Nuông Chiều Bảo Bối: Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương

Chương 5: Q.2 - Chương 5: Loại cảm giác này, là yêu sao?




Ban đêm. . . . . .

Viên Cổn Cổn mở mắt thật to nằm giữa một đám động vật, nghe tiếng hít thở vững vàng của bọn nó, còn có tiếng ngáy liên tục, cực kỳ ngoài ý muốn là cho tới bây giờ cô vẫn không chút buồn ngủ nào,. . . . . . Cuối cùng chép miệng, ba năm mới trở về.

Lúc này, cửa mở ra, Viên Cổn Cổn khẩn trương ngẩng đầu nhìn người tới. . . . . . Mà tất cả động vật bên người cô đều nhanh nhẹn đứng lên, bắt đầu rống to.

Na Tịch Thịnh Duệ nhìn nhìn về phía đám động vật đang kêu gào điên cuồng, lặng lẽ bước qua, không để ý tới đe dọa của chúng nó, phải biết rằng. . . . . . Chó kêu sẽ không cắn người. . . . . . Quả nhiên. . . . . . Những động vật này thấy anh đi tới liền vội vàng lui binh, bên cạnh Viên Cổn Cổn liền trống không.

"Hư, đừng kêu." Viên Cổn Cổn nhẹ giọng nói, sờ sờ vỗ về động vật bên cạnh.

Na Tịch Thịnh Duệ nhìn nhìn cô, nằm ở bên cạnh cô, ôm thân thể mềm mại đáng yêu của cô từ phía sau.

Rất nhanh, đám động vật yên tĩnh kia lại vây quanh bên người Viên Cổn Cổn lần nửa, nhưng lúc nảy là một cái vòng tròn còn bây giờ chỉ vây quanh ở bên phải cô, bởi vì bên trái cô đã có một người nằm, một người không dễ chọc.

"Không phải không cho phép em ngủ với anh sao?" Viên Cổn Cổn có chút rầu rĩ nói.

"Không phải cũng không cho phép em ngủ cùng bọn nó sao?" Na Tịch Thịnh Duệ cười khẽ đáp.

Viên Cổn Cổn xoay người lại làm ổ ở trong lòng anh, giống như trước đây. . . . . .

Na Tịch Thịnh Duệ vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc dài của cô, hai người đều không nói chuyện.

Một lúc sau. . . . . .

"Anh Duệ, có phải cha không thích em nửa rồi không?" Viên Cổn Cổn nhỏ giọng khóc nức nở hỏi.

"Làm sao có thể, cha thương em như vậy." Na Tịch Thịnh Duệ dịu dàng trấn an cô.

"Vậy vì sao nhất định bắt em tới nhà người khác ở? Em không muốn đi, em muốn ở lại trong nhà, em muốn ở cùng một chỗ với mọi người, em cũng muốn ở cùng một chỗ với đám bảo bối." Viên Cổn Cổn cọ xát vào ngực anh làm nũng, 18 tuổi cô vẫn có thói quen và rất đơn thuần.

"Cũng không phải không trở lại, 3 năm sẽ qua rất nhanh." Na Tịch Thịnh Duệ nhẹ nhàng nói, không biết là đang trấn an cô hay là trấn an anh.

"Vậy em nhớ mọi người thì làm sao bây giờ?" Viên Cổn Cổn cầm lấy tóc dài của anh, đan bím tóc.

"Anh sẽ đến gặp em." Na Tịch Thịnh Duệ để mặc cô đùa nghịch tóc mình, dịu dàng nói.

"Vậy em nhớ đám bảo bối thì làm sao bây giờ?" Viên Cổn Cổn ngẩng đầu, đôi mắt to ngập nước nhìn anh chằm chằm.

Na Tịch Thịnh Duệ sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, nhẹ giọng nói: "Có rảnh sẽ đưa em trở về."

Viên Cổn Cổn thở dài một hơi, rầu rĩ nói "Vậy được rồi."

"Cổn Cổn, em nhớ kỹ, đi đến đó phải cẩn thận một chút, tính tình của Hắc Viêm Triệt không tốt, nếu không có chuyện gì liền tránh xa anh ta một chút, không nên chạm mặt là tốt nhất." Na Tịch Thịnh Duệ nhìn bộ dáng ngây thơ hồn nhiên của cô, thật sự là không cách nào không lo lắng.

"Hắc Viêm Triệt là ai?" Viên Cổn Cổn khó hiểu hỏi.

"Chính là chủ nhân chỗ em phải đi." Na Tịch Thịnh Duệ sờ sờ đầu của cô.

"Rất hung dữ sao?" Viên Cổn Cổn có chút sợ hãi nuốt nuốt nước miếng.

"Xem như là vậy." Na Tịch Thịnh Duệ gật gật đầu.

"Sẽ đánh người sao?" Viên Cổn Cổn sốt ruột hỏi.

"Không hẳn, nhưng nếu anh ta đánh em, em liền nói cho anh biết, biết không?" Cái trán xinh đẹp của Na Tịch Thịnh Duệ nhăn lại, vì sao lại ví dụ vấn đề này.

"Dạ." Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn gật gật đầu.

"Ngoan, ngủ đi." Na Tịch Thịnh Duệ ôm cô, sờ sờ đầu của cô.

"Anh ngủ ở trong này với em sao?" Viên Cổn Cổn nhỏ giọng hỏi, trong giọng nói có xen lẫn chút chờ mong.

"Ừ, không được sao?" Na Tịch Thịnh Duệ cười khẽ, nhéo nhéo cái mũi của cô.

"Không phải anh không cho phép em ngủ trong này sao?" Viên Cổn Cổn khó hiểu nhìn anh.

"Ngày mai em phải đi, em không muốn ở cùng chúng nó nhiều chút sao?" Na Tịch Thịnh Duệ ôm cô, con ngươi sắc bén không vui nhìn về phía đám động vật sau lưng cô.

"Anh Duệ, anh thật tốt, em thích anh nhất." Viên Cổn Cổn ôm cổ của anh, vui vẻ meo meo nói.

"Ừ, anh cũng thích Cổn Cổn nhỏ bé, mau ngủ đi." Na Tịch Thịnh Duệ vỗ nhẹ lưng của cô, dỗ cô đi vào giấc ngủ.

Viên Cổn Cổn nghe lời nhắm mắt lại, dưới sự vỗ về của anh, tiếng hít thở đều đều liền nhanh chóng truyền đến.

Na Tịch Thịnh Duệ nhìn khuôn mặt đáng yêu của cô, trong ánh mắt đều là cưng chiều. . . . . . Cổn Cổn, dường như sự tồn tại của em đã là thói quen của anh, loại cảm giác này. . . . . . Là yêu sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.