Editor: NL
Nghĩa muội?
Bùi Sách nhất thời đoánkhôngra ý của Lâm viên ngoại thế nào.
hắnchợt nghĩ có khi nào Lâm viên ngoại biết tâm tư của mình đối với Lỗ Lỗ, cho nên mớiẩný “khôngmuốn trèo cao”nóichohắnbiết Lỗ Lỗkhôngthích hợp vớihắn, nên muốn dùng tầng quan hệ nghĩa huynh nghĩa muội đểhắnchết tâm.
Nhưng ánh mắt của ông rất chân thành, là ánh mắt củamộtngười cha lo lắng cho congái. Hơn nữahắnhiểurõtính tình của Lâm viên ngoại, ông chỉ vì congáimình mà bận tâm thôi
Càng nghĩ, Bùi Sách càng đau đầu.
Lâm viên ngoạiđãcó thểnóira những lời này,rõràng làkhôngcó suy nghĩ muốnhắnlàm rể. Nghĩa huynh nghĩa muội, gì chứ, Bùi Sáchhắnkhôngmuốn đáp ứng đâu, bằngkhônghắnkhôngở bên Lỗ Lỗ được mất.thậtkhó xử, dựa vào quan hệ của mình và Lâm viên ngoại,hắnkhôngcó lý do gì cự tuyệt.mộtkhi cự tuyệt, Lâm viên ngoại tuyệt đốisẽsuy nghĩ nhiều, lỡ mà ngài ấy đoán ra tâm tư của mình, lạikhôngmuốn đem Lỗ Lỗ gả vào Bùi phủ, Lâm viên ngoại rất quan tâm Lỗ Lỗ, chắc chắn sau này muốn gặpsẽkhôngcòn cơ hội nữa.
Quá khó xử!
Lâm viên ngoại thấy Bùi Sách khó xử, nhưng lạikhôngnghĩ ra vì sao. Nhận Lỗ Lỗ làm nghĩa muội, Bùi Sách thựcsựkhôngcần giúp nàng cái gì, chỉ cần hàng năm hai nhà lễ tết quà cấp qua lại là ổn.”Hiền chất, nếu có chỗ nàokhôngtiệnthì...”
“khôngphải, bá phụ ngài quá lo lắng, gia phụkhôngquá quản con,sẽkhôngđể ý điều này.” Bùi Sách cườinói.
“Bá phụ, Lâmcônương... Huệ nương là nữ nhi của ngài,khôngcần ngàinói, con cũngsẽcoi nàng là muội muội mà đối đãi,khôngđể người khác khi dễ nàng được. Chỉ là, con còn lo lắngmộtviệc...”
Thấy thần sắchắnngưng trọng, Lâm viên ngoại có chút lo lắng: “Hiền chất cứnóiđừng ngại.”
Bùi Sách áy náy nhìnhắn, hạ giọng: “Bá phụ, ngày đó Lâm Toàn làm ra mấy việc bất hiếu, ngài đuổihắnra khỏi nhà, chuyện nàytrêntrấn ai cũng nghe thấy, chỉ cần ngài còn,hắnsẽkhôngnhắc lại chuyện tự tử, Huệ nương đương nhiên là người kế thừa. Nhưngmộtkhi ngài...đi, lấy tính tình Lâm Toàn, con hoài nghihắntuyệt đốikhôngsẽchịu để yên, chắc chắnsẽmặt dày trở về, tranh gia sản. Đến lúc đó, tri huyện cóđãthay người, nếu là tiểu nhân tham lam, vô cùng có khả năng bị Lâm Toàn thu mua, tiêu hủy chuyện ghi chép này của Nhâm tri huyện đại nhân mà phán định Lâm Toàn vì tự tử.thậttới khi đó, con đương nhiênsẽgiúp đỡ Huệ nương, chỉ chứng phẩm hạnh Lâm Toànkhôngxứng làm tự tử, nhưngmộtkhi con nhận Huệ nương làm nghĩa muội, mối quan hệ kia của con và Huệ nương kiasẽ...”
Khi đó động cơhắngiúpsẽbị xem làkhôngthuần khuyết, lời chứng củahắnsẽkhôngđược chấp nhận.
thậtbi ai vô cùng,khôngcó người nối nghiệp, gia nghiệp đời đời tích góp cũngkhôngthể tự làm chủ.
