Sau khi phát hiện hai người đang thẳng thắng đối diện nhau, Bùi Sách vừa mới khôi phục một chút thần trí lại lâm vào hỗn độn.
Nếu như không tính lần mộng xuân đó, đây là lần đầu tiên nhìn thấy thân
thể của nữ nhân. Vừa rồi ở trên giường, hắn chìm đắm trong nụ hôn với
nàng, hắn chỉ cảm nhận được vẽ đẹp của nàng chứ không nhìn kỹ, mặc dù
lúc sau có ngậm ngực nàng trìu mến một lúc, những cũng bởi vì khoảng
cách quá gần mà không thấy rõ bộ dáng thực sự của nàng. Thế nhưng hiện
tại, hắn đứng ngay bên giường, Lỗ Lỗ liền như vậy lười biếng ngồi ở
trước mắt hắn, một tay chống đệm giường, một tay để sau người nhẹ nhàng
vuốt, hình như cũng đang rất luyến tiếc cái đuôi mèo xinh đẹp kia. Ánh
trăng mông lung bao phủ xuống, đôi chân nhỏ thon dài cân xứng khép lại
mở, đường cong bên hông lả lướt thon kinh người, lên phía trên là hai
luồng tuyết đoàn êm dịu rất đẹp, đầy đặn mê người, còn đang theo động
tác của nàng mà run nhẹ.
Bùi Sách kìm lòng không đậu nhìn lên mặt Lỗ Lỗ.
Đôi môi hồng nộn khẽ mở, chỉ liếc mắt một cái, hắn liền nhớ tới cảnh
nàng vùi đầu ở nơi khố gian của hắn phun ra nuốt vào thật tiêu hồn, lại
cũng nghĩ đến vừa rồi lúc hôn nàng tim hắn rung động đập mạnh lúc cùng
nàng giao triền. Mà mắt của nàng dường như phản chiếu ánh trăng dưới đáy suối trong, thuần khiết trong suốt, thẳng thắng nhìn hắn, khóe chân mày còn mang theo vẽ quyến rũ tình dục chưa tan.
Trong lúc nhất thời, Bùi Sách không biết Lỗ Lỗ là muốn nói với hắn nàng
bị ủy khuất hay là đang hấp dẫn hắn tiếp tục. Nếu như không phải là ủy
khuất, ánh mắt nàng sao lại thuần khiết như vậy? Nếu không phải là hấp
dẫn, sao nàng có thể trần truồng biếng nhác tự nhiên nằm trước mắt hắn,
không có chỗ nào là không mị hoặc?
Nàng thật đẹp, quá đáng yêu, Bùi Sách không khống chế nỗi bước đến gần nàng, tay nâng khuôn mặt kiều mị của nàng.
Lỗ Lỗ mờ mịt nhìn hắn, không biết hắn muốn làm cái gì.
“Lỗ Lỗ…” Bùi Sách nhẹ nhàng xoa lên làn da trơn láng ấp áp, thì thào tự
nói: “Lỗ Lỗ, đây chỉ là giấc mộng của ta có phải không?” Nàng là Lỗ Lỗ,
là mèo trắng, nhưng mèo trắng sao có thể biến thành người? Nhất định là
hắn còn chưa tỉnh mộng, nhất định là vậy.
“Meo…” Động tác của hắn quá ôn nhu, Lỗ Lỗ theo thói quen cọ cọ lòng bàn tay hắn.
“Lỗ Lỗ!” Bùi Sách hô hấp căng thẳng, vốn là nhu cầu cấp bách muốn thỏa
mãn dục vọng làm cho hắn lựa chọn đáp án đây chỉ là mộng. Hắn cái gì
cũng không muốn nghĩ tới, hắn hiện tại chỉ muốn nàng, muốn Lỗ Lỗ của
hắn, muốn Lỗ Lỗ của hắn biến thành nữ nhân!
“Lỗ Lỗ, không cần nói, kêu cho ta nghe, ta chỉ muốn nghe ngươi kêu,
ngươi là mèo, ngươi là mèo trắng của ta!” Hắn không quan tâm đem nàng ôm ngã xuống giường, môi miệng trên người nàng tàn sát bừa bãi, không còn
ôn nhu như trước. Hắn không tin, mặc kệ nàng có bao nhiêu bộ dạng, Lâm
gia đại tiểu thư là Lâm gia đại tiểu thư, nàng là nàng, là mèo trắng hắn đã đánh mất một tháng sau tìm về, là Lỗ Lỗ từ nay về sau chỉ thuộc về
hắn. Đây là mộng, Lỗ Lỗ của hắn muốn hắn, nàng muốn, hắn liền cho nàng!
