- Nhaaaa! Cho tớ biết tên cậu đi! Tớ nói tên tớ rồi mà, chúng ta sẽ là bạn ha! Tớ sẽ bảo vệ cậu khỏi mấy người xấu kia! - cô bé lẽo đẽo theo cậu bé cứ năn nỉ không ngớt.
- Tôi có hỏi đâu, cậu tự khai đó thôi. Với lại tôi không cần con mèo khóc nhè bảo vệ đâu.
- Tớ.. tớ không khóc nhè, chỉ là..chỉ là.. - cô bé bị ghẹo, mặt lúng túng đỏ như quả gất, dậm chân bĩu môi kháng nghị nhưng không thành lời. Hừ! tớ không cãi với người lùn như cậu, dù sao tớ cũng sẽ biết được tên cậu thôi, đợi đó!
- Cứ thử xem!
- Mà nếu tớ biết được, cậu có thể cho tớ thêm một viên kẹo dâu được không? - cô bé chớp mắt tỏ vẻ đáng yêu.
- ...
Hai bé cứ đôi co như thế cho đến khi trông thấy hai người phụ nữ đang đứng trò chuyện ở phía trước.
- Nhiên Nhiên!
- Tiểu Dực!
Tiếng gọi đồng thanh của hai người phụ nữ hướng hai đứa trẻ vang lên. Mẹ của cậu bé lên tiếng:
- A! Đây là tiểu Nhiêh nhà cậu à? Thật khả ái!
- Ừ, nó tên là An Nhiên, mới 7 tuổi thôi, chắc cũng trạc tuổi con trai cậu - mẹ cô bé - bà Thẫm trả lời. Chào cô Hàn đi con!
- Dạ, con chào cô ạ! - cô bé cúi chào lễ phép, ngước lên còn cười ngọt ngào, nụ cười trong sáng, hết sức đáng yêu.
- Uiii, ngoan quá, lại còn xinh xắn nữa chứ! Tớ đã muốn có con gái lâu lắm rồi, nhưng cuối cùng chỉ sinh được một đứa tiểu quỷ này! Chào cô đi tiểu Dực! - mẹ cậu bé lên tiếng nhắc nhở.
- Dạ cháu chào cô! Thì ra bạn gái này xinh như thế là do giống cô a! - cậu bé vừa nói vừa chớp mắt tỏ vẻ hâm mộ.
- Ôiiii! Thằng nhóc này, vừa tuấn tú lại còn khéo miệng nữa chứ! Sau này chắc nhiều người thích lắm đây! - mẹ cô bé vui vẻ trước lời khen ngợi ngây thơ của cậu bé.
Cô bé: !!?!!
Mẹ cậu bé: Có phải con trai mình không vậy?
Cô bé thấy mẹ mình vui vẻ hướng cậu bé khen ngợi, lòng đâm ra ấm ức, vội chạy lại ôm chân mẹ cậu bé tươi cười nói:
- Cô ơi! Cô cũng đẹp ạ! Còn đẹp hơn.. hơn.. hơn búp bê Barbie nữa ạ!
Một câu nói khiến cả ba người còn lại bật cười.
- Thật ngốc! - cậu bé vừa cười vừa chế nhạo cô.
- Thôi được rồi, được rồi. Cả hai đều giỏi hết! Vào nhà thôi, kẻo lại cảm nắng bây giờ - mẹ cô bé hướng mọi người cười nói. Cả bốn người cùng tiến vào nhà cô bé.
Hai người phụ nữ ngồi trên sofa nói chuyện, hai đứa trẻ ngồi kế bên, vừa ăn bánh, vừa nhúng nhảy trên ghế.
- Nhiên Nhiên, đây là cô Hàn, bạn lúc nhỏ của mẹ nhưng đã mất liên lạc từ lâu. Nhà cô vừa mới chuyển tới kế bên nhà chúng ta. Sau này con có bạn mới rồi nha - mẹ cô bé hướng cô bé giới thiệu.
- Phải đó, tiểu Nhiên, đây là tiểu Dực, nó cũng bằng tuổi con. Tiểu Dực mới nhập học trường con hôm nay, nhưng khác lớp nên sau này con giúp cô trông chừng nó nha.
- Con rất sẵn sàng ạ!
- Là sẵn lòng, không phải sẵn sàng. Ngốc! Mẹ, con còn lớn tháng hơn cậu ấy, là con trông chừng cậu ấy thì có!
- Haha được rồi, cả hai cùng trông chừng nhau nha. Giờ thì lên phòng Nhiên Nhiên chơi đi, để hai cô trò chuyện một chút - mẹ cô bé buồn cười nói, rồi đẩy cả hai bé lên lầu chơi cho thoải mái.
