Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 14: Chương 14




Cố Mặc Đình nhìn dáng vẻ mất tự nhiên của cô, khóe môi cong lên như cười. Anh không nhịn được đưa tay nâng cằm cô lên, nói: “Phu nhân, tuy rằng tôi đã nói hiện tại sẽ không chạm vào cô, nhưng mà… bộ dáng này của cô… thật là làm khó tôi quá.”

Giọng nói anh trầm thấp, như tiếng đàn Cello du dương và từ tính.

Hơi thở ấm nóng phả vào mặt, xen lẫn mùi nước hoa Cổ Long tươi mát thanh nhã. Hormone mạnh mẽ bao phủ đầy quyến rũ và gợi cảm.

Tim Tiêu Diệp Nhiên bỗng nhiên lỗi nhịp, cả người căng thẳng.

Tiêu Diệp Nhiên không ngốc, tất nhiên cô nghe ra được ẩn ý của Cố Mặc Đình. Hơn nữa ánh mắt anh cũng đã lóe lên sự nóng bỏng đang cố kìm nén lại.

Tiêu Diệp Nhiên không khỏi nuốt nước bọt, cả người căng cứng, không biết nên phản ứng ra sao.

Cố Mặc Đình nhìn thấy bộ dáng đó của cô, trong mắt chợt ánh lên một nét cười, giữa lúc cô còn đang kinh ngạc, thản nhiên buông cô ra: “Phu nhân không phải lo, tôi đã nói là không đụng vào cô thì sẽ không đụng, đây vốn không phải lời nói suông.”

Nghe anh nói như thế, Tiêu Diệp Nhiên thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng thầm cảm kích thái độ quân tử của anh.

Chỉ là, hai người giờ đã kết hôn rồi, trước giờ vẫn luôn là Cố Mặc Đình hao tốn tâm sức. Dù là bữa tối tân hôm thân mật, hay căn phòng được dày công chuẩn bị cho cô, thậm chí lãnh giấy đăng ký kết hôn xong, anh còn chạy đến công ty để giải vây giúp cô nữa…

Cuộc hôn nhân này là do cô đề nghị, bản thân chẳng bỏ ra cái gì cả, ngược lại chỉ có anh chiều theo cô.

Dựa vào cái gì chứ?

Nghĩ đến đây, Tiêu Diệp Nhiên nghiến chặt răng, dường như đã quyết tâm điều gì đó, cô bỗng với tay kéo góc áo Cố Mặc Đình.

“Hả?”

Cố Mặc Đình ngạc nhiên nhìn sang.

Chỉ thấy Tiêu Diệp Nhiên hơi cúi đầu, mắt nhìn xuống đấy, vẻ mặt ngượng ngùng nói với anh: “Thật ra, nếu như anh thật sự muốn, cũng…cũng không sao cả. Tôi… chúng ta là vợ chồng, trước sau gì cũng sẽ phải… phải… thôi. Vậy nên những… tiếp xúc mới đầu, tôi có thể tiếp nhận được.”

Chỉ có một câu mà cô cứ ấp a ấp úng, giọng nói lại nhỏ như muỗi kêu, nhưng Cố Mặc Đình lại nghe rõ không sót một chữ nào.

Anh không hề dao động, tròng mắt chợt lóe lên ánh sáng khác lạ: “Cô chắc chứ?”

“Ừm.”

Cô gật đầu, hai gò má ửng hồng xinh đẹp quyến rũ, từng đường nét trên gương mặt tuyệt đẹp không bút nào tả xiết, một vẻ đẹp khiến người ta rung động.

Trái tim anh đột nhiên nảy lên, trong lòng hơi dao động, anh cong khóe môi nói: “Vậy thì cúng kính không bằng tuân mệnh rồi.”

Cố Mặc Đình nói xong thì không còn che giấu bản thân nữa, anh để ly rượu trong tay xuống, vươn cánh tay dài ra vòng qua eo cô, ôm cô vào lòng đồng thời cúi đầu hôn lên bờ môi cô.

Ầm!

Tiêu Diệp Nhiên cảm thấy như có thứ gì đó nổ tung trong đầu cô, khiến đầu óc cô trở nên trống rỗng.

Nụ hôn của anh nhẹ nhàng phớt qua mang theo mùi rượu thoang thoảng nhưng phảng phất như có sức hấp dẫn mê người, anh thăm dò, mân mê miệng cô sau đó tấn công dữ dội và chỉ trong chốc lát đã xóa sạch lý trí của cô.

Đầu óc Tiêu Diệp Nhiên vang lên ong ong, hai mắt đắm đuối nhìn người đàn ông trước mặt và tận hưởng cảm giác tuyệt vời khó diễn tả bằng lời ấy.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới, trên thế giới này lại có một kiểu hôn giống như mưa to gió lớn, vồ vập chiếm hữu nhưng lại khiến người khác say mê, đắm chìm trong đó.