Bùi Sách kịch liệt thở hổn hển, tách ra hai hai chân nàng đang giãy giụa gắt gao ngăn chặn, sau đó một tay cầm chặt eo Lỗ Lỗ, một tay cầm chính
mình hướng giữa hai chân nàng chen vào. Chỗ đó của nàng là một mảnh ẩm
ướt trắng mịn, hắn nhìn của mình đang nhắm thẳng tới nàng, cảm thụ được
môi nhỏ mềm mại bị nó tách ra, đỉnh rốt cuộc đụng tới chỗ ấm áp nơi cửa
khẩu.
Chính là chỗ đó, chỉ cần hắn đi vào, chỉ cần hắn xông vào giống như lần
đó trong mộng, nàng sẽ lại giống như vậy khóc cầu xin tha thứ, sẽ lại
phóng túng cùng nhau vui sướng, sẽ lại sau khi kết thúc, mộng sẽ liền
hồi tỉnh. Hắn vẫn là hắn, Lỗ Lỗ của hắn vẫn là con mèo trắng, một con
mèo trắng thông minh thích hắn ôm trong lòng.
“Lỗ Lỗ đừng sợ, đây chỉ là mộng, ngươi sẽ không đau, không phải ngươi
muốn sao, ta liền cho ngươi!” Hai mắt hắn nhắm nghiền, không nhìn mặt
nàng xem phản ứng, cũng không ngờ nàng lần này vì sao lại đẩy hắn, đánh
hắn, chỉ dùng bản năng cố gắng chen vào. Không hoàn toàn đút vào, đụng
tới cảm giác mềm mại này, hắn nghĩ cũng không thể ngừng lại được.
“Meo…” Lỗ Lỗ vô cùng đau đớ, nàng đã quên Cố Tam làm nàng đau bao nhiêu, nhưng hiện tại Bùi Sách mang đến cho nàng sự thống khổ không nhỏ, tựa
như một cây gậy lớn muốn đâm tới trong bụng nàng. Nàng lại sợ hãi ủy
khuất khóc, vừa giãy giụa rướn lên trên trốn, vừa khóc vừa đẩy vai hắn
đang áp chặt trên người mình, “Đau, ta đau quá, Bùi Sách ngươi buông ta
ra! Meo, ngươi nói ngươi thích ta, ngươi tại sao có thể bắt nạt ta...
Đau, ngươi đừng đâm ta!”
Nàng khóc, không phải gào to, nhưng từng chữ đều truyền vào trong tai Bùi Sách rõ ràng vô cùng, lập tức bắn trúng tim hắn.
Trong đầu phút chốc hiện ra một con mèo trắng, nó co rúm lại nằm dưới
tàng cây, sợ hãi nhìn hắn từng bước một đi vào, mắt ngập nước khẩn cầu.
Vô luận vì lý do gì, hắn cũng không đi vào tiếp, nơi nào đó mềm mại
trong đáy lòng bị xúc động, Bùi Sách thân thể cứng đờ, dục hỏa đang tàn
sát bừa bãi trong cơ thể bị dập tắt. Nhưng hắn cũng chưa nhỏm dậy, mà là bất động nằm trên người Lỗ Lỗ, đầu chôn trong mái tóc đen dài của nàng, nghe nàng thút tha thút thít đáng thương nức nở khóc, nghe hô hấp của
hắn dần bình tĩnh khôi phục lại.
Trong giường từ từ yên tĩnh trở lại.
Lỗ Lỗ dần dần nít khóc, Bùi Sách không thô bạo đâm nàng, nàng sẽ không
sợ nữa, thành thành thật thật nằm im, chờ Bùi Sách đứng dậy rời đi. Thế
nhưng hắn thật lâu không có động tĩnh, ngay lúc Lỗ Lỗ đã cho là hắn đang ngủ, chợt nghe Bùi Sách trầm giọng nói: “Ta không tin trên đời có yêu
tinh, ngươi rốt cuộc là ở đâu tới? Cùng mèo có quan hệ gì?”
