Nuông Chiều Bảo Bối: Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương

Chương 157: Q.2 - Chương 157: Na Tịch Hách?




1 năm sau.

"A... Hách Hách không thể." Một tiếng gọi duyên dáng từ miệng cô gái thon thả tóc dài đến mông phát ra, ánh mắt cô tươi đẹp động lòng người, mũi cô vểnh cao đáng yêu, môi mềm mại, hồng hào, mà lông mày lại mang theo u buồn, đáng thương tội nghiệp, giờ phút này cô khẩn trương nhìn đứa trẻ nằm ở trên giường, Ách... là một đứa trẻ rất không bình thường.

Nằm trên giường to lớn là một cậu bé tóc trắng mắt tím, làn da trắng nõn, bộ dạng vô cùng xinh đẹp, mà lúc này tất cả vật dụng khắp phòng đều lơ lửng trên không trung, hơn nữa đều di chuyển theo tầm mắt của cậu.

"Mẹ đổi sách khác đọc cho con nghe con được không!" Viên Cổn Cổn à không, phải gọi là Na Tịch Liễm Diễm bất đắc dĩ nhìn con trai của mình, nhỏ giọng nói.

Vừa dứt lời, tất cả vật dụng trong phòng đều nặng nề rơi xuống trên mặt đất, phát ra tiếng vang.

Na Tịch Liễm Diễm che lỗ tai bẹt bẹt miệng, thả cuốn truyện công chúa Bạch Tuyết trở lại trên giá sách, lại chọn một quyển cô bé lọ lem, sau đó vui vui vẻ vẻ nằm xuống bên người cậu, "Ngày xửa ngày xưa, có một chỗ..."

Không đợi người nào đó nói xong, toàn bộ vật dụng trong phòng lại trôi nổi ở trong không trung, xiêu xiêu vẹo vẹo khắp nơi.

Na Tịch Liễm Diễm thất bại đóng cuốn cô bé lọ lem trên tay lại, ủy khuất nhỏ giọng meo meo "Sách con thích nghe quá khó, bên trong có nhiều chữ mẹ không biết đọc, con nghe tạm một chút được không?"

Cậu bé dùng cặp con ngươi tím nhạt xinh đẹp nhìn cô, nói với cô rất rõ ràng là không được.

"Vậy... Vậy chờ ba ba trở về đọc cho con nghe được không, Hách Hách?" Na Tịch Liễm Diễm lấy lòng nhìn cậu, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của cậu.

Na Tịch Hách phát ra một tiếng a, xem như thỏa hiệp rồi. Tiếp theo vật dụng lại nặng nề rơi trên mặt đất.

"Thật ngoan." Na Tịch Liễm Diễm nói trái lòng, còn tặng cậu một cái cười ngọt ngào thật lớn.

Na Tịch Hách không để ý cô, đôi mắt xinh đẹp nhìn trái nhìn phải cho hết thời gian.

Na Tịch Liễm Diễm cười nhìn cậu, Hách Hách của cô là một đứa bé kỳ quái, không đúng, phải nói là đứa bé không giống người thường, nhớ tới hai tháng trước lúc sinh cậu ra, bác sĩ muốn bợ mông của cậu, đột nhiên có một 'vật gì đó bay tới' bốp một cái nện vào ót bác sĩ, bác sĩ trực tiếp ngã xuống đất ngất đi. Mà y tá cũng không dám chạm vào cậu, sau này cũng là anh Duệ ôm cậu đi tắm rửa, Hách Hách vừa sinh ra thì mắt đã mở, đường nét trên mặt cũng rất rõ ràng, là một đứa nhỏ xinh đẹp, nhưng lại không giống cô cũng không giống ba của cậu, mỗi khi cô hỏi anh Duệ về vấn đề màu tóc và mắt của cậu, anh Duệ luôn nói là di truyền cách đời, ở trong gia tộc của anh cũng từng có một vị tổ tiên như vậy. Mắt của Hách Hách sẽ đổi màu, bình thường là màu tím nhạt xinh đẹp, mà lúc cậu nổi giậnmắt liền biến thành tím đậm, cô dẫn cậu đi bệnh viện kiểm tra nhưng bác sĩ đều nói kiểm tra không có vấn đề gì. Hách Hách rất bướng bỉnh, ngoại trừ cô và anh Duệ thì ai cũng không cần, chỉ cần không theo ý của cậu cậu liền làm cho tất cả những thứ trên mặt đất lơ lửng trên không trung, nếu lại không làm theo ý cậu, cậu sẽ làm đồ vật bay vào trên vách tường, nếu vẫnkhông làm theo ý cậu cậu sẽ làm cho cửa sổ kính vỡ vụn, anh Duệ nói đây là siêu năng lực, sau này Hách Hách sẽ là người rất giỏi, nhưng nếu không dạy tốt, cậu liền biến thành 'hung khí di động' .