Thuốc độc!

Trong mê loạn, suy nghĩ của Tiêu Diệp Nhiên xẹt qua hai chữ này, cô cảm thấy mình như sắp bị vùi lấp vào vực sâu, thèm khát say mê không cách nào rút ra được.

Không biết qua bao lâu, chỉ biết là mãi đến khi Tiêu Diệp Nhiên cảm thấy không khí trong phổi dường như bị rút cạn thì Cố Mặc Đình mới thả cô ra.

Trong mắt anh như có ánh lửa nóng rực nhưng chỉ đến đó rồi dừng chứ không tiến thêm bước nữa.

Tiêu Diệp Nhiên tựa vào ngực anh thở dốc không ngừng, đợi đến khi bình tĩnh lại, cô mới thản nhiên nói: “Cảm ơn anh.”

Cô cảm kích anh vì đã dừng lại đúng lúc.

Cố Mặc Đình kiềm chế sự kích động trong lòng, cũng không có ý kiến gì với lời cảm ơn của cô: “Đừng khách sáo, đồ tốt thử sơ qua là được, nếu chuyện tìm hiểu sâu hơn… sau này hãy nói.”

Tiêu Diệp Nhiên nghe vậy thì khẽ cười: “Tôi nhận ra, anh không giống những gì tôi biết về anh.”

“Ồ? Bà xã nghĩ anh là người thế nào?” Cố Mặc Đình nhíu mày tò mò.

“Bí ẩn, khiêm tốn, nghiêm khắc, lạnh lùng, thủ đoạn cứng rắn, nói một là một hai là hai, cao ngạo khó gần.”

“Còn bây giờ thì sao?”

“Không khó gần như tôi tưởng.”

Cố Mặc Đình nhìn cô chăm chú: “Em là người duy nhất thấy được diện mạo chân thật của tôi còn mặt lạnh lùng, tàn nhẫn là dành cho người ngoài.”

Tiêu Diệp Nhiên nghe vậy bỗng dưng thấy nghẹn lời. Người đàn ông này luôn duy trì sự tin tưởng tuyệt đối với cô. Anh đối xử với cô như vậy, sao cô có thể lừa dối anh đây?

“Vậy tôi cũng sẽ để anh thấy được con người chân thật nhất của mình.” Cuối cùng cô cũng trao cho anh lời hứa của mình.

Đêm thứ hai sau khi cưới, Tiêu Diệp Nhiên và Cố Mặc Đình đã hoàn thành bước thứ nhất giữa vợ chồng với nhau… đó là cùng chung chăn gối.

Hai người vẫn luôn tôn trọng nhau và ngầm đồng ý với nhau rằng sẽ không vượt quá giới hạn.

Tối hôm ấy, Tiêu Diệp Nhiên ngủ rất ngon giấc, hôm sau tỉnh lại đã không thấy bóng dáng của Cố Mặc Đình ở trong phòng nữa rồi.

Tiêu Diệp Nhiên vốn cho rằng anh đã đi làm nhưng lúc cô xuống lầu thì lại phát hiện Cố Mặc Đình vẫn còn ở nhà hơn nữa còn đang chờ cô ăn sáng chung.

Thức ăn trên bàn rất phong phú, có món Trung cũng có món Tây, rất nhiều món trong đó dường như được nấu theo khẩu vị của Tiêu Diệp Nhiên.

Cô ngồi xuống đối diện với anh, chọn một bát cháo yên lặng ngồi ăn, nhưng mà Cố Tống Vy lại gọi điện thoại tới vào lúc này. Tiêu Diệp Nhiên nhíu mày, trên mặt xẹt qua một tia căm ghét.

“Em sao thế?” Cố Mặc Đình nhận ra được sự khác thường của cô, ngẩng đầu hỏi.

“Người tôi không thích gọi điện đến.” Tiêu Diệp Nhiên sa sầm mặt đáp, rõ ràng là cô đoán được Cố Tống Vy gọi điện thoại tới vào lúc này chắc chắn là không có chuyện tốt lành gì.

Quả đúng như cô nghĩ, tuy Tiêu Diệp Nhiên không muốn bắt máy nhưng cuối cùng vẫn nghe điện thoại, giọng nói của Cố Tống Vy lộ rõ sự khoe khoang và khiêu khích: “Diệp Nhiên, chị nghe ba nói em đã dọn ra ngoài rồi. Tối mai là tiệc đính hôn của chị và Hạo Tuấn em phải trở về tham dự đấy nhé!”

Tiêu Diệp Nhiên thật sự muốn cười vào mặt cô ta nhưng cuối cùng cô vẫn kiềm chế, cười khẩy nói: “Cố Tống Vy, nhặt giày rách của người khác lại còn đắc chí chắc chỉ có cô mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.