Thanh âm của hắn quá lạnh nhạt, Lỗ Lỗ vốn định bảo hắn đứng lên trước,
giờ cũng không dám lên tiếng, ngoan ngoãn đáp: “Ta, ta là mèo… Giống đực chỗ chúng ta có thể tùy thời biến thành mèo hay thành người, nếu biến
thành người thì còn có tai dài và đuôi. Giống cái chỉ khi trăng tròn mới biến thành mèo, còn bình thường thì giống như nữ nhân ở đây. Chúng ta
đều ở trong núi, trên núi có rất nhiều cây to, so với trong vườn kia còn to cao hơn, rất nhanh cao đến đụng trời. Ngày đó ta và Thu Thu cùng bị
đưa đến báo tộc…”
“Đưa đến báo tộc?”
“Đúng vậy, chúng ta nhìn được, nên phải hầu hạ tộc trưởng báo tộc, bất
quá ta cũng không biết thế nào là hầu hạ, hình như bồi hắn đi ngủ là
được.”
Bùi Sách tâm bỗng nhiên liền rụt một chút, “Vậy ngươi bồi hắn ngủ?”
Lỗ Lỗ lắc lắc đầu: “Không có, ta cùng Thu Thu chính là đang tắm, thế nhưng rửa rửa, đột nhiên lại đến nơi này của các ngươi.”
”Thu Thu? Nàng ở đâu?”
Lỗ Lỗ sợ hãi run lên một chút, thanh âm lại thêm như khóc nức nở: “Thu
Thu bị cái người trông giống như ngươi bóp chết... Ô ô, người nọ chính
là muốn đâm Thu Thu, về sau thấy Thu Thu mọc đuôi dài quá, liền đem nàng bóp chết! Bùi Sách, ta không phải yêu tinh, ngươi đừng bóp ta được
không?”
Giống hắn ư? Bùi Sách chân mày càng nhăn sâu, “Đừng khóc, ta không bóp
ngươi. Ngươi nói cho ta biết, Thu Thu kia bị giết chết ở nơi nào? Còn
có, ngươi làm thế nào đến được Bùi Phủ, chính là cái nơi ta lần đầu tiên gặp ngươi đó.”
Lỗ Lỗ nghe hình như là hắn còn muốn hỏi nhiều, không khỏi muốn ngắt xoay thân thể, “Ngươi đi xuống trước có được không? Ngươi thật nặng, như vậy đè nặng ta, ta không thoải mái.” Hơn nữa nàng cảm thấy cái tư thế này,
giống như là hắn lại đột nhiên bóp nàng, hoặc là hung hăng đâm.
”Chờ ngươi trả lời hết cái vấn đề kia ta sẽ xuống ngay.” Bùi Sách vẫn có chút không cách nào tiếp thu sự thật này. Nếu như nàng thực sự là Lâm
gia đại tiểu thư, hắn nhất định phải đem nàng đưa trở về, vậy mèo trắng
của hắn, liền lại cũng không về được. Có thể hắn không nên hoan hảo kiểu này, nhưng mèo hắn, hắn luyến tiếc.
Lỗ Lỗ đành phải nghiêm túc nhớ lại chuyện ngày đó, rầu rĩ nói: “Ta cũng
không biết đó là cái chỗ nào, chỗ đó có một lão giống cái rất hay cười,
gọi là ma ma, còn có rất nhiều giống cái trẻ tuổi khác, mặc rất nhiều
váy đẹp, rất đẹp mắt, nhưng ta không thích mùi trên người các nàng.
Phải, ngày đó ma ma cho ta cùng Thu Thu đứng ở chỗ cao, phía dưới có rất nhiều nam nhân ồn ào, sau đó được đưa tới cái người giống như ngươi…
Sau khi hắn bóp chết Thu Thu, liền khiêng ta đi, nhốt vào trong một nhà
gỗ nhỏ. Vào cái ngày gặp được ngươi, là hắn cho người làm cho ta một bửa ăn rất ngon, rồi mang ta đến một cái phòng mới, nhưng ta đang ngủ cảm
thấy nóng, vốn hôm sau mới là ngày biến thành mèo, nhưng giữa đêm chẳng
biết sao lại biết đổi. Ta sợ hãi, nên lén chạy ra ngoài, sau đó liền gặp phải ngươi.”
