Viên Cổn Cổn kéo mở cổ họng bất kể hình tượng lớn tiếng khóc lên giống
như bị ủy khuất rất lớn, mặt đầy nước mắt nước mũi như vậy nói có bao
nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi nhưng ở trong mắt Hắc Viêm Triệt lại hoàn toàn không phải như vậy mà ngược lại anh cảm thấy nàng bộ dạng này cũng rất đáng yêu.
Hắc Viêm Triệt ôm cô vào trong ngực vỗ nhẹ sống lưng của cô nhẹ giọng dỗ : "Suỵt, đừng khóc, ngoan, Tiểu Bàn đừng khóc."
"Không cần anh lo." Viên Cổn Cổn mặc kệ há mồm cắn lên ngực của anh, giọng nói hơi không rõ.
Hắc Viêm Triệt không biết từ khi nào thì cô trở nên khó dỗ như vậy, mặc
kệ anh tức giận ngược lại cô lại vừa khóc vừa nói không tha thứ, đột
nhiên anh cảm thấy ngàn sai vạn sai đều là anh sai.
"Tiểu Bàn, ngày đó anh đánh thằng nhóc kia là vì nó quá kiêu ngạo, em
không có khả năng đặc biệt cho nên không hiểu, có thể người thường không thể tự nhiên làm chúng ta có cảm giác ưu việt hơn người này nhưng nếu
khống chế không được cảm giác này thì sau này sẽ biến chất hiểu không?
Hơn nữa ngày đó nó suýt chút làm em bị thương, trong cơn tức giận anh
mới ra tay."
"Vậy anh cũng không nên dùng sức bóp cổ con như vậy còn nói cái gì có
chết hay không, anh không sợ Hách Hách chán ghét anh sao? Hay nói căn
bản là anh không thích Hách Hách? Hơn nữa anh còn nói em như vậy." Viên
Cổn Cổn vừa khóc vừa nói đứt quãng.
"Ai kêu lúc em nói chuyện với con xưng Na Tịch Thịnh Duệ là cha còn anh
chỉ là chú, em cho rằng anh nghe những lời như vậy có thể giữ bình tỉnh
sao?
"Hách Hách còn nhỏ nói với con chuyện này đó con cũng không hiểu, em chỉ muốn chờ con lớn hơn một chút lại rồi nói cho con nghe, chuyện này cũng đáng làm cho anh tức giận sao?" Viên Cổn Cổn trừng to mắt, đôi mắt đẫm
nước tràn đầy ủy khuất nhìn anh.
"Không chỉ vậy, em còn nói em nhớ Na Tịch Thịnh Duệ." Hắc Viêm Triệt nhăn mày nhắc nhở cô.
"Vì chuyện này? Liền vì một câu nói vô ý này?
"Vô ý? Trong lúc vô ý nói ra là sự thật, em dám nói em không nhớ anh ta không?" Hắc Viêm Triệt chua sót nói.
"Anh..anh...thật không hiểu rõ, em không muốn nói với anh nửa." Viên Cổn Cổn đẩy anh ra, xoay người đưa lưng về phía anh.
Hắc Viêm Triệt vươn tay muốn ôm cô lại bị cô né tránh.
"Không cần anh chạm vào." Viên Cổn Cổn khóc meo meo nói.
Hắc Viêm Triệt nhìn cô giận dỗi, suy nghĩ một chút bước xuống giường.
Một lát sau Viên Cổn Cổn cảm nhận được giường lún nặng xuống một chút
sau đó lại yên ổn, một lát sau cô cảm thấy có cái gì đó liếm liếm lỗ tai của cô, quay đầu lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình, cặp con ngươi màu tím nhạt không đổi vẫn tôn quý lạnh lùng như cũ nhưng từ lúc
nào thân thể anh lại biến thành lông xù rồi? Còn có móng vuốt và đuôi
lốm đốm.
Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng kinh ngạc của cô, hơi khẩn trương trước khi
cô không mất trí nhớ thật sự rất thích bộ dáng sau khi anh biến thân,
luôn đeo bám dai dẳng muốn anh biến cho cô xem nhưng bây giờ anh không
chắc chắn.
