Viên Cổn Cổn nhìn cảnh tượng trước mắt, xung quanh trần nhà trang trí đèn thủy tinh lóng lánh xa xỉ, làm cho mỗi người ở đây đều rất nổi bật lộng lẫy...Bày trí lộng lẫy xa xỉ cũng không làm mất vẻ tao nhã, người đẹp và sâm banh, tây trang lịch thiệp, người pha chế rượu chuyên nghiệp, bồi bàn lễ phép, không thể nghi ngờ đây là một buổi tiệc của giới thượng lưu..Nhưng vì sao từ lúc bọn họ đi vào đây, tất cả mọi người đều dùng loại ánh mắt này nhìn cô....Theo bản năng, Viên Cổn Cổn chui vào trong lòng Hắc Viêm Triệt, Hắc Viêm Triệt nhìn cô, ôm cô vào trong ngực.
Mọi người đều không dám tin nhìn Hắc Viêm Triệt và cô gái nhỏ vô cùng xinh đẹp ở bên cạnh anh, thật sự là không ngờ anh lại xuất hiện ở đây, còn dẫn theo một cô gái, tập đoàn Triệu thị có thể mời được anh đến tham dự, đây thật sự là ngoài dự đoán của mọi người.
"Triệt, tại sao chúng ta lại tới đây? Không phải từ trước đến giờ anh không tham gia tiệc rượu thế này sao? Tôi không thích chỗ này." Viên Cổn Cổn kéo quần áo của anh, ngẩng đầu nhìn anh..
Hắc Viêm Triệt không thèm quan tâm người khác đang nhìn chằm chằm, cúi đầu hôn nhẹ lên khuôn mặt cô, nhàn nhạt nói "Về nhà cho em ăn bánh ngọt."
Viên Cổn Cổn đỏ mặt, ngơ ngác nhìn anh.
Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng thật thà của cô, rất muốn cắn cô một cái, nhưng vẫn là nhịn xuống được.
Hắc Viêm Triệt ôm lấy cô đi xuyên vào trong, nhận được lời khen tặng và chào hỏi của người trong ngành.
"Triệt, tôi muốn đi phòng vệ sinh." Viên Cổn Cổn nhẹ giọng nói nhỏ ở bên tai Hắc Viêm Triệt.
"Ừ, biết đường không?" Hắc Viêm Triệt vuốt ve tóc của cô.
"Biết, cha đã từng dẫn tôi đến đây, anh chờ tôi trở lại." Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào gật gật đầu..
"Ừ, đi đi." Hắc Viêm Triệt thân thiết vỗ vỗ eo của cô.
Sau khi Viên Cổn Cổn đi không lâu, một người đàn ông tóc đen tao nhã bước tới trước mặt Hắc Viêm Triệt, bên miệng mang theo mỉm cười như có như không, nhẹ giọng nói "Tổng giám đốc Hắc, đã lâu không gặp."
Hắc Viêm Triệt nhìn anh ta, nhấp môi một chút rượu, "Anh còn chưa chết?"
"Anh đành lòng để tôi chết sao?" Người đàn ông kéo khóe miệng lên.
"Lăn đi chết xa một chút, đừng làm bẩn mắt của tôi." Hắc Viêm Triệt cười lạnh một tiếng, bộ dáng nhàn nhạt thờ ơ.
"Chậc chậc, tổng giám đốc Hắc vẫn không thay đổi khuyết điểm biểu đạt tình cảm vụng về, nếu thật sự không cần tôi thì sao anh lại tới đây." Người đàn ông không đồng ý nhìn anh.
Hắc Viêm Triệt nhìn anh ta, nhàn nhạt nói "Chỉ là đến xem anh đã chết chưa, chiêm ngưỡng bộ mặt đã chết của anh."
"Tôi đã trở về, vương của tôi." Người đàn ông cười khẽ nâng ly chạm vào ly rượu của anh, ngửa đầu uống cạn.
Hắc Viêm Triệt nhìn anh, trong lúc anh ta ngửa đầu thì kéo khóe miệng lên.
Viên Cổn Cổn từ phòng vệ sinh đi ra, thật không ngờ lại thấy bóng dáng quen thuộc, vui vẻ đi tới, ai ngờ vừa tới đã nghe lời thô tục khó nghe.
