“ Này, cậu có thấy nét chữ này
có phần quen thuộc ko ?” Băng Ly dựt lấy thiệp từ tay Mạc Nhu Nhi nhìn ngẫm
Mạc Nhu Nhi lắc đầu, đương nhiên là nàng nàng chẳng thấy quen gì hết rồi . Bởi kể cả Mạc Nhu Nhi có từng nhìn nét chữ này rồi đi chăng nữa thì cũng ko nhớ được đến ngày hôm sau.
“ Mình lại cảm thấy vô cùng.. vô cùng quen “
“ Chắc cậu nhầm rồi. Mình chưa thấy nét chữ này bao giờ a”
Băng Ly chợt nhớ ra là trí nhớ của Mạc Nhu Nhi cực kì thấp. Vậy hỏi cũng như ko, thôi bỏ qua đi.
----
Hôm nay là ngày cuối tuần đầu tiên Mạc Nhu Nhi dậy sớm được như vậy. Nói là dậy sớm nhưng thực chất Phong Diệc Thần vẫn phải ngồi chờ nàng nửa tiếng dưới lầu, chẳng qua là thời gian chờ ngắn hơn mọi khi
“ Nhu Nhi, nhanh lên Phong tổng đang chờ con “ Mẹ Nhan thúc dục cô gái nhỏ còn đang ngoáp ngủ trên cầu thang
“ Hôm nay con đã dậy sớm lắm rồi đấy “ Mạc Nhu Nhi chu môi
“ Được rồi, xuống nhanh lên “
“ Sớm biết cực khổ như vậy người ta thà ko kết hôn “ Mạc Nhu Nhi oán hận nói ra một câu mà ko hề để ý tới sắc mặt xám xịt của người đàn ông anh tuấn ngồi trên sô pha.
“ Nhu Nhi, em nói khá lắm” Phong Diệc Thần lãnh đạm lên tiếng khiến tiểu bạch thỏ nào đó vội núp ngay sau lưng mẹ
“ Lại đây “
Mạc Nhu Nhi ngó ra phía trước nhìn lại sắc mặt hắn xong rồi lại nhanh chóng núp lại sau lưng.
Đúng là doạ nàng mà, cũng chỉ là tiện thể lỡ miệng phát ngôn ra, cũng đâu cần u ám đến vậy chứ !
“ Em nhanh ra đây !” Phong Diệc Thần cố gắng nhịn cơn bốc hoả từ bên trong xuống
Nàng đâu có ngu, ra bây giờ ko phải giống như miếng mồi tự chui vào hang sói sao ? Mạc Nhu Nhi run sợ lắp bắp : “ Ko..ko ra”
“ Em ko ra tự gánh lấy hậu quả !”
Mạc Nhu Nhi thấy hắn giọng đã cao hơn mấy nốt lo sợ thì thầm vào tai mẹ Nhan với vẻ mặt tội nghiệp : “ Hôm nay con đau bụng, hay để hôm khác đi chụp ảnh cưới có được ko ?”
Tuy nhiên, thì thầm của nàng lại chính là cả phòng khách đều nghe thấy. Phong Diệc Thần tức giận đi đến sau lưng mẹ Nhan lôi nàng ra : “ Lần này.. em chết chắc “
Mạc Nhu Nhi sống chết bám lấy chỗ dựa cuối cùng, ko chịu buông :“ Huhuu, mẹ.. cứu con “
Mẹ Nhan gỡ tay nàng ra , xoa đầu nói “ Ngoan, sắp tổ chức hôn lễ rồi, hôm nay phải đi chụp ảnh cưới”
“ Nhưng con... á “
Còn chưa để Mạc Nhu Nhi nói hết, Phong Diệc Thần đã thành vác nàng lên, Mạc Nhu Nhi vùng vẫy cũng bị hắn giữ lại rồi lôi ra xe “ Em nói gì cũng vô dụng”
Mạc Nhu Nhi lo sợ đến phát khóc, nức nở ngồi vào góc xe.
Phong Diệc Thần nhìn những giọt nước mắt của nàng cuối cùng cũng mềm lòng . Rõ ràng người phát ngôn sai là nàng, giờ lạ bày ra bộ mặt vô cùng uỷ khuất như chính vừa bị hắn ăn hiếp vậy
“ Lại đây “
Mạc Nhu Nhi lần này biết điều hơn, ngoan ngoãn đi tới chỗ hắn, bây giờ ko có hậu phương vững chắc, đương nhiên nàng nên ngoan ngoãn nghe lời là tốt nhất.
Phong Diệc Thần đặt nàng ngồi lên đùi mình, véo mạnh má nàng.
“ A..”
“ Sao lại véo tôi ?”
“ Phạt em “
Mạc Nhu Nhi nghe thấy từ ' phạt' thì im thin thít ko dám mở miệng, bộ dáng hoàn toàn uỷ khuất
“ Từ sau ko cho phát ngôn lung tung. Nếu ko....”
Mạc Nhu Nhi ngửng măt ra sau nhìn hắn, ngây ngô hỏi :“ Thì sao a ?”
“ Em muốn nghe thử ko ?” Phong Diệc Thần nguy hiểm nhíu mày.
Mạc Nhu Nhi ko lạnh mà run, khẽ rùng mình một cái, lắp bắp “ Ko.. ko muốn “
Phong Diệc Thần hôn lên đôi môi đỏ mọng đang gần trong gang tấc, từ dịu dàng bên ngoài tới cuồng nhiệt bên trong, hắn cắn mạnh vào môi nàng giống như một sự trừng phạt
“ Ưm..”
Hai người đang đắm chìm trong ân ái thì tiếng tài xế ở ngoài cửa vang lên
“ Phong tổng, đã đến nơi”
Mạc Nhu Nhi nghe thấy ngoài cửa có người xấu hổ rúc đầu vào lồng ngực rắn chắc của Phong Diệc Thần, nhỏ giọng meo meo “ Bị người ta thấy hết rồi”
“ Cửa sổ được trang bị bên ngoài ko thể nhìn được vào bên trong “ Phong Diệc Thần nhìn động tác đáng yêu đó của nàng mà mỉm cười
----
Heloo các đọc giả, thời gian này mình up truyện sẽ hơi chậm nên có gì mong mấy cậu thông cảm. Mình sắp phải đối đầu với cuộc thi tỉnh gay gắt nên ko thể nào hay ra chap mới được. Mình sẽ cố gắng hai tuần up một chap cho các cậu nha ❤️