Bùi Sách lập tức nghĩ đến Bùi Ngọc, hắn đúng là có nghe phụ thân bởi vì Bùi Ngọc đi dạo kỷ viện mà la mắng một trận.
“Vậy ngươi vì sao chạy? Sợ ta cũng sẽ như vậy đối với ngươi?” Nghĩ đến
nàng từng ở cái nơi đó, lại bị bọn người xấu soi mói, lại còn bị Bùi
Ngọc muốn qua, nàng lại còn đem hắn và Bùi Ngọc đánh đồng, Bùi Sách ngực liền không hiểu sao phát đau. Giờ khắc này, biết rất rõ ràng có thể tin lời của nàng, hắn vẫn là không muốn dậy, hỏi những thứ ấy xong là hắn
có thể biết việc tiếp sau phải làm.
Lỗ Lỗ nào biết suy nghĩ của Bùi Sách, nghe thanh âm hắn lạnh lùng, nàng
liền ngoan ngoãn phối hợp với hắn, Bùi Sách hỏi cái gì, nàng liền đáp
cái đó, chỉ bỏ qua chuyện với Cố Tam. Cố Tam không cho nàng nhắc tới
chuyện đó, lần trước Thường Ngộ có hỏi, nàng mới nói, lần này Bùi Sách
không có hỏi, nàng cũng không nói.
Bùi Sách càng nghe lại càng không thoải mái. Người cũng tốt, mèo cũng
tốt, nàng cũng nên là của hắn, mà lại bị Lâm viên ngoại vì ơn cứu mạng
nhận nàng làm con gái.
“Lỗ Lỗ, Lâm viên ngoại là người, ông không phải là lão Miêu của ngươi.”
Nghe miêu tả của nàng thì hẳn Lão Miêu chính là đầu lĩnh?
Lỗ Lỗ không thích nghe những lời này, đánh bạo đẩy hắn: “Ngươi dậy đi!
Ta hiện tại biến thành người, ta muốn đi tìm cha. Cha nhìn giống Lão
Miêu như đúc, cha chính là! Cũng bởi vị bị các ngươi cắt đuôi và tai,
nên cha không dám nhận mình là mèo!”
Bùi Sách ôm chặt nàng bất động, có chút vô lại hỏi: “Ngươi trở về, không sợ ông bắt ngươi học quy củ sao?” Hắn biết Thẩm cô cô đã ra đi, cũng
biết rõ phải đưa nàng trở lại, dù sao nàng thường ngày đều là người sống rành rành, lại được công nhận là Lâm gia đại tiểu thư, trừ phi hắn một
đời đều giam cầm nàng, bằng không sớm muộn sẽ bị người khác phát hiện
hắn giấu Lâm gia đại tiểu thư. Huống hồ, Lâm viên ngoại tuổi già cô đơn
không nơi nương tựa, khó có thể nhặt được cô con gái khả ái, hắn sao có
thể nhìn ông vì Lỗ Lỗ biến mất ốm đau liệt giường mà thờ ơ?
Nhưng Bùi Sách vẫn luyến tiếc. Nàng là mèo của hắn, là của hắn… Lỗ Lỗ
cũng do dự, ngón tay vô thức ở trên lưng Bùi Sách vẽ vòng vòng, “Ta sợ,
nhưng Thẩm cô cô đánh ta, ta sẽ nói cho cha biết, cha nhất định sẽ đau
lòng đi… Bùi Sách, ngươi nói coi cha có đau lòng không? Còn tiếp tục bức ta sao?
Bùi Sách vừa cố nén tô ngứa, vừa thử nói: “Nếu như cha ngươi bức ngươi,
ngươi liền lưu ở bên cạnh ta, không quay về nữa được không?”
Lỗ Lỗ bĩu môi, mất hứng nói: “Mới không đâu, ngươi bắt nạt người, vừa
làm ta đau, ta cũng không thèm để ý tới ngươi nữa.” Mặc dù nói lời như
vậy, trên tay động tác lại không thay đổi, lời trách cứ nghe như làm
nũng, huống chi hai người lại đang trong tư thế ấy, muốn bao nhiêu ái
muội thì có bấy nhiêu ái muội.