"Lạc Khanh Khanh cô là đồ gái lẳng lơ, quyến rũ ong bướm khắp nơi, có phải chỉ cần là đàn ông thì cô liền thấp hèn mà dính vào hay không , đồ rác rưởi." Cô gái mặc lễ phục màu bạc, vẻ mặt phẫn nộ cổ họng the thé, giống như muốn rút gân lột da nghiền xương thành tro cô gái ở trước mắt.
Lạc Khanh Khanh mặc lễ phục màu đỏ thẩm, bộ mặt lạnh nhạt tao nhã cười cười nhẹ giọng nói "Dư Thanh Thu thật sự là cái tên rất hay, phối với cô thật sự là rất đáng tiếc, chẳng trách Giản Chi thích tới tìm tôi,.rõ ràng là cô không có soi gương, cho tới hôm nay tôi mới phát hiện khí chất của tôi lại hơn người như vậy, đây đều là dựa vào Dư tiểu thư cô đấy, vì thế tôi hướng về cô bày tỏ cảm ơn."
Nghe vậy, mặt của Dư Thanh Thu gần như là nhăn lại thành một cục, nét mặt vô cùng dữ tợn, không nói hai lời liền muốn tát cô ấy một cái, Lạc Khanh Khanh châm chọc nhìn cô ta đi tới gần mình, không ngờ đột nhiên có người từ phía sau nhảy lên che ở trước mặt mình, ngập ngừng nói "Cô... Cô đừng tới đây..."
Lạc Khanh Khanh nhìn cái ót đáng yêu của 'cứu tinh', hơi nghiêng đầu mới phát hiện thì ra là Viên Cổn Cổn đáng yêu kia...
"Cút ngay, tiện nhân." Dư Thanh Thu giận dữ tiến lên kéo tóc Viên Cổn Cổn, trút hết tức giận lên trên người cô.
"A... Đau quá, cô buông tay..." Lúc đầu Viên Cổn Cổn đã bị nét mặt dữ tợn của cô ta làm cho sợ không nhẹ rồi, lại bị cô ta kéo tóc như vậy, nước mắt nhanh chóng rớt xuống.
Lạc Khanh Khanh nhăn lông mày lại, còn chưa kịp ra tay liền thấy bóng dáng màu bạc bay ra ngoài, cùng với tiếng kêu thảm đáng sợ .
Viên Cổn Cổn khóc nhìn Hắc Viêm Triệt đã ôm mình vào trong ngực, ủy khuất meo meo "Triệt..."
Hắc Viêm Triệt vuốt nhẹ đầu của cô, mắt tím lạnh như băng nhìn cô gái bị mình đánh bay ra ngoài kia.
Lạc Khanh Khanh nhìn khuôn mặt đầy máu của Dư Thanh Thu nằm ở phía xa, run rẩy một cái, người đàn ông này thật đáng sợ.
"Triệt... Là cô ấy mắng chửi người trước, là cô ấy ra tay trước... Hu hu." Viên Cổn Cổn ủy khuất tố cáo..
"Ừ." Hắc Viêm Triệt lau nước mắt cho cô, nhàn nhạt trả lời.
Rất tình cờ, bọn họ trở thành nhân vật chính của bữa tiệc, tuy rằng từ lúc mới bắt đầu thì thân phận của Hắc Viêm Triệt cũng đã đoạt lấy nổi bật của chủ nhân bữa tiệc.
Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi, đột nhiên nhớ tới cái gì lại nhìn về phía Lạc Khanh Khanh, nhỏ giọng nói "Khanh Khanh, bạn không sao chứ?"
"Không có việc gì, nhờ có Cổn Cổn đấy." Lạc Khanh Khanh cười lắc đầu, nói lời hơi trái ý trong lòng, cô ấy biết những lời này có thể làm cho người nào đó tươi cười.
Quả nhiên, Viên Cổn Cổn lập tức lộ ra nụ cười ngọt ngào vui vẻ nói "Lần trước ở trường là bạn đã cứu mình, mình vẫn chưa có cơ hội trả ơn cho bạn."
Lạc Khanh Khanh tiến lên sờ sờ đầu của cô, cười dịu dàng "Bạn đã trả ơn cho mình rồi, cám ơn bạn."
Viên Cổn Cổn cười ngây ngốc đến vẻ mặt xán lạn, lắc lắc đầu.
Hắc Viêm Triệt không để ý mọi người ngạc nhiên, bế cô ở trên tay, nhàn nhạt nói "Về nhà thôi."