"A... Thả em xuống... Mẹ cứu mạng..." Viên Cổn Cổn lớn tiếng hô, cho đến lúc 'rầm' một tiếng cửa đóng lại, liền ngăn cách tiếng cầu cứu của cô ở trong cửa.
Hắc Viêm Triệt ném cô lên trên giường, gào thét lớn, "nói, ai mua thuốc cho em?"
Viên Cổn Cổn xoa xoa thân thể bị ném đau, đáng thương tội nghiệp nhìn
anh, “Tự mua.”
“Mua lúc nào?”
“Chính… Chính là lén mua lúc đi dạo phố với mẹ.” Viên Cổn Cổn rụt rụt cổ, nhỏ giọng trả lời.
“Tốt lắm, chúc mừng em lại làm anh tức giận rồi.” Hắc Viêm Triệt bẽ ngón tay kêu tách tách, đi tới gần cô.
“A… Anh đừng tới đây…” Viên Cổn Cổn liền hoảng sợ, vội vàng muốn xuống giường chạy trốn, còn chưa kịp động đã bị anh bế dậy, đè nằm sấp ở trên chân.
Hắc Viêm Triệt lưu loát xốc váy lên kéo đồ lót của cô xuống, cái mông trắng mịn của người nào đó liền không che giấu mà xuất hiện ở trước mặt anh.
“A…Đừng mà… Hắc Viêm Triệt anh buông em ra…” Viên Cổn Cổn vừa thẹn vừa sốt ruột vung vẫy hai cái chân ngắn nho nhỏ không thể làm gì lên, khóc thét lên.
Hắc Viêm Triệt mở hai chân thon dài ra kẹp lấy cái chân ngắn nhỏ không yên phận của cô, bàn tay to không chút lưu tình vỗ lên cái mông tròn trắng mịn, phát ra một tiếng thanh thúy.
“A…” Viên Cổn Cổn lớn tiếng khóc hô, loại đau đớn nóng bừng này làm cho cô rất khó chịu.
Hắc Viêm Triệt ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ vỗ một cái rồi lại một cái, cái sau càng mạnh hơn cái trước để bàn tay to bạo lực ‘tiếp xúc thân mật’ với cái mông tròn của cô.
“Hu hu… Em sai rồi, em không bao giờ uống nữa… Đừng đánh em…” Viên Cổn Cổn khóc cầu xin tha thứ đến bộ dáng đẫm nước mắt cực kỳ đáng thương, đáng tiếc người nào đó không nhìn tới.
Hắc Viêm Triệt không để ý nàng, cũng không nói gì, chỉ lặp lại một động tác, đánh cho người nào đó từ tiếng hét lớn lúc đầu, càng về sau tiếng khóc càng không thành tiếng, trong quá trình đó chính là hành hạ người.
“Hu hu…” Viên Cổn Cổn lớn tiếng khóc, cam chịu không cầu xin tha thứ nữa.
không biết qua bao lâu, Hắc Viêm Triệt ngừng tay không chút thương tiếc đem đẩy cô từ trên đùi xuống.
“A…” Viên Cổn Cổn ngã trên mặt đất, cái mông chạm đất, đau đến nước mắt tuôn gió bão, chật vật lật chuyển quỳ rạp trên mặt đất, dùng váy che lấp mông tròn đã sưng bầm.
Hắc Viêm Triệt hừ lạnh một tiếng, đứng dậy đi ra phòng, để lại cơm nắm quỳ rạp trên mặt đất thút thít.
Viên Cổn Cổn chậm rãi đứng dậy, nằm sấp trên giường, ủy khuất khóc, cô cũng đã 21 tuổi, chính xác mà nói qua mấy tháng nửa cũng đã 22, anh còn dùng này cách trừng phạt em bé này đối với cô, không hề coi cô là vợ… Hu hu… Đau quá, người này… Nhẫn tâm như vậy…
Hắc Viêm Triệt đi đến phòng khách, cầm lấy trà hoa trên bàn uống một hơi cạn sạch, vẻ mặt vẫn tức giận như trước.
