ cười khẽ hỏi, đưa tay lấy ra một cái hộp thức ăn.
"Anh Duệ, anh có chán ghét em không?" Viên Cổn Cổn nghiêm túc hỏi.
Na Tịch Thịnh Duệ ngẩn người, lập tức cười khẽ ra tiếng "Em rất đáng ghét ."
Viên Cổn Cổn mất mác cúi đầu, không nói nữa.
"Cổn Cổn của anh làm người ta vui thích, nhìn hoài không chán." Na Tịch Thịnh Duệ nâng mặt cô lên, vuốt nhẹ khuôn mặt trơn mềm của cô.
"Thật vậy sao?" Viên Cổn Cổn nhỏ giọng meo meo, trong mắt to trong suốt có vật thể như nước đảo quanh.
"Sao vậy?" Na Tịch Thịnh Duệ sửng sốt, thu hồi nét mặt cảm đùa giỡn.
"Anh Duệ." Viên Cổn Cổn nhỏ gọi tên của anh ta, vùi mặt vào trong lòng anh ta.
Na Tịch Thịnh Duệ buông hộp thức ăn trong tay ra, ôm cô, vỗ nhẹ lưng của cô, đôi mắt sắc bén hiện lên tia sáng không rõ, "Đừng khóc, em sao vậy? Có phải có người khi dễ em hay không?"
Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, không nói gì.
Na Tịch Thịnh Duệ kéo cô ra, lau ‘vết nước’ trên mặt cô, nhỏ giọng nói "Từ lúc nào thì em lại học nói dối với anh rồi hả ?"
Viên Cổn Cổn nhìn anh ta, nhỏ giọng "Nếu em không phải con của cha mẹ, anh vẫn còn thương em? Thích em không?"
Na Tịch Thịnh Duệ nhíu mày, giọng nói luôn luôn dịu dàng trở nên trầm thấp "Đây rốt cuộc là câu hỏi gì."
Viên Cổn Cổn nhìn nét mặt của anh ta rõ ràng là không vui, chép miệng không dám nói.
"Người khác đã nói gì với em?" Na Tịch Thịnh Duệ hít vào một hơi, cố gắng dịu dàng hỏi.
Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, không trả lời.
Edit : babynhox - DĐLQĐ
"Cổn Cổn, em không ỷ lại vào anh nửa, không cần anh nửa có phải hay không?" Na Tịch Thịnh Duệ cười nhạt, giọng nói như có như không.
Viên Cổn Cổn ôm chặt anh ta, khóc nói "Đương nhiên không phải."
"Vậy em phải trả lời câu hỏi của anh." Na Tịch Thịnh Duệ kéo cô ra, con ngươi sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Viên Cổn Cổn cắn cắn môi dưới, ngập ngừng nói "Em không biết nên nói như thế nào, dù sao chính là có người rất chán ghét em. cảm thấy em rất chướng mắt."
Na Tịch Thịnh Duệ nghĩ nghĩ, nhỏ giọng hỏi "Hắc Viêm Triệt?"
Viên Cổn Cổn ngẩn người, gật gật đầu.
"Anh ta chán ghét em cho nên em cảm thấy rất đau lòng?" Na Tịch Thịnh Duệ tiếp tục hỏi.
"Dạ." Viên Cổn Cổn lại gật gật đầu.
"Vì sao?" Na Tịch Thịnh Duệ nhếch đầu mày, lạnh nhạt nói.
"Người khác cảm thấy anh chướng mắt, cảm thấy anh đáng ghét, anh không đau lòng sao?" Viên Cổn Cổn ủy khuất meo meo.
Na Tịch Thịnh Duệ nhìn vẻ mặt đáng yêu này của cô, không khỏi giật giật khóe miệng"Đồ ngốc. . . . . ."
Viên Cổn Cổn nhìn anh ta, bất mãn lau nước mắt.
"Đừng khóc, ăn sáng đi." Na Tịch Thịnh Duệ cười cầm lấy hộp thức ăn, mở ra trước mặt cô.
Viên Cổn Cổn nhìn nhìn thứ trước mắt, khịt khịt mũi "Cơm nắm?"
"Đúng vậy, mẹ của em đặc biệt làm cho em , vui hay không?" Na Tịch Thịnh Duệ chạm chạm mũi cô.
Viên Cổn Cổn vui vẻ gật gật đầu, cười ra hai cái lúm đồng tiền đáng yêu.
Na Tịch Thịnh Duệ lấy một cái bao tay mỏng từ trong hộp thức ăn đeo cho cô và mình, sau đó đưa tay cầm một cái cơm nắm đưa cho cô "Còn khóc? Ngốc quá, đừng để nước mũi và nước mắt rơi xuống, mau ăn đi."
Viên Cổn Cổn tiếp nhận cơm nắm trắng mập anh đưa qua, hai cái móng vuốt nhỏ gắt gao nâng lên, nghe lời bắt đầu ăn.
Na Tịch Thịnh Duệ lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho cô, nhìn bộ dáng ăn của cô, cảm thấy tâm trạng rất tốt "Cổn Cổn, người khác nói như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là em phải biết rằng, ở trong lòng anh và cha mẹ em, em là đáng yêu nhất, công chúa nhỏ làm người ta vui thích nhất, biết không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Viên Cổn Cổn nhét đầy cơm nắm, giống như con chuột đồng, còn không ngừng gật đầu.
"Cô bé ngốc." Na Tịch Thịnh Duệ cởi bao tay, cười khẽ sờ sờ đầu của cô, trong đôi mắt sắc bén tràn đầy cưng chiều.
~~~