"Tự ngửi, cái mũi của anh bị phế rồi sao!" Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn anh ta.
"..." Á Tư không nói gì nhìn Nhã Tư, kỳ lạ, mùi thuốc súng này là vì sao, chẳng lẽ là bọn họ đã về trễ?
"Cô ấy mất trí nhớ, lúc gặp đừng dọa cô ấy sợ." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói xong, đứng dậy đi tới tủ lạnh lấy hộp sữa tươi nhỏ và pudding kem
tươi đi vào phòng trong. Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
Á Tư và Nhã Tư hai mặt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì.
Hắc Viêm Triệt vừa mở cửa ra liền thấy Viên Cổn Cổn ôm Na Tịch Hách nằm ở trên giường xem tivi, cực kỳ dịu dàng, làm anh có chút ghen tị với con
trai của mình.
Viên Cổn Cổn nghe thấy tiếng mở cửa nhìn nhìn Hắc Viêm Triệt, lập tức quay đầu không để ý anh.
Hắc Viêm Triệt ghim ống hút vào hộp sữa rồi đặt trên tay Na Tịch Hách,
cậu cũng không khách sáo mà tiếp nhận, hai tay nâng lên uống ùng ục ùng
ục.
"Đừng ầm ĩ với anh." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói, đưa pudding kem tươi cho Viên Cổn Cổn.
"Vì sao em phải ầm ĩ với anh chứ? Em cũng không phải là gì của anh." Viên Cổn Cổn nhận pudding, hờn dỗi nói.
Hắc Viêm Triệt nhíu nhíu đầu mày, lạnh giọng nói "Em là mẹ của con anh, còn cần anh nhắc nhở em phải không?"
Viên Cổn Cổn mấp máy môi, không dám sờ mông báo con nửa, đành phải rầu rĩ mở pudding ra bắt đầu ăn.
"Em còn muốn đi đâu không? Anh đưa em đi." Hắc Viêm Triệt cố gắng đè nén không vui, dùng giọng nói mềm mỏng hỏi.
"Tùy tiện, dù sao ý muốn của em cũng phải được tổng giám đốc Hắc đồng ý trước, cũng không cần nghĩ."
Rất rõ ràng, Viên Cổn Cổn thuộc loại người không thức thời.
"Vậy thì về nhà, cũng đừng đi đâu!" Hắc Viêm Triệt không nhịn được lớn tiếng nói, nổi giận đùng đùng đạp cửa mà đi.
Viên Cổn Cổn liền giật mình, chớp chớp mắt nhìn hướng anh rời đi, hơi phản ứng không kịp.
Na Tịch Hách nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cô, không thèm để ý mà chỉ yên tĩnh uống sữa của cậu.
Không lâu sau, vang lên tiếng đập cửa, Viên Cổn Cổn xuống giường đi mở cửa.
Trong nháy mắt khi cửa mở ra Á Tư ngây ngốc tại chỗ, đây là Cổn Cổn?
Viên Cổn Cổn thấy là người xa lạ, hơi lo lắng nhìn anh ta, nhỏ giọng nói "Xin hỏi... Có chuyện gì sao?"
"Cổn Cổn, đã lâu không gặp." Á Tư tao nhã kéo lên nụ cười yếu ớt, ấm áp như lúc trước.
Viên Cổn Cổn ngẩn người, ngơ ngác nhìn anh ta.
"Anh tên Á Tư, trước kia em đều gọi anh là anh Á, đến đây đi, anh đưa em về nhà." Á Tư dịu dàng nói.
"Anh...Á?" Viên Cổn Cổn nhìn anh ta, thì thầm ra tiếng, giống như đang nhớ lại cái gì.
"Đúng vậy, có ấn tượng không?" Á Tư cười khẽ nhìn cô.
"Thật xin lỗi... Em không nhớ rõ." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, hơi ngượng ngùng.