“Triệt nhi… Con đưa Cổn Cổn…” Khấu Lê Lạc nuốt nuốt nước miếng, dè dặt cẩn thận nhìn anh.
Hắc Viêm Triệt liếc mắt tím nhìn bà một cái, không nói gì.
Khấu Lê Lạc rụt rụt vào trong lòng Hắc Viêm Tước, không thể không thừa nhận, bà sợ con trai của mình.
Bàng Đô Đô lo lắng kéo kéo ống tay áo của Viên Tịnh Lưu, muốn ông hỏi một câu tình hình của con gái, nhưng không được ông đáp lại.
“cô ấy sẽ không xuống ăn cơm chiều, mọi người tự nhiên!” Hắc Viêm Triệt cáu kỉnh nói xong, xoay người đi tới phòng sách, để lại cho mọi người một cái bóng lưng hoàn mỹ.
“Tiểu giặc lùn, chúng ta về nhà.” Hắc Viêm Tước ôm lấy Khấu Lê Lạc đi tới cửa.
Viên Tịnh Lưu cũng dắt Bàng Đô Đô ra cửa.
“Nhưng mà…” Bàng Đô Đô và Khấu Lê Lạc cùng muốn nói gì đó, lại bị chồng của mình cùng dùng hai chữ ngắt lời, “Về nhà.”
Hai người bất đắc dĩ nhìn đối phương một chút, thở dài.
Phòng sách.
“Chủ nhân, bọn họ có hành động.” Á Tư đứng ở trước bàn làm việc, nhẹ giọng nói.
“Ừ.” Hắc Viêm Triệt nhíu mày kiếm vẻ mặt không vui nhìn tài liệu trên tay.
Á Tư thở dài, “Chủ nhân, Cổn Cổn…”
“Đừng nói cô ấy còn nhỏ, trên thế giới này không có đứa nhỏ to lớn như vậy!” Hắc Viêm Triệt ném mạnh tài liệu trong tay lên trên bàn, mắt tím lạnh lẽo nhìn Á Tư, giống như có thể phun ra lửa.
Á Tư ngẩn người, bất đắc dĩ nói, “Dạ, chủ nhân.”
“Tiếp tục giám sát, bảo vệ kẻ ngu ngốc này cho tốt.” Hắc Viêm Triệt cầm lấy tài liệu bị ném, động tác rất thô lỗ.
“Dạ.”
“đi ra ngoài đi.” Hắc Viêm Triệt cầm lấy bút máy ký tên ở phía dưới tài liệu.
“Dạ.” Á Tư nhìn quanh người Hắc Viêm Triệt như được lửa bao bọc, đi ra ngoài.
Hơn 10 giờ tối, phòng ngủ chính.
“A…nhẹ chút… Ư… Hu hu… nhẹ chút… Đau quá.”
Miệng Viên Cổn Cổn không ngừng phun ra tiếng khóc nức nở, thần kinh tê dại cũng làm cho người ta suy nghĩ vẩn vơ.
“Được được được, nhẹ chút, con đừng khóc.” Quản gia Bạch cầm hộp thuốc dè dặt cẩn thận bôi thuốc lên vết thương cho người nào đó.
“Hu hu… Đau chết mất vú Bạch.” Viên Cổn Cổn nằm sấp ở trên giường lớn, hai móng vuốt nhỏ gắt gao cầm lấy gối đầu, nước mắt tuôn xuống từng giọt từng giọt làm ướt đẫm áo gối tơ lụa màu đen.
“Thiếu gia cũng quá nhẫn tâm rồi, đánh con như vậy…” Quản gia Bạch nhẹ giọng thì thào, rất đau lòng.
“Hu hu… Vú mới biết thôi, đây không phải là lần đầu tiên, trước khi kết hôn nói sẽ không khi dễ con, tất cả đều là gạt người, hu hu… Đau quá…” Viên Cổn Cổn vừa khóc vừa nhỏ giọng meo meo.