Tâm tình Lâm viên ngoại vì đường lui cho congáimình mà kích động cũng dần bình tĩnh lại, thở dàinói: “Vẫn là hiền chất suy nghĩ chu đáo, việc này xem như ta chưanóiqua vậy, sau này nếu Lâm Toànthậtsựđến tranh đoạt, còn phiền hiền chất thay ta lo lắng cho Huệ nương! Bá phụ, bá phụ chỉ hậnkhôngthể bảo vệ con bémộtđời...”
Thân thể của mình tự mình biết, Lâm viên ngoạihiệntại có cảm giác lực bất tòng tâm, ông cảm giác chính mìnhkhôngcòn sống được mấy năm nữa. Nếu như ôngkhôngvô tình gặp Lỗ Lỗ,trênđời này ôngkhôngcòn lưu luyến gì nữa, ông giờ có nữ nhi nhưng con bé vẫn chưa hiểu chuyện...
Ánh mắt Lâm viên ngoại nhìn Lỗ Lỗ ngoan ngoãn đứng bên cạnh đều là áy náy cùng bất đắc dĩ.
Bùi Sáchkhôngđành lòng, bèn trấn an ông: “Bá phụ yên tâm, con nhất địnhsẽthay ngài chiếu cố Huệ nương. Hôm nay mặc dù conkhôngcó nhận nàng làm nghĩa muội, nhưng conthậtsựxem nàng là muội muội mà quan tâm.”
“Cái gì là muội muội?” Lỗ Lỗ ở bên cạnh nghe hai ngườinóithậtnhiều, càng nghe càng mơ hồ, nhịnkhôngđược bèn chen miệngnói.
Bùi Sách giải thích cho nàng: “Muội muội chính là rất thân nhân. Ta xem nàng là muội muội, như vậy trừ bá phụ, tasẽđối với muội tốt nhất, sau này Huệ nương có cái gì khó khăn, cũng có thể tới tìm ta.” Lâm viên ngoại trong khoảng thời gian ngắnsẽkhôngkén rể trong hai ba năm tới, hôm naynóilời này, sau nàyhắnlại đến Lâm phủ bái phỏng, có thể danh chính ngôn thuận cùng Lỗ Lỗ trò chuyện. Đợihắngiải quyết chuyệntrêntrấn,sẽtìm cơ hội cùng Lâm viên ngoại cầu hôn.
Lỗ Lỗ nghĩ, đúng nha, hình như trừ lão tộc trưởng, Bùi Sách thựcsựngười đối với mình tốt nhất,nóinhư vậy, vậy mình là muội muội củahắnnhỉ?
Nhưng nàng càng để ý câunóisau hơn kia, “Vậykhôngphải lúc khó khăn, cũng có thểđitìm ngươi sao?” Tối hôm qua nàngnóivớihắnlà sau nàysẽthường xuyên tìmhắnchơi, nhưng Bùi Sáchnóinhư vậykhôngtốt,khôngthể để cho người ngoài biết quan hệ của bọn họ. Vậyhiệntại lại có thể ha?
Bùi Sách nhìn Lâm viên ngoại, có chụt bất đắc dĩnói: “Đương nhiên có thể...”
Lỗ Lỗ cười vui vẻ.
Lâm viên ngoại vẫn vui mừng nhìn hai người, lúc này thấy Lỗ Lỗnóitrắng ra như vậy,khôngkhỏi cườinói: “thậtlà nha đầu khờ, Bùi Sách chắc còn bận chuyện khác, sao có thời gian rảnh cùng người chơi, sau nàyhắnlấy...”
“Bá phụ!” Bùi Sách có chút lúng túng cắt ngang lời Lâm viên ngoại, “Bá phụ, ngài đừng trêu chọc con. Được rồi, trong phủ con còn có việc,hiệntại phải trở lại. Bá phụ nghỉ ngơithậttốt, ngày khác con lại tới thăm ngài.”đangnóivừa muốnđira.
Lâm viên ngoại vội hỏi: “Vậy hiền chấtđithong thả. Thường Ngộ, ngươi cùng đại tiểu thư tiễn Bùi thiếu gia.”
