Chịu không nỗi sự giận dỗi của Thẫm An Nhiên, Hàn Dực cuối cùng cũng chịu thay đổi chút ít, cũng không phải trở nên thân thiện, hòa đồng như mấy đứa trẻ khác, nhưng cũng không còn lạnh lùng, xa cách nữa. Ít nhất là đối với bạn bè của Thẫm An Nhiên cũng trở nên khách sáo hơn, khi có chung đề tài cũng trò chuyện nhiều hơn một chút. Cứ thế cả hai cô cậu ngày ngày cùng đi học, ăn trưa, cùng nhau về nhà rất vui vẻ.
Một buổi trưa tại bàn ăn của các cô cậu bé. Bạn nhỏ Vỹ Yên vừa ăn vừa hướng bạn nhỏ An Nhiên cười nói:
- Nhiên Nhiên, lúc nãy tớ thấy bạn Mã Chí cho cậu cái gì đó a~ Đem ra chia cho tụi tớ một chút đi!
- Ơ!? À.. hình như là có, để tớ tìm xem - cô ngây ngốc một chút để ngẫm lại. Quả thật lúc nãy bạn học nam kia lại cho cô một bịch mứt dâu.
- Ngày nào cậu ấy cũng cho cậu quà vặt, sướng thật đó, Nhiên NHiên! - bạn nhỏ Hồ Bảo cũng hùa theo chọc ghẹo cô.
- Ai là Mã Chí? - nãy giờ cậu vẫn chăm chú ăn bánh bao của mình chợt ngẩng đầu lên hỏi, trán nhỏ nhăn lại.
- À thì là bạn ngồi sau lưng Nhiên Nhiên nha! Ngày nào cũng cho Nhiên Nhiên ít quà vặt, cái nào cũng liên quan đến dâu, rất rõ sở thích của Nhiên Nhiên a! - Vỹ Yên hướng Hàn Dực nghiêm túc giải thích.
- Ừm.. cũng hay giúp Nhiên Nhiên làm bài tập hộ nữa. Cậu ấy học giỏi nhất lớp tớ á! Nhiên Nhiên sướng thật! - Hồ Bảo vừa nhai đồ ăn cũng tiếp lời.
Bạn học Thẫm nãy giờ ngồi nghe mọi người bàn luận về mình, không biết phản bác vì tất cả những gì họ nói đều đúng. Cô đơn giản nghĩ đồ ăn người ta cho, không nên lãng phí, mẹ Thẫm hay dạy cô như thế, nên cô cũng không từ chối Mã Chí, hơn nữa còn toàn đồ cô thích. Còn về bài tập, có người làm bài hộ, cô có thể tiết kiệm thời gian để qua nhà Hàn Dực cùng cậu xem phim hoạt hình, nên cô cũng không nghĩ có gì là sai a!
Càng nghĩ càng thấy mình hình như giống người vừa tham ăn vừa lười biếng, mặt cô chợt đỏ bừng, xấu hổ sợ Hàn Dực khinh thường mình. Ngược lại làm Hàn Dực nghĩ cô rất thích được bạn Mã Chí kia cho đồ ăn, giúp làm bài tập, nên đỏ mặt như thế. Càng nghĩ mặt càng đen, nên cậu cũng im lặng, trầm mặt.
Không khí trên bàn vẫn còn sôi nổi vì lời bàn luận của hai bạn nhỏ kia, thì có tiếng một bạn gái lên tiếng:
- Chào.. chào Hàn Dực! Bạn cũng ăn trưa a! - Thật trùng hợp! - lại là bé gái Hạ Vy - người luôn thích Hàn Dực. Cô bé không để ý ba bạn nhỏ còn lại, chỉ hướng Hàn Dực chào hỏi.
- Đây là phòng ăn mà, giờ trưa ai cũng đến ăn, có gì mà trùng hợp! - cậu vẫn giữ thái độ lạnh lùng trả lời.
- À.. - cô bé hơi xấu hổ vì lời nói của cậu nhưng cũng không giận dỗi. Tiết trước, thầy chủ nhiệm bảo mọi người cần chọn câu lạc bộ nâng cao để tham gia, cậu.. cậu đã nghĩ sẽ vào lớp nào chưa?
- Chưa nghĩ đến!
CLB? nâng cao? thật giỏi a! Mà hình như bạn gái này đang muốn cùng Hàn Dực học chung một CLB thì phải!? - bạn học Thẫm ngồi bên nghe ngóng tự hỏi.
Vì chỉ có học sinh giỏi của các lớp thì nhà trường mới khuyến khích tham gia câu CLB nâng cao, nghiễm nhiên Hàn Dực nằm trong số học sinh được nhiều lời để nghị của các giáo viên nhất, ai cũng muốn chiêu nạp học sinh giỏi nhất trường vào CLB của mình. Còn lớp của Thẫm An Nhiên được đặt cách không một ai cần tham gia, chỉ cần lo tập trung học tốt các môn chủ yếu là được, nên cô không hề biết gì về chuyện CLB này.
- Vậy.. vậy khi nào cậu chọn xong, có thể cho mình biết không? Mình sẽ tham gia cùng cậu! - Bạn Hạ Vy cũng là học sinh giỏi của lớp Hàn Dực, mà cô lại càng muốn được học chung với cậu.
Đang định cự tuyệt, rồi cậu nghĩ đến một màn cho đồ vặt, làm bài tập hộ của cô cùng tên nhóc nào đó, cậu lại thay đổi giọng điệu:
- Ừm! để tớ suy nghĩ!
- Được a! - bạn học Hạ Vy không nghe được lời từ chối thường ngày thì mặt mày hớn hở, cho rằng cậu cũng thích học cùng mình, vui vẻ tươi cười hướng cậu chào tạm biệt rồi trở vể lớp. Trước khi rời đi còn đặt một viên kẹo dâu trước mặt cậu.
- Hàn Dực! Cậu muốn tham gia cậu CLB nâng cao sao? Sao không kể tớ nghe? Cậu đã hứa giờ tự học sẽ giúp tớ ôn bài mà! - mặt An Nhiên ỉu xìu, bỉu môi hướng cậu kháng nghị.
Tuy thường ngày Hà Dực rất kiệm lời, nhưng rất hay cố tình dụ dỗ cô hỏi chuyện của cậu, rồi cậu sẽ kể cho cô nghe mọi chuyện sinh hoạt hằng ngày, từ lớn đến nhỏ. Có lúc cô cũng không đến nổi ngốc nghếch mà không biết cậu cố tình, rõ ràng rất muốn kể cho cô nghe nhưng lại sĩ diện nên cứ dụ cô phải hỏi cậu trước. Nhưng cô vẫn cứ để cậu dụ dỗ, nghe lời hỏi han mọi chuyện của cậu, cậu đã muốn cô hỏi, thì cô cứ hỏi đi! