Nuông Chiều Bảo Bối: Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương

Chương 109: Q.2 - Chương 109: Tôi muốn làm Báo vương!




Viên Cổn Cổn cúi đầu nhắm mắt lại, không nói gì, bên tai truyền đến đối thoại tiếng Pháp của cô gái và Tề Tu, sau đó không lâu, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, theo bản năng Viên Cổn Cổn mở to mắt nhìn lên trên giường.

Trên giường đã không thấy bóng dáng Tề Tu, mà là một con báo lông vàng, tàn nhẫn cắn xé cô gái ở dưới người nó, khuôn mặt cô gái đã hoàn toàn thay đổi, da thịt mở ra, đôi mắt xinh đẹp hoảng sợ trợn thật lớn, nhìn thẳng về phía Viên Cổn Cổn, hoảng sợ thét chói tai.

"A! ! ! !" Viên Cổn Cổn hét lớn, cả người run run không ngừng.

Báo vàng quay đầu nhìn nhìn cô, mở rộng miệng cắn một miếng thịt trên người cô gái, vung đầu, thịt liền kéo xuống dưới, máu... Bắn tung tóe ra, nhuộm đỏ giường nước màu sâm banh phía dưới.

"Anh Tu! Anh điên rồi sao, đừng mà, đừng mà!" Viên Cổn Cổn khóc lớn, đã bị vây trong trạng thái suy sụp.

Báo vàng xé nát ngực của cô gái, cắn trái tim cô ta ra ăn, móng vuốt sắc bén cào rách giường nước, nước bên trong liền chảy ra xen lẫn với máu, chảy tới bên cạnh Viên Cổn Cổn, Tề Tu nhảy xuống giường, sau một ánh sáng bạc, cả người trần truồng đứng ở trước mặt Viên Cổn Cổn, cả người đều là máu...

Viên Cổn Cổn nhìn máu loãng xen lẫn thịt nát bên trong, vừa khóc vừa lắc đầu gọi tên Hắc Viêm Triệt.

Tề Tu cầm lấy quần áo mặc vào, đi đến bên cạnh cô, dùng tràn ngón tay thon dài đầy máu nâng mặt cô lên, lạnh nhạt nói "Tuyết Y xinh đẹp hơn cô."

Viên Cổn Cổn từ từ nhắm hai mắt lại, không ngừng khóc.

Ầm một tiếng cửa mở ra, Hắc Viêm Triệt đứng ở ngoài cửa, nhìn nhìn xung quanh, mắt tím lạnh như băng nhìn Tề Tu.

"Triệt..." Viên Cổn Cổn khóc rống gọi, thân thể run run như lá rụng bay theo gió.

Hắc Viêm Triệt đi đến đá văng xác chết cô gái qua một bên, lạnh lùng nói "Anh muốn thế nào?".

Tề Tu nhẹ nhàng vuốt ve mặt của Viên Cổn Cổn, nhìn sơ thì rất dịu dàng nhưng lại làm cho người ta rất khó chịu.

"Tôi muốn làm Báo vương."

Hắc Viêm Triệt không cần suy nghĩ liền gỡ chiếc nhẫn tộc Báo ra ném về phía anh ta.

Nhẫn vẽ ra ánh sáng màu bạc trong không trung, Tề Tu vươn tay, tiếp được thứ tượng trưng cho vương giả tộc Báo.

"Thả cô ấy ra." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt phun ra bốn chữ.

Tề Tu cười khẽ, hai tay nắm lấy dây thừng trên người Viên Cổn Cổn, kéo nhẹ nhàng dây thừng liền đứt.

Viên Cổn Cổn khóc cởi bỏ dây trói, đứng dậy lảo đảo vài cái, chân mềm nhũng đi đến chỗ Hắc Viêm Triệt, đi đến một nửa liền cảm thấy da đầu đau xót, cả người ngã về phía sau...

Tề Tu kéo lấy tóc dài của cô, ôm cô vào trong lòng mình, lè lưỡi khẽ liếm khuôn mặt của cô..

"Đừng..." Viên Cổn Cổn giãy dụa, mùi máu tươi trên người anh ta làm cô rất khó chịu.

"Tề Tu, đừng có được voi đòi tiên."Giọng điệu của Hắc Viêm Triệt bình tĩnh, chỉ có hai nắm đấm ở tay tiết lộ cảm xúc thật sự.

"Vương của tôi, cô ta tốt hơn Tuyết Y ở chỗ nào? Anh để cô ta làm Báo hậu, cho cô ta thân thể sống mãi không chết, lại trơ mắt nhìn Tuyết Y của tôi chết ở trước mặt anh, có thể cứu mà không cứu?" Tề Tu nhẹ nhàng nói xong, vẻ mặt hơi mơ hồ.

"Cô ấy tự sát, anh biết rõ hơn ai hết." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói, nhìn nét mặt của Viên Cổn Cổn, cực kỳ đau lòng.

"Vì anh mà tự sát." Tề Tu vươn tay xoa cổ Viên Cổn Cổn, khóe miệng mang theo cười khẽ.

"Đó là chuyện của cô ấy, mạng là của cô ấy, sống hay chết đều là cô ấy lựa chọn."Giọng của Hắc Viêm Triệt vẫn nhẹ nhàng lạnh nhạt.

"Anh là con trai của Vampire vương, máu của anh có thể làm cho người khác sống mãi không chết, vì sao không cứu cô ấy? Vì sao?" Tề Tu bóp chặt cổ Viên Cổn Cổn, lớn tiếng quát.

Hắc Viêm Triệt khép chặt mắt, một giây sau đã đứng ở phía sau anh ta, súng ống lạnh như băng để ở vị trí tim anh ta.

"Tề Tu, đừng ép tôi."

Tề Tu buông Viên Cổn Cổn ra xoay người đối mặt với anh, nước mắt chảy xuống khuôn mặt đầy máu của anh ta.

"Anh có biết đối với tôi Tuyết Y quan trọng bao nhiêu không? Tôi yêu cô ấy, tôi yêu em gái ruột của mình, từ nhỏ liền yêu cô ấy, nhưng cô ấy yêu anh, từ nhỏ liền yêu anh, tôi nghĩ, nếu là anh, tôi đồng ý nhìn cô ấy hạnh phúc, anh là vương của tôi, là tín ngưỡng của tôi, chúng ta cùng lớn lên, vì sao anh có thể tàn nhẫn như vậy?"

Hắc Viêm Triệt ném súng, nhàn nhạt nói, "Cô ấy nói, nếu không yêu thì không cần cứu cô ấy.".

Tề Tu ngẩn người, không chớp mắt nhìn anh.

"Tề Tu, sống mãi không chết không phải là một chuyện dễ dàng, anh hiểu không?" Hắc Viêm Triệt lướt qua anh ta ôm Viên Cổn Cổn vào trong lòng.

Tề Tu xoay người nhìn bọn họ.

Hắc Viêm Triệt lấy nhẫn trong tay anh ta, muốn đeo vào trong tay của anh ta, một ánh sáng bạc từ đầu báo bắn ra, làm thế nào cũng không đeo nhẫn vào được.

Tề Tu nhìn, không nói gì.

"Bây giờ anh đã hiểu chưa?" Hắc Viêm Triệt lấy nhẫn lại, giọng điệu bình thản.

Tề Tu cười lên tiếng, vẻ mặt đau buồn.

"Từ trước đến nay tôi đều không muốn thứ này, nhưng đây là số mệnh." Hắc Viêm Triệt đeo nhẫn lên lại, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Viên Cổn Cổn, an ủi tâm hồn hoảng sợ của cô.

Tề Tu lắc đầu tự giễu , nhanh chóng ngồi xổm xuống cầm lấy súng ống nhắm ngay đầu của mìn...

'Bịch' một tiếng, Viên Cổn Cổn choáng váng ngã vào trong lòng Hắc Viêm Triệt, mà Tề Tu nhìn tay của mình bị đánh lệch, còn chưa kịp nhìn Hắc Viêm Triệt, chỉ cảm thấy phía sau cổ đau xót liền hôn mê bất tỉnh.

Hắc Viêm Triệt ôm Viên Cổn Cổn, thở dài, lấy điện thoại di động ra...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.