“Biết, lão gia.” Thường Ngộ từ bên ngoài kéo rèm cửa, sau khi Lỗ Lỗ bước ra,hắnhướng Lâm viên ngoại gật đầu đáp, cấp tốcđitheo.
,Sau khi ra khỏi phòng, Bùi Sách căn bảnkhôngdám nhìn Lỗ Lỗ, lo là Lỗ Lỗ dánhắn,sẽbị Thường Ngộ nhìn ra khác thường.
“Bùi Sách, ngươiđinhanh như vậy làm gì a?” Lỗ Lỗ bước chânnhỏ, theokhôngkịphắn.
“Bên ngoài nóng, Lâmcônương vẫn làđivề trướcđi,khôngcần tiễn ta.” Bùi Sách quay đầu nhìn nàngmộtcái, cố gắng đưa mắt ra hiệu, giọng có chút khách khí xa cách, ngay cả xưng hô cũng thay đổi. Vừa rồi ở bên trong phòng,hắnvì trấn an Lâm viên ngoại nên phải tỏ vẻ thân mật.hiệntại ở bên ngoài, Búi Sáchkhôngmuốn Thường Ngộ nghi ngờ, đểhắnhiểurõlà mình khi nãy “Trấn an” Lâm viên ngoại, cũng giống như trước vậy, cùng Lỗ Lỗ giữmộtkhoảng cách.
Lỗ Lỗ nhìn bóng lưnghắn, có điểm mất hứng.
Nàng thích Bùi Sách ôm nàng dỗ dành cơ, sao phản ứng bây giờ củahắnnhưkhôngthích mình a?
Nga, đúng rồi,hắnđãnói, muốn làm bộkhôngbiết.
Lỗ Lỗ yên lòng,khôngnóithêm gì nữa, lặng yên ở phía sau,đitới đại môn, nàng còn muốnđitheohắntới xe ngựa trước mặt đó.
Thường Ngộ đúng lúc ngăn cản nàng,khôngcho nàngđira khỏi cửa lớn, thấp giọngnói: “Đại tiểu thư, chúng ta tiễn đến đây là được.”
“Nga.” Lỗ Lỗ ngoan ngoãn dừng bước lại, đưa mắt nhìn Bùi Sách lên xe ngựa, thấyhắnkhôngquay đầu lại tiến vào xe, buông rèm cửa. Xe ngựa chậm rãi hướng phía trướcđi, Lỗ Lỗ đột nhiênkhôngmuốn nha. Bùi Sách cái gì cũng đều theo nàng, nàng thích cùng Bùi Sách cùngmộtchỗ.hiệntạihắnđi,khôngbiết khi nào mới tới nha...
Lỗ Lỗ nhìn xe ngựa phát ngốc, Thường Ngộ cũngđanglen lén nhìn tiểu thư của mình.hắnvốn cao hơn nàng rất nhiều,hiệntại chỉ cần rũ mắt xuống, là có thể thấyrõlưu luyến trong mắt nàng.
Tiệc ngày đó, đại tiểu thư say rượu nhìn Tống Ngôn cười,khôngquan tâm tới Bùi Sách nhiều. Bây giờ, đại tiểu thư đối Tống Ngôn khôi phục bình thường, đối Bùi Sách, hình như đột nhiên thân mật hơn.
Đại tiểu thư rốt cuộc là nghĩ như thế nào a? Nàng biết cái gì gọi là thíchkhông? Còn là ai đối với nàng tốt, ai chiều theo ý nàng, nàngsẽthích người đó sao? Thích, đối với tiểu thư rất đơn giản, như kiểu thích của trẻ con, hay là nhưhắn, vì nụ cười của người ta mà động tâm, vì nàng đột nhiên biến mất mà lo lắngkhôngyên?
Thường Ngộ nhanh chóng thu lại hỗn loạn trong lòng mình, cung kínhnói: “Đại tiểu thư, chúng ta vàođithôi.”
Mặc kệ thế nào, nàng vẫn là đại tiểu thư củahắn,hắnkhôngcó tư cách can thiệp nàng thích ai, việc duy nhất có thể làm, liền là xa xa nhìn nàng. Tống Ngôn cũng tốt, Bùi Sách cũng được, thậm chí là Cố Tam, nếu như đại tiểu thư thích, chỉ cần bọn họkhônglàm chuyện thương tổn đại tiểu thư,hắnđều chỉ có thể nhìn.
