"Không... Tôi muốn ăn..." Viên Cổn Cổn lẩm bẩm nỉ non.
"Ngủ trước, lát nửa sẽ gọi em." Hắc Viêm Triệt vỗ nhẹ sống lưng của cô, giọng điệu dịu dàng trăm năm khó gặp.
"Ừm..." Viên Cổn Cổn giật giật, nhanh chóng ngủ say.
Một lúc sau, Hắc Viêm Triệt đánh thức cô, đúc cô ăn từng chút từng chút một, ăn Xong mọi thứ Viên Cổn Cổn lại nhanh chóng mê man, cứ mơ mơ màng màng như vậy hơn một tuần, Hắc Viêm Triệt cũng không rời khỏi, canh giữ ở cạnh cô, chờ cô tỉnh, lại dỗ cô ngủ…
một tuần sau, tinh thần Viên Cổn Cổn trở lại bình thường, giờ phút này đang nằm sấp ở trên giường, giương mắt nhìn Hắc Viêm Triệt.
“Em muốn gì?” Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt hỏi, cô đã dùng ánh mắt này nhìn anh rất lâu rồi.
“Thiếu gia…”
“Hả?” Hắc Viêm Triệt nhíu mày không vui.
“Triệt…”
“Ừ.”
“Anh và dì Lê đều có thể biến thành báo tuyết, vậy rốt cuộc thì các người là người hay là yêu?” Viên Cổn Cổn bật dậy ngồi xổm ở trên giường, mắt to không chớp nhìn Hắc Viêm Triệt.
Hắc Viêm Triệt ngẩn người, đến ngồi bên cạnh cô, không nói gì.
“Là người hay là yêu?” Viên Cổn Cổn không chút thục nữ giang rộng hai chân ngồi trên chân anh, lấy khăn lông trong tay anh ra mặt đối mặt với anh.
Hắc Viêm Triệt nhìn cô, thật sự là không biết trong đầu cô được tạo thành từ cái gì, phải biết chuyện này đối với người bình thường chính là chuyện ngạc nhiên đến đáng sợ, cọ lại không chút sợ hãi nào, còn có vẻ mặt tò mò mạnh mẽ hỏi anh rốt cuộc anh là người hay yêu…
Viên Cổn Cổn đợi không được câu trả lời của anh, chép chép miệng quỳ thẳng người lên cố hết sức lau tóc ướt cho anh.
Hắc Viêm Triệt nhìn hai bên tròn tròn mềm mại trắng mịn gần ngay trước mắt, nếu không biết cô ngu ngốc, thì anh sẽ cho rằng cô đang quyến rũ anh…
“Triệt, vì sao anh không nói chuyện?” Viên Cổn Cổn nghiêm túc lau tóc ướt cho anh, hoàn toàn không phát hiện ngực của mình sắp dán lên trên mặt anh…
Hắc Viêm Triệt nhìn hai cái “bánh bao” hơi lay động ở trước mắt, không kiềm được hé miệng cắn một cái…
“A…” Viên Cổn Cổn sợ hãi đẩy anh ra, kết quả không lay động được anh, ngược lại làm cho mình rơi xuống giường, “Bịch” một tiếng vang thật lớn và tiếng cô gái nào đó kêu đau.
Hắc Viêm Triệt sửng sốt cau mày muốn ôm lấy cô gái ngu ngốc ở trên mặt đất lên ai ngờ lúc anh đi qua, Viên Cổn Cổn lùi xa hai bước, nước mắt lưng tròng nhìn anh, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Anh đừng qua đây…Đều tại anh làm hại.”
“Tôi không kêu em lộn xộn.” Hắc Viêm Triệt không vui lạnh giọng nói.
“Tôi cắn ngực của anh anh có động đây không?” một tay của Viên Cổn Cổnxoa xoa cái ót, một tay xoa xoa cái mông của mình, vẻ mặt ủy khuất nhìn anh.
“Nó áp đến mặt tôi, tôi không thể cắn sao?” Hắc Viêm Triệt da mặt dày thờ ơ nói, vẻ mặt không đồng ý…
“Anh… Anh…” Viên Cổn Cổn đỏ mặt, cũng không biết là tức giận hay xấu hổ.
“Tôi còn chưa truy cứu em có ý đồ ác độc muốn làm tôi ngạt chết mà em còn dám làm kẻ ác tố cáo trước? Em thiếu bị phạt.” Hắc Viêm Triệt làm ra vẻ khó chịu nhìn cô.
Viên Cổn Cổn trợn mắt há hốc mồm nhìn anh, vẻ mặt ngốc nghếch làm cho người ta không nhịn được muốn khi dễ cô.
“Qua đây.” Hắc Viêm Triệt không hài lòng cô tránh né, vươn tay ra với cô.
“không muốn!” Viên Cổn Cổn lại hoạt động mông, lui lui về sau.
“Qua hay không qua?” Hắc Viêm Triệt nhíu mày.
“không…” Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, đứng dậy muốn chạy, vừa mới xoay người đã bị người ta ôm vào trong lòng.
“Dám phản kháng?” Hắc Viêm Triệt ném cô lên bả vai, vác cô lên giống như vác bao bố.
Đầu của Viên Cổn Cổn trút xuống đất, khó chịu vươn tay đánh đấm anh, kháng nghị “Khó chịu muốn chết, để tôi xuống dưới.”
Hắc Viêm Triệt ngồi ở trên giường, đặt thân thể cô ngay ngắn lại, một tay kìm chặt tay nhỏ bé đang vung loạn, một tay bắt lấy mềm mại trước ngực của cô, không chút khách sáo mà cắn lên.
“A…” Viên Cổn Cổn khẽ gọi ra tiếng, trên mặt đỏ bừng.
Hắc Viêm Triệt chơi đến nghiện cắn rồi lại cắn, làm cho người nào đó kêu đau liên tục, mặt đỏ giống như tôm luộc.
“A… Đừng… Đừng như vậy.” Viên Cổn Cổn khóc nức nở meo meo, chỉ có thể lặp lại những lời này.
Cuối cùng Hắc Viêm Triệt cũng từ bi buông cô ra, để cô ở dưới thân thể, nhìn mắt to ngập nước của cô, nhàn nhạt nói: “Tôi là người hay yêu có quan trọng sao?”
Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi, lắc lắc đầu, “Tôi chỉ tò mò.”
Sắc mặt của Hắc Viêm Triệt tối sầm lại, lạnh giọng nói: “Đối với em mà nói, tôi là cái gì cũng không quan trọng phải không?”
“Đúng là không quan trọng mà, mặc kệ anh là người cũng được, là yêu cũng được, anh đều là thiếu gia của tôi mà, có khác nhau sao?” Viên Cổn Cổnkhông hiểu nhìn anh, trong đôi mắt trong suốt là sự đơn thuần trong sáng không giấu tâm sự.
Hắc Viêm Triệt ngẩn người, nhìn cô không nói gì.
“Hay là nếu nói anh không phải là người hoặc không phải là yêu như anh nói thì anh sẽ cho tôi về nhà nghỉ ngơi?” Đôi mắt Viên Cổn Cổn sáng lên, giống như ý muốn đã trở thành hiện thực.
“Nằm mơ.” Hắc Viêm Triệt hừ lạnh một tiếng, cắn nhẹ một cái ở trên môi cô.
“Ưm…” Viên Cổn Cổn đỏ mặt, vươn tay sờ sờ môi của mình, cười ngây ngô nhìn anh.
Hắc Viêm Triệt xuống khỏi người của cô, ôm cô vào trong ngực , ôm cô từ phía sau lưng.