Nghĩ đến vừa rồi lỗ mãn càn rỡ, Bùi Sách rất áy náy, vừa muốn rục rịch,
tâm tư lập tức tắt. Hắn dừng một hồi, lưu luyến hôn hôn cánh tay Lỗ Lỗ,
rồi đột nhiên đứng dậy, trước mang chăn đắp cho Lỗ Lỗ, sau đó lưu loát
mặc ngoại sam. Thu thập chỉnh tề, hắn một lần nữa lại nằm lên người Lỗ
Lỗ, nỗ lực lờ đi tư thái mê người đang nằm ở phía dưới tấm chăn, chuyên
chú nhìn vào mắt Lỗ Lỗ, ôn nhu cam kết: “Vừa rồi là ta không đúng, ngươi yên tâm, hiện tại ta đã biết ngươi là ai, sau này tuyệt đối sẽ không
lại làm đau ngươi. Lỗ Lỗ tốt, đừng giận ta, được không?”
Hắn vốn rất đẹp, trước mắt còn như vậy, so với ban ngày còn muốn ôn nhu
hơn ba phần, con ngươi đen tuấn tú như chứa đựng cả ánh trăng, sáng sủa
dễ coi, làm cho nàng nhìn thì không nỡ chớp mắt. “Ngươi nói thật chứ?”
Lỗ Lỗ cõi lòng đầy chờ mong hỏi, nàng thích Bùi Sách như vậy, hình như
chỉ cần hắn nhìn ôn nhu như vậy, trong lòng liền ấm áp, cái gì cũng
không sợ.
“Là thật, nếu như ta nói dối, liền phạt ta, không được nhìn thấy đuôi
mèo của ngươi.” Nhìn con mèo mình yêu trong bộ dáng thiếu nữ yêu kiều
ngây thơ, Bùi Sách không khỏi động tình, một tay đi xuống tìm kiếm, đưa
vào trong chăn, sờ sở cái mông nhỏ của Lỗ Lỗ. Mềm mại trơn trượt, chẳng
biết tới lúc nào mới có thể sờ nữa.
Lỗ Lỗ có điểm ngứa, vừa trốn vừa hỏi: “Nhưng các nàng đều nói mọc đuôi
là yêu tinh mà, ngươi không sợ ta sao?” Cố Tam cùng Anh Đào các nàng đều nói nếu nàng như vậy, người khác nhìn thấy sẽ thiêu chết nàng. Tại sao
Cố Tam và Bùi Sách đều không có ý đó?
Yêu tinh, hắn thích chính là yêu tinh.
Bùi Sách cũng nhịn không được nữa, cúi người tiến lên, ngậm cái miệng
nhỏ nhắn khả ái mê người của nàng mà hôn. Cái miệng này phát ra tiếng
mèo kêu đã quấy nhiễu tâm hắn, đã làm hắn yêu đến trong lòng phát ngốc,
hắn thực sự ăn không đủ.
“Meo… Ngươi lại như vậy đút cho ta, một chút cũng không hết khát, ta
muốn uống nước!” Lỗ Lỗ thở hồng hộc đẩy hắn ra, không muốn làm nũng,
nhưng so với làm nũng còn muốn làm lòng người mềm hơn.
“Chờ, ta liền đi rót nước cho ngươi” Bùi Sách hung hăng ôm nàng một chút rồi mới đứng dậy rời đi, rất nhanh liền mang ấm trà và ly lại, tự mình
đút cho nàng uống. Nhìn nàng giống đứa nhỏ uống nước ùng ục, Bùi Sách
căn bản buông tâm xuống chậm rãi bình tĩnh. Không vội, không vội, hiện
tại hắn đã biết tất cả của nàng, chỉ cần biết nàng không đột nhiên biến
mất không thấy nữa, hắn sẽ không sợ, cái khác hắn có thể chậm rãi trù
tính.
“Lỗ Lỗ, một hồi ta dẫn ngươi đi tới một nơi, ta không bảo ngươi nói, thì ngươi phải giữ yên lặng, biết không?”
“Kêu cũng không được sao?”
“Cái này, có thể kêu…”
Hắn vốn đang nuôi một con mèo, chỉ cần không nhìn thấy người thật, ai biết trên xe ngựa của hắn còn có một nữ nhân?
Tác giả có lời muốn nói: ok, lại đối phó một cái...
Lỗ Lỗ lần đầu tiên a, là một kỹ thuật sống, phải có kỹ thuật mới được, che mặt…