Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 52: Chương 52




Cố Mặc Đình liếc anh ta: “Ăn xong rồi cút!”

“Không thành vấn đề.”

Cố Thanh Chiêu nhếch miệng, lập tức gắp lia lịa.

Tiêu Diệp Nhiên bật cười rồi cũng cầm đũa lên gắp thức ăn cho vào miệng.

Cố Mặc Đình nhìn cô, bình thản hỏi: “Mùi vị thế nào?”

“Khỏi phải nói, tay nghề này của anh khiến em cũng phải hổ thẹn vì không bằng đấy.”

Tiêu Diệp Nhiên giơ ngón tay cái lên khen nhưng nét mặt lại có chút sầu lo: “Làm sao bây giờ? Em cảm thấy, tay nghề nấu ăn của mình không thể phản ánh được tiêu chuẩn làm vợ hiền của em rồi.”

“Không sao, chỉ cần ở cạnh anh thì em chính là vợ hiền.”

Nghe Cố Mặc Đình chẳng thèm để ý đến người bên cạnh, nói năng dịu dàng với cô như vậy thì Cố Thanh Chiêu đang hùng hục ăn bên kia liền đánh rớt một miếng thức ăn.

Quả nhiên là ai rồi cũng sẽ khác, vừa xuống bếp, vừa nói những lời buồn nôn như vậy… Đãi ngộ này ngay cả em trai như anh cũng chưa được hưởng nữa là!

Như vừa có một trận cuồng phong quét qua, thức ăn trên bàn đã bị dọn sạch sẽ, trong đó, Cố Thanh Chiêu là người cường điệu nhất, ăn đến mức bụng căng phồng, trông như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.

Tiêu Diệp Nhiên thấy vậy rất buồn cười còn Cố Mặc Đình thì thẳng tay đuổi khách, trực tiếp bảo anh ta cút đi.

Cố Thanh Chiêu đi rồi, Cố Mặc Đình và Tiêu Diệp Nhiên cùng nhau lên lầu, vào phòng làm việc, anh thì làm công chuyện của mình còn cô thì viết bài cho buổi phỏng vấn mà mình đã thực hiện hôm nay.

Bầu không khí hòa hợp giữa hai người phảng phất như hai vợ chồng già đã cưới nhau được mấy chục năm vậy, chuyện ai người ấy làm, không quấy rầy lẫn nhau, hai người thoải mái ở cạnh nhau làm việc và thời gian cứ thế trôi qua trong tĩnh lặng.

Khoảng chừng mười giờ thì Cố Mặc Đình giải quyết xong công việc nên anh đi tới ngồi xuống bên cạnh Tiêu Diệp Nhiên, choàng tay ôm hông cô, động tác cực kỳ tự nhiên: “Còn nhiều không?”

Tiêu Diệp Nhiên theo bản năng nhích lại gần lồng ngực anh, khẽ mỉm cười một cái: “Còn chút xíu nữa là xong rồi, anh đi tắm trước đi, lát nữa em sang.”

“Đêm nay anh muốn tắm cùng với em.”

Giọng nói thủ thỉ của Cố Mặc Đình vang lên bên tai Tiêu Diệp Nhiên, hơi thở ấm áp phả vào mặt hơi nhột khiến cho cô giật mình và tim đập nhanh.

Cơ thể mềm mại của Tiêu Diệp Nhiên run lên, những ngón tay vốn dĩ đang gõ bàn phím của cô liền khựng lại, hai gò má nóng hổi, hơi thở đình trệ.

“Anh… Anh nói đùa đúng không?”

Cô quay lại nhìn anh, trong mắt cô dâng lên sự bối rối khó diễn tả bằng lời.

Cố Mặc Đình quan sát vẻ đẹp động lòng người của cô và cuối đầu hôn lên một cô một cái rồi lắc đầu: “Không hề! Anh đã nói là sẽ không động vào em thì sẽ không động nhưng anh muốn hỏi vợ một câu, khi nào thì em có thể sẵn sàng đây? Anh sợ là anh sắp không nhịn được nữa.”

Giọng nói cuốn hút của anh quanh quẩn bên tai khiến cho con tim cô bất ngờ rung động.

Tiêu Diệp Nhiên phát hiện khi anh dụ dỗ cô một cách ngập tràn ma lực như vậy thì con tim của cô sẽ run rẩy, toàn thân tê dại và mơ hồ có cảm giác rằng mình khó mà chống cự được.

Nhưng Tiêu Diệp Nhiên cuối cùng vẫn nhìn Cố Mặc Đình với ánh mắt áy náy: “Xin lỗi, Mặc Đình vì đã bắt anh phải nhân nhượng em như vậy. Chỉ là, hiện tại em vẫn chưa sẵn sàng. Anh xứng đáng với điều tốt đẹp nhất còn em hiện tại chưa xứng với anh. Cho nên, hãy chờ em thêm ít lâu nữa thôi, em sẽ nhanh chóng điều chỉnh thật tốt, được không?”

“Được, có lời này của em là đủ rồi.”

Cố Mặc Đình cười gật đầu, ánh mắt ngập tràn sự thỏa mãn.

Tiêu Diệp Nhiên thở phào nhẹ nhõm, mang theo sự áy náy tắt máy tính rồi nhanh chóng đứng dậy, rời khỏi lồng ngực anh và nói: “Em đi trước giúp anh xả nước nhé.”

Cố Mặc Đình sững sờ, nhìn theo bóng hình xinh đẹp chạy đi nhanh như chớp, ánh mắt đột nhiên sâu hút, còn đôi môi thì khẽ nhếch lên, nở một nụ cười sung sướng.

Tiêu Diệp Nhiên giúp Cố Mặc Đình xả nước xong liền đi ra ngoài.

Về phần Cố Mặc Đình, anh cũng không yêu cầu cô phải tắm cùng mình, dù sao thì anh cũng không có cách nào đảm bảo cho mình lần nào cũng có thể giữ vững lý trí.

Còn Tiêu Diệp Nhiên thì nhân lúc anh tắm đã nhanh chóng giải quyết cho xong phần công việc còn sót lại.

Đến khi quay lại phòng thì cũng là lúc Cố Mặc Đình tắm rửa xong và đi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.