Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 68: Chương 68




Trước khi đi, Bùi Hạo Tuấn lại đột nhiên mở miệng: “Tiêu Diệp Nhiên, tình yêu của cô thì ra cũng chỉ vậy mà thôi, vừa rời xa tôi, đảo mắt một cái là cô liền ngã vào lòng kẻ khác, đúng là buồn nôn.”

“Khoảng thời gian ở cạnh anh mới buồn nôn.”

Tiêu Diệp Nhiên bước đi một lèo, cô cũng không quay đầu lại mà chỉ để lại một câu nói lạnh lùng.

Phía sau, Bùi Hạo Tuấn nhìn bóng lưng của cô và siết chặt nắm đấm, trong lòng tràn đầy tức giận nhưng khi nhìn sang Cố Thanh Chiêu, thì sự tức giận ấy được thay thế bởi sự đố kỵ.

Sau khi quay lại phòng bao, Tiêu Diệp Nhiên vừa trông thấy Cố Mặc Đình thì mọi âu lo trong lòng lập tức biến mất một cách sạch sẽ. Cô ngồi xuống bên cạnh và kéo lấy tay anh một cách vô cùng thân thiết.

Cố Mặc Đình xoa đầu cô, thấp giọng hỏi: “Em không sao chứ?”

Tiêu Diệp Nhiên khẽ cười lắc đầu: “Em không sao, em thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Có Cố Thanh Chiêu ở đó làm chỗ dựa cho em là đủ uy phong rồi.”

“Chị dâu thấy thế nào, biêu hiện của tôi vừa rồi có được không?”

Cố Thanh Chiêu sáp lại gần tranh công.

Tiêu Diệp Nhiên giơ ngón tay cái lên với anh, tán thưởng gật đầu: “Cực kỳ tốt, những lời nói khiến người khác tổn thương của anh không mang theo một chữ thô tục nào nhưng lại rất cao siêu, không ai sánh bằng, thấy bộ dạng hận không thể Cố Tống Vy nhất phó hận không thể xé xác tôi như vậy đúng là hả giận, vô cùng thoải mái!”

“Vậy là tốt rồi. Dám ăn hiếp chị dâu thì kiểu gì cũng phải trả giá. Nếu không phải anh hai dặn là không được động tay động chân thì vừa rồi sợ là sẽ không chỉ nói vài câu đơn giản như vậy thôi đâu.”

Cố Thanh Chiêu hừ một tiếng, hiển nhiên là vẫn chưa thấy hài lòng với kết quả từ việc mình đại hiển thần uy lúc nãy.

Tiêu Diệp Nhiên cười cười, nhìn Cố Mặc Đình với ánh mắt cảm kích: “Cám ơn anh đã bảo vệ em.”

“Bà xã không cần khách khí, đó là chuyện mà anh nên làm.”

Trong khi Tiêu Diệp Nhiên cùng Cố Mặc Đình đang hòa thuận vui vẻ thì Cố Tống Vy và Bùi Hạo Tuấn ngay cả cơm cũng chưa kịp ăn đã bỏ đi.

Cố Tống Vy khó mà nén được sự giận dữ trong lòng, gương mặt vón dĩ cũng được xem là xinh đẹp, vào thời khắc này đã trở nên hoàn toàn dữ tợn: “Tiện nhân, tiện nhân! Con tiện nhân Tiêu Diệp Nhiên này, tao tuyệt đối sẽ không buông tha cho mày.”

“Mắng đủ chưa!”

Bùi Hạo Tuấn hiển nhiên là cũng vô cùng căm tức nhưng khi nghe được giọng điệu gắt gỏng của Cố Tống Vy thì lại càng tức giận, rống to.

Cố Tống Vy khựng lại rồi cũng hét lớn: “Anh hung dữ với em làm gì chứ? Vừa nãy khi gã đàn ông đó sỉ nhục em, tại sao anh không lớn tiếng hô hét lại chứ?”

“Nếu không phải em đi tìm Tiêu Diệp Nhiên gây phiền toái thì có bị vậy không? Em cũng nên tém tém tính khí của mình lại một chút đi.”

Bùi Hạo Tuấn tỏ vẻ mất kiên nhẫn nói với Cố Tống Vy, đây là lần đầu tiên anh ta vì Tiêu Diệp Nhiên mà nặng lời với Cố Tống Vy như vậy.

Cố Tống Vy đột nhiên cảm thấy khó tin, nhìn anh ta: “Bùi Hạo Tuấn, anh bây giờ là ý gì vậy? Anh muốn vì con tiện nhân Tiêu Diệp Nhiên đó mà trở mặt với em đúng không? Hay nên nói là đến tận bây giờ, trong lòng anh vẫn còn có cô ta sao?”

Khí thế của Cố Tống Vy hùng hổ bức người, bộ dạng thì ngang ngược khiến Bùi Hạo Tuấn có cảm giác tâm tư và sức lực của mình đã lao lực quá độ.

Anh ta uể oải xoa chân mày, khẽ thở dài: “Thôi bỏ đi, tối nay em hãy về nhà họ Tiêu đi, anh mệt rồi, không muốn gây lộn với em nữa.”

“Anh…”

Cố Tống Vy thấy Bùi Hạo Tuấn cứ thế mà đuổi mình đi liền tức xanh mặt, trực tiếp ngoảnh mặt mà đi.

Bùi Hạo Tuấn đứng phía sau trông theo bóng lưng cô ta, trong lòng dường như nảy sinh hối hận.

Anh ta nhớ lại những lời Tiêu Diệp Nhiên đã nói lúc gần đi, còn cả bóng lưng của người đàn ông mà cô kéo đi nữa, chúng khiến cho con tim của anh nhói đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.