Sau khi lên lầu, cô bé dẫn cậu bé đến một căn phòng cuối hành lang. Trên cửa còn có một tấm bảng với dòng chữ màu hồng Princess's bedroom.
- Ta đaaa! Mời vào! Phòng tớ có nhiều đồ chơi lắm. Có truyện tranh nè, có búp bê Barbie nè, có đồ hàng nè..
Cậu bé khinh thường liếc nhìn căn phòng màu hồng phấn được trang trí kiểu công chúa với chiếc giường phủ ra màu hồng chấm bi, trên khung giường được treo những tấm ren trắng. Xung quanh được chưng bày rất nhiều búp bê và thú nhồi bông lớn nhỏ được sắp xếp rất ngăn nắp. Đi tới chiếc bàn học cùng tông màu là sách vở và đồ dùng học tập được để gọn gàng, đặc biệt là giấy bao tập và tất cả đồ dùng đều có hình những quả dâu tây hết sức đáng yêu.
Mê dâu tây đến thế cơ à? - cậu bé nhếch môi cười nhẹ
- Này, ngồi xuống đây đi! Tớ có rất nhiều bánh kẹo nè. Cậu muốn bánh dâu hay kẹo dâu? Còn có sữa dâu nữa nè! Hay là cậu thích kem dâu? Để tớ xuống tủ lạnh lấy!
- Gì mà cứ này nè hoài vậy. Tôi có tên đó!
- A! Tiểu Dực a! Tớ biết tên cậu rồi nhaa!
- Không phải tiểu Dực, là Hàn Dực, biết chưa? - cậu xấu hổ vội sửa lời cô bé.
- Ồ Hàn Dực, Hàn Dực.. Hàn Dực.. - cô lặp đi lặp lại để ghi nhớ tên vừa nghe. Ừ thì, Hàn Dực, cậu thua rồi! Tớ thắng rồi nha! - cô bé hớn hở tươi cười nói.
- Có phải trò chơi gì đâu, thắng thua gì chứ. Hừ! - cậu bé quay đi che dấu khuôn mặt ửng đỏ vì nhìn thấy nụ cười của cô bé.
- Hì hì.. miễn sao tớ thắng là được!
- Nè, cầm lấy đi!
- ??? - cô bé khó hiểu nhìn bàn tay chìa ra trước mặt mình.
- Không phải muốn kẹo dâu sao? Cầm đi! Hay là không muốn nữa?
- Có.. có! Cần màaa! Hì hì.. tớ chỉ nói chơi thôi, không nghĩ cậu cho tớ thật. Cảm ơn! - Cô bé ngây ngốc cười.
- đỏ mặt
- An Nhiên! Tên tớ là An Nhiên, cậu cũng có thể gọi là Nhiên Nhiên, đừng có này nữa! - cô bé cúi mặt lầm bầm nói.
Cậu bé ngạc nhiên rồi cũng tỏ vẻ bối rồi. Cúi đầu rồi nhỏ giọng nói: Biết rồi
Cả hai lúng túng ngồi xuống ăn bánh kẹo cùng nhau, rồi cô bé đem hết đồ chơi ra chơi cùng cậu. Cô thì ngồi vẽ tranh, cậu thì ngồi đọc truyện, lâu lâu lại xuất hiện một màn cãi vả trẻ con:
- Hàn Dực! Không được quậy tranh của tớ aaaa~ Không được vẽ râu lên công chúa của tớ!
- Tớ tưởng đây là con giun chứ!
- ... Tớ bóp chết cậuuuuuu!
Tiếng cãi vả xen lẫn tiếng cười của hai đứa trẻ vang vộng khắp phòng suốt cả buổi chiều.
Ở dưới nhà, hai bà mẹ vừa cười vừa trò chuyện:
- Tiểu Nhiên nhà cậu thật đáng yêu. Lần đầu tiên tớ thất tiểu Dực nói chuyện với người khác nhiều như thế. Từ nhỏ nó vốn là một đứa trẻ lầm lì, ít nói. Tớ cứ luôn lo lắng nó sẽ không có bạn bè.
- Sao lại thế? Tiểu Dực rất lanh lợi mà. Nghe chúng nó chơi đùa vui chưa kìa! Sau này cứ để tụi nó chơi với nhau thường xuyên đi. Tớ chỉ sợ Nhiên Nhiên ăn hiếp tiểu Dực. Trông nó vậy thôi chứ nghịch lắm!
- Làm gì có! Con bé rất dễ thương. Tớ lại sợ nó bị tiểu Dực dọa. Thằng bé xấu tính lắm!
- Haha.. vậy là giống nhau rồi.
Cuộc trò chuyện nói xấu con mình của hai bà mẹ cứ thế mà tiếp diễn.