Viên Cổn Cổn đấu tranh ở trong lòng, rốt cuộc là phải tiếp tục chiến
tranh lạnh hay là làm hòa với anh? Anh bộ dáng này rất đáng yêu, làm sao bây giờ rất muốn sờ.
Một người một báo đều tự suy nghĩ khác nhau như vậy, thời gian trôi đi
lòng Hắc Viêm Triệt càng ngày càng ảm đạm, tuy anh cũng không thích
biến thân nhưng mặc kệ là như thế nào đây cũng là một phần của anh nếu
cô không thể chấp nhận thì nên làm cái gì bây giờ? Dù sao cô cũng không
phải Viên Cổn Cổn hai năm trước.
Rốt cục Viên Cổn Cổn không chịu đựng nổi loại giày vò này, vươn tay nhỏ
bé thử sờ sờ da lông sáng mềm của anh, cảm xúc bóng loáng khiến cô vừa
sờ liền nghiện chậm rãi vươn bàn tay nhỏ khác vuốt ve.
Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng cô rõ ràng là vui vẻ lên, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi thật lớn, may mắn điểm này không thay đổi.
Viên Cổn Cổn hưng phấn vuốt từ cổ đến thân thể anh sau đó đụng tới móng
vuốt lớn, sau đó lại chạm vào lỗ tai còn nhẹ nhàng lôi kéo hai lần. lộ
ra nụ cười ngây ngô : "Con chó lớn".
Hắc Viêm Triệt không hiểu nhìn cô, không biết cô đang nói cái gì nhưng anh biết cô vui vẻ rồi.
Viên Cổn Cổn càng chơi càng quên hết tất cả, dùng mặt mình cọ xát cổ anh ôm cổ anh thì thầm luyến tiếc buông tay.
Hắc Viêm Triệt bộ dáng ngây ngốc của cô, lè lưỡi liếm một cái ở trên mặt cô.
"Ha ha rất ngứa." Viên Cổn Cổn đã ném chuyện mình chiến tranh lạnh đến chân trời từ lâu, cười ru rú vào lòng anh.
Hắc Viêm Triệt tựa vào cạnh để mặc cô sờ sờ bên trái xoa xoa bên phải,
dùng cả tay chân và cả người cọ cọ bên người anh, cười đến thỏa mãn,
biết sớm là như thế này anh còn phí sức lực làm gì,
Viên Cổn Cổn vui vẻ nâng mặt lông xù mặt của anh, không nhịn được hôn một cái ở trên mũi của anh.
Hắc Viêm Triệt ngẩn người đột nhiên hơ khó chịu, đây là cái gì? Cùng là
một người nhưng bởi vì hình dạng khác nhau lại có đãi ngộ khác nhau như
vậy.
Viên Cổn Cổn hôn một cái ở ngoài miệng lông xù sau đó sờ sờ đầu anh giống như sờ con chó nhỏ, khen ngợi nói "Thật đáng yêu."
Hắc Viêm Triệt suy nghĩ trong lònh sao anh lại suy sụp đến nước này nếu
như bị người kh55á thấy vậy vương vị của anh còn ngồi thế nào? Rốt cục
không nhịn được tránh thoát cô, một ánh sáng màu bạc bỗng từ xung quanh
thân thể anh phát ra, Viên Cổn Cổn lấy tay cản ánh mắt không bao lâu
liền thét chói tai xuyên qua bầu trời đêm còn vang vọng lại.
~~~~~~~
"Đừng ầm ĩ." Hắc Viêm Triệt biến về hình người nhàn nhạt nói.
"Anh...anh." Viên Cổn Cổn nhìn anh nằm sấp thân thể trần truồng, làm cho cô cảm thấy chói mắt là vật tượng trưng cho người đàn ông của anh đã
ngẩng đầu giống như đang 'ngẩng đầu thăm hỏi' cô.
Hắc Viêm Triệt lạnh nhạt xuống giường đi vào trong tủ quần áo xuất ra áo ngủ màu đen, động tác còn tao nhã đáng ghét không có chút nào là không
được tự nhiên.