"Không sao, một ngày nào đó sẽ nhớ lại, đi thôi." Á Tư không nhịn được
sờ sờ đầu cô, an ủi sự lo lắng vì trí nhớ trống trỗng của cô.
"A, được." Viên Cổn Cổn ngẩn người, đi trở về bên giường ôm lấy Na Tịch Hách.
Sự chú ý của Á Tư lập tức bị Na Tịch Hách hấp dẫn, không dám tin hỏi "Đây là?"
"Đây là con em, Na Tịch Hách." Viên Cổn Cổn ngại ngùng cười.
"Thật... Thật sự là rất đẹp trai, ha ha..." Á Tư cười gượng hai tiếng,
đi ở trước mặt, trời ạ, ai tới nói cho anh ta biết, đây rốt cuộc là xảy
ra chuyện gì, mất trí nhớ? Sinh con? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong
hai năm qua...
Ban đêm
Chờ Hắc Viêm Triệt phát tiết xong lửa giận trở lại phòng thì lại phát
hiện người nào đó vốn nên ở trong phòng đã không biết chạy đi đâu rồi,
vì thế, lửa giận vừa dập tắt lại dấy lên lần nửa, hơn nữa dấy lên đến
không thể cứu vãn.
"Người đâu?" Hắc Viêm Triệt lạnh lùng hỏi.
Á Tư nhìn nhìn vẻ mặt xanh mét của anh, tiểu Á Tư trong lòng đã ngồi ở
góc tường vẽ vòng tròn, vì sao? ! Vì sao? ! Vì sao mỗi lần đều là anh ta làm vật hi sinh? ! Vì sao mỗi lần bị thương đều là anh ta? Chẳng lẽ
người tốt thì nhất định không có quả báo tốt sao?
"Ách... Cổn Cổn chuyển đến khách phòng."
"Phòng?"
Á Tư bị giọng nghiến răng nghiến lợi của anh làm sợ tới mức lạnh run một cái, nhẹ giọng nói :
"Phòng số 74."
Tốt lắm, vô cùng tốt, cái cô gái này ngay cả chọn số phòng cũng đáng
giận như vậy, 74? Tức chết? Quả nhiên là cô muốn làm anh tức chết! Hắc
Viêm Triệt không nói hai lời dẫm chân lên phẫn nộ chuẩn bị đi đại chiến
với cô.
"Chủ nhân, đợi một chút..." Á Tư suy nghĩ mãi, quyết định tiếp tục làm người tốt.
"Chuyện gì? !" Hắc Viêm Triệt quay đầu lại gầm nhẹ, cơn tức khá lớn.
"Là như vậy, trải qua nghiên cứu của tôi và Nhã Tư, chúng tôi nhất trí
cho rằng ngài không nên xúc động đi tìm Cổn Cổn như vậy, bởi vì như vậy
thì các người cũng sẽ cãi nhau, có lẽ ngài sẽ cô ấy sợ." Á Tư nghiêm
túc.
Nhã Tư đứng ở một bên nhếch mày nhìn Nhã Tư, mình nghiên cứu với anh ta lúc nào? Tên khốn này, luôn muốn kéo mình xuống nước.
Hắc Viêm Triệt nghĩ nghĩ, phiền chán nói "Vậy anh có cách nào?"
Á Tư lộ ra một nụ cười gian, nói ra kế hoạch của mình.
Một lúc sau, Hắc Viêm Triêt và Nhã Tư dùng một loại ánh mắt khinh bỉ nhìn anh ta, không nói chuyện.
"Các người không thấy đây là một kế hoạch rất tốt sao?" Á Tư chớp chớp mắt buồn nôn, bắt chước bộ dáng ngây thơ của Khấu Lê Lạc.
Hắc Viêm Triệt và Nhã Tư không hẹn mà cùng run rẩy, toàn thân đều nổi da gà.
Á Tư cười cười lơ đễnh.
Một lúc sau, truyền đến giọng nói uốn éo của Hắc Viêm Triệt "Liền... Liền làm theo anh nói đi."