Lỗ Lỗ dạ, vừa muốn xoay người trở vềđi, chợt nhớ tới cái gì, ngửa đầu nhìn Thường Ngộ.
Thường Ngộ tim đập trật nhịp.hắnchútkhôngdám nhìn vào đôi mắt trong suốt của tiều thư nhà mình, nhưng lại luyến tiếc bỏ qua cơ hội ngắm người ta trực diện, đặc biệt nàng biến mất trònmộtngày,hắnthựcsự, rất nhớ nàng.
“Đại tiểu thư,trênmặt ta có gì sao?” Thường Ngộ hơi híp mắt theo thói quen cười cười che giấu khẩn trương của mình.
Lỗ Lỗ lắc lắc đầu, nhìn ánh mắt củahắnnói: “khôngcó, chính làmộtngàykhônggặp, ta có chút nhớ ngươi.” Nàng thích nhìn Thường Ngộ cười nha.
Thường Ngộ lần này làthậttâm cười, ánh mắthiệnlên tia vui vẻ cả chính mình cũngkhôngbiết, “Thường Ngộ cảm tạ đại tiểu thư nhớ mong. Bên ngoài nóng, ngài mau trở về phòng nghỉ ngơi thôi.”
“Uh, tađitìm cha!” Lỗ Lỗ hài lòngnói, chạy vào trong nội viện.
Thường Ngộ cườiđitheo sau, đôi mắt híp lại nhìn bóng lưng của ai đó.
Trờ hè nóng bức, sau khi hạ nhân Lâm gia đóng cửa,trênđường dần ít người.khôngai chú ý ở khúc quanhkhônglâu sau đó cómộtbóng người.
Cố Tam đứngthậtlâu, đứng đến ngây người, trong đầuhiệnlên chiếc mã xa, nhớ lại ánh mắt Lỗ Lỗ lưu luyến Bùi gia thiếu gia phong thái tuấn tú rồi nhớ đến Lỗ Lỗ cười kiều mị với Thường Ngộ.
hắnnên cao hứng. Lỗ Lỗkhôngcó gặp chuyệnkhôngmay, nàngđãtrở về bình yên vôsự.
Nhưng trong lònghắncó chút khủng hoảng. Mình hẹn Lỗ Lỗ, lại ôm sai mèo chờ sai người. Cả buổi tối, Lỗ Lỗ trải qua thế nào, có phảiđãchờ mình cả đêm?khônggặp được, nàng cảm thấy thế nào, có giận mìnhkhông? Đau đầu nhất là đêm qua Lỗ Lỗ trải qua thế nào,đãxảy ra chuyện gì, có gặp ai?
Nhìn cửa lớn Lâm phủ, Cố Tam đột nhiên cảm thấy, Lỗ Lỗ cách mình rất xa. Từ nay về sau, nàngsẽtiếp tục làmmộtđại tiểu thư được cưng chiều, mình biết người là ở chỗ này, nhưngkhôngcách nào gặp được.
Ở trong núi, mình bỏ lỡ nàng, đêm hôm qua, mình lại bỏ lỡ nàng.
Mình còn có cơ hộikhông?
Cảmộtđêm mệt mỏi lo lắng cũng khiến cho thân thể lực lưỡng khỏe mạnh lung lay. Nếukhôngphải sau lưng là tường, sợ rằngđãngã xuống đất.
Cố Tam rất khát.hắndựa vào tường, sờ sờ sờ đôi môi khô khốc của mình, lòng cókhôngcam lòng.
hắncó thể tìm nàngmộttháng, có thể trắng đêm chờ nàng, đương nhiên có thểsẽtiếp tục chờ lâu hơn. Tháng sau hẳn là nàngsẽđến vườn trái cây?hắnđây làsẽở chỗ này chờ nàng! Lỗ Lỗ là của mình, nàng giận, mìnhsẽdỗ. Nàng thích người khác, mìnhsẽđối xử tốt hơn nữa để Lỗ Lỗ thích lại mình. Hơn ai hết, mình biết nàng đâu tiên,khônglý nào chấp tay đưa Lỗ Lỗ cho người ta!
Giữa ngày hè nóng bức, đôi mắt nào đó thâm thúy sáng lên