Tiết học buồn chán cuối cùng cũng trôi qua. Ra khỏi cửa Băng Ly vươn vai nói một cách sảng khoái
“ Cuối cũng cũng xong. Nào,đại gia hôm nay hào phóng khao cậu ăn kem “
Mạc Nhu Nhi như con mèo nhỏ thấy cá vui vẻ ôm Băng Ly ra tới cổng trường. Truyện được viết độc quyền trên wattpad
Mọi hôm trước cổng trường luôn vắng vẻ bỗng hôm nay lại đông đúc lạ thường. Mạc Nhu Nhi tò mò kéo tay Băng Ly lại nhanh chỗ đó.
Một chiếc Cadillac đen tuyền đậu hiên ngang, điểm nhấn ko phải ở đó mà là một người đàn ông tà mị đang đứng dựa người vào thân xe, thỉnh thoảng còn nháy mắt với một số cô gái gần đó khiến họ điên đảo
Mạc Nhu Nhi nhìn kĩ mới thấy người này hình như có chút quen quen sau đó bỗng dưng chợt nhớ ra, kéo áo Băng Ly
“ Đó ko phải Phong Diệc Hàn sao ?
“ Ừm, chúng ta đi mau, kẻo quán ý hết kem bây giờ” Băng Ly nhân cơ hội này muốn trốn càng nhanh càng tốt, tuy nhiên đã ko kịp bởi Phong Diệc Hàn đang ung dung dải bước về phía này, miệng huýt sáo.
“ Định đi đâu ?”
“ Tôi đi đâu anh cũng quản sao ?”
“ Đúng vậy, em là người phụ nữ của tôi, tôi ko quản thì muốn ai quản ?!” Nói xong hắn thẳng thừng bế Băng Ly lên với ánh mắt tò mò của mọi người.
“ Buông ra” Băng Ly dẫy dụa
“ Ko ngoan, cần được dậy bảo “ Phong Diệc Hàn ko vui tà mị nhìn cô rồi quay ra chỗ Mạc Nhu Nhi còn đang ngơ ngác trước tình huống vừa rồi
“ Chị dâu nhỏ, tôi sẽ chăm sóc bạn thân chị thật tốt. Bây giờ chị mau về bồi bổ để chuẩn bị cho lễ cưới đi “
Nói xong hắn liền nhet Băng Ly lên xe, nổ máy chạy đi .
Nhìn theo bóng chiếc xa rời đi Mạc Nhu Nhi chán nản ra về. Kì thực bình thường luôn có tài xế đưa đón nàng nhưng vì hôm nay nàng muốn đi ăn với Băng Ly nên đã bảo bác Trịnh ko cần đến nữa.
Phong Diệc Hàn cũng ko khỏi tốt bụng cướp người xong gọi điện nhắc nhở anh trai chị dâu nhỏ đang cô đơn ngoài đường một mình.
Mạc Nhu Nhi chậm rãi đeo túi xách nhỏ đi trên đường. Bỗng có một chiếc xe vọt đến tránh ngang mặt nàng mang theo đó là giọng nói nam tính của một người đàn ông
“ Lên xe “
Mạc Nhu Nhi đang buồn phiền cúi gầm mặt đối diện với nền đường nghe thấy giọng nói quen thuộc chợt ngửng lên
“ Thần “
“ Ừ, lên xe chúng ta đi ăn “
Mạc Nhu Nhi dạ dầy hiện tại đang cồn cào kêu nên cũng ko khách khí mở cửa xe bươc vào
“ Muốn ăn món Tây hay món Trung ?”
“ Món Trung a “
Phong Diệc Thần đưa Mạc Nhu Nhi vào một nhà hàng mang đậm cốt cách Trung Hoa. Nhân viên phục vụ đến tiếp tân đều mặc những chiếc sườn xám đều màu. Sàn nhà cho đến mọi vật xung quanh đều làm bằng gổ cẩm thổ xưa, nói vậy đủ để biết chủ nhân của nhà hàng này xa xỉ đến cỡ nào. Ko phải ai cũng có khả năng để đặt chân vào đây, chủ yếu là những người nằm trong giới thượng lưu bởi một món ăn cũng phải lên tới mấy vạn
Phục vụ đưa thực đơn cho hai người cung kính chào hỏi
“ Ông chủ “
Phong Diệc Thần ko hề đáp trả lại cô ta mà chỉ ngắm nhìn khuôn mặt non nót của Mach Nhu Nhi đang ở trước mắt vẻ chọn đồ ăn. Phục vụ cũng sớm biết ông chủ là người vô cùng lãnh khốc nên cũng ko thấy lạ khi bị phớt lờ như vậy.
“ Cho tôi một sủi cảo truyền thống, bánh bao xá xíu, đậu phụ tứ xuyên, shumai, vịt quay Bắc Kinh, cơm chiên Dương Châu, súp tổ chim nhạn... ừm.... thêm một chai RIO nữa nha” Mạc Nhu Nhi mỉm cười ngọt ngào. Phục vụ nãy giờ đứng cạnh nàng mà lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cô ta là con gái sao ? Ăn lại có thể nhiều được đến vậy ?
Phong Diệc Thần lẳng lặng chờ Mạc Nhu Nhi gọi xong món mới lên tiếng
“ Tôi giống cô ấy , thêm một chai Heidsieck 1907”
“ Vâng”