Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 63: Chương 63




Cố Thanh Chiêu cười vui sướng trên nỗi đau của người khác: “Chậc chậc, em thật sự rất muốn nhìn xem gương mặt nổi trận lôi đình của ông ta.”

Cố Mặc Đình đột nhiên im lặng một lúc, mặt trầm như nước nhìn Cố Thanh Chiêu: “Chuyện liên hôn do chính ông ta quyết định thay em, anh sẽ từ chối giúp em.”

Cố Thanh Chiêu ngẩn ngơ: “Anh biết rồi?”

Cố Mặc Đình hừ lạnh: “Ông ta không lấy được gì từ anh, nhất định sẽ ra tay với em. Chỉ cần có anh ở đây, anh sẽ không để ông ta khống chế cuộc sống của em, kể cả hôn nhân, em cứ việc làm điều mình muốn làm là được.”

Cố Thanh Chiêu đột nhiên vô cùng cảm động, không biết phải làm gì: “Anh cả, đời này có thể làm em trai của anh, em đúng là chết cũng không tiếc.”

Cố Mặc Đình liếc mắt nhìn anh: “Dù sao bây giờ em cũng đang rảnh rỗi, đến Hoàng Đình giúp đỡ anh đi, mặt khác em chú ý hành trình của chị dâu, hai hôm nay anh phải đi công tác.”

Cố Thanh Chiêu lập tức hóa đá: “Em biết ngay mà, anh làm gì mà tốt bụng đến thế!”

Cố Mặc Đình đi công tác, Cố Thanh Chiêu lập tức trở thành tài xế tạm thời của Tiêu Diệp Nhiên, cần phải đưa đi đón về, không được chậm trễ.

Thấy Tiêu Diệp Nhiên ngày nào cũng ôm một chồng tài liệu một mình cố gắng, Cố Thanh Chiêu vừa lái xe vừa không yên tâm nói: “Chị dâu, có việc gì cần giúp đỡ chị cứ nói, đừng khách sáo.”

Tiêu Diệp Nhiên cười, ngẩng đầu nói: “Chị từng khách sáo với em lần nào à?”

Cố Thanh Chiêu lắc đầu: “Cái này thì không, bởi vì từ trước đến giờ chị chưa từng nhờ em lần nào. Nhưng mà chị dâu này, em thấy mấy tài liệu chị đang xem đều là các phương án hợp tác điện ảnh, không phải chị là phóng viên sao, có liên quan gì đến công việc này đâu chứ?”

“Đắc tội người ta, so quyền thế lại so không lại, chỉ đành cắm đầu làm việc.” Tiêu Diệp Nhiên giả vờ đáng thương thở dài.

Cố Thanh Chiêu nghe xong lập tức xụ mặt: “Ai bảo chị so quyền thế không lại người ta chứ? Kêu người đó ra đây, em dùng quyền thế đập chết người đó.”

Tiêu Diệp Nhiên bị bộ dáng hóng hách của anh chọc cười: “Cái này thì không cần, dù sao thì chị cũng sắp tìm được cách giải quyết rồi.”

Cố Thanh Chiêu kinh ngạc nhìn cô: “Nhanh vậy sao? Em nhớ anh cả nói với em, bộ phim điện ảnh của công ty chị, nếu muốn làm người ta có hứng thú đầu tư thì phải thay đổi rất nhiều.”

Tiêu Diệp Nhiên gật đầu: “Ừ, cho nên chị đã liên lạc với biên kịch chị quen biết, ngờ cô ấy thay đổi kịch bản, hơn nữa cũng lựa chọn diễn viên khác, như vậy, trừ giảm bớt phí tổn ra, còn có thể tối ưu hóa ưu điểm của bộ phim, hoàn toàn thể hiện điểm sáng của nó ra.”

“Đây cũng không phải là nhiệm vụ có thể hoàn thành trong thời gian ngắn, hơn nữa cũng chưa chắc thành công.”

“Không thử xem thì làm sao biết là không được?”

Đối mặt với sự lo lắng của Cố Thanh Chiêu, Tiêu Diệp Nhiên lại vôi cùng bình tĩnh.

Chuyện nên làm đều làm, nếu như vẫn không được thì lại nghĩ cách khác, cô cũng không phải người dễ dàng bị đánh bại.

“Mặc kệ thế nào em cũng ủng hộ chị dâu. Nếu thật sự không được, vậy thì kéo tên đạo diễn chết bầm ăn hiếp chị ra đánh một trận, hoặc là kêu anh cả mua luôn công ty giải trí Đường Hải đi, coi bọn họ còn kiêu ngạo kiểu gì.”

Độ khí phách trong lời nói của Cố Thanh Chiêu hoàn toàn không thua kém Cố Mặc Đình, chỉ là, so với Cố Mặc Đình thì anh ta càng có thêm chút kiêu ngạo và giang hồ.

Tiêu Diệp Nhiên ngạc nhiên nhìn anh: “Người nhà bọn em ai cũng khí phách ngang ngược thế này à?”

“Đúng đó, gia phong bất chính.”

Cố Thanh Chiêu toét miệng, lại bắt đầu không đứng đắn.

Tiêu Diệp Nhiên trừng mắt nhìn anh: “Lần đầu tiên chị nghe thấy có người tự bôi đen mình đấy, nhưng mà chị nghe Tô Lân gọi em là cậu ba, em ở trong nhà đứng hàng thứ ba à?”

“Đúng đó, em và anh cả cùng một mẹ, anh hai và thằng tư cùng một mẹ.”

Cố Thanh Chiêu đột nhiên trào phúng, ánh mắt lộ ra cảm giác lạnh lẽo làm người khó hiểu.

Tiêu Diệp Nhiên ngơ ra.

Lúc nãy cô cũng chỉ tò mò nên mới thuận miệng hỏi một câu.

Ai mà ngờ, thế những lại biết được một chuyện không hay từ trong miệng của Cố Thanh Chiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.