Tiếng mở cửa vang lên, kéo Na Tịch Liễm Diễm yên lặng suy nghĩ trên giường về hiện thực, chỉ thấy cô vui vẻ nhảy xuống từ trên giường nhào lên người người đàn ông đang đi vào, giống như gặp được cứu tinh "Anh Duệ, anh đã trở về."

Na Tịch Thịnh Duệ cười khẽ đón lấy cô ngã vào lòng dịu dàng in lên trên môi cô một cái hôn, nhẹ giọng nói "Anh đã trở về."

"Hách Hách không thích em đọc chuyện xưa cho con nghe, con thích nghe cái mà ngày hôm qua anh đọc, nhưng cái kia khó như vậy, em xem cũng không hiểu." Na Tịch Liễm Diễm bẹt miệng, nhỏ giọng oán giận.

Na Tịch Thịnh Duệ cười cười đi đến bên giường bế Na Tịch Hách dậy, hôn hôn mặt cậu "Bảo bối, ba ba tắm cho con rồi sau đó đọc sách được không?"

Na Tịch Hách nắm nắm tay nhỏ, a một tiếng tỏ vẻ tán thành, giọng ngọt ngào ngây thơ này làm cho người ta yêu thương từ đáy lòng.

"Em cũng muốn giúp." Na Tịch Liễm Diễm nhíu mày, bất mãn cha con bọn họ luôn hài hòa như vậy.

"Được rồi, tuy em luôn là càng giúp càng rối." Na Tịch Thịnh Duệ vừa nói vừa cười đi vào phòng tắm.

Mà lúc này Na Tịch Hách rất phối hợp phát ra tiếng ừ ừ a a, dường như là đang phụ họa lời nói của Na Tịch Thịnh Duệ.

"Các người thật quá đáng." Na Tịch Liễm Diễm bất mãn đi sau lưng bọn họ, cửa phòng tắm thúy tinh không lấn át được tếng nói tiếng cười của bọn họ, ánh mặt trời màu vàng mềm nhẹ chiếu vào phòng, cực kỳ ấm áp.

Buổi tối, 12 giờ

Na Tịch Liễm Diễm là tổ ở trong chăn đợi Na Tịch Thịnh Duệ đang tắm, sau đó không lâu Na Tịch Thịnh Duệ mặc áo ngủ đi ra, vừa mới tắm xong làm cho đuôi tóc của anh ta mang theo hơi nước, nhin như rất tà mị gợi cảm.

"Anh Duệ anh xem em có ngoan không, em đã ủ chăn ấm rồi." Na Tịch Liễm Diễm cười tủm tỉm nói.

Na Tịch Thịnh Duệ cười cười tắt đèn nằm vào trong chăn, quả nhiên là đã ấm.

Na Tịch Liễm Diễm chờ anh ta nằm xuống lập tức chui vào trong lòng anh ta, làm nũng cọ cọ trong ngục anh ta.

Hơi thở của Na Tịch Thịnh Duệ hơi khác thường, xoay người một cái đè cô ở dưới thân thể.

Na Tịch Liễm Diễm kêu một tiếng, hơi kinh ngạc động tác của anh.

Na Tịch Thịnh Duệ cúi đầu hôn lên môi của cô, giữa dịu dàng lại mang theo một chút vội vàng xao động.

"Anh Duệ..." Na Tịch Liễm Diễm nhăn mày lại, theo bản năng vươn tay đẩy anh ta.

"Hư, đưng từ chối anh, Liễm Liễm, anh sẽ không làm em đau." Na Tịch Thịnh Duệ khàn khàn nói.

Na Tịch Liễm Diễm ngẩn người, hơi cứng ngắc, cô nghĩ chắc là cô yêu anh Duệ, anh ta đối với cô tốt như vậy, cưng chiều như vậy, mà cô cũng thích anh ta, nhưng phải làm loại chuyện này thì cô vẫn luôn bài xích, tuy không biết lý do bài xích là cái gì, nhưng cô thật không muốn... Nhưng mà cô là vợ của anh ta cô không nên từ chối anh ta, huống chi từ lúc mang thai đến bây giờ anh ta cũng không có chạm vào cô, cô biết, đối với một người đàn ông mà nói thì rất không dễ dàng, nhưng mà... Vì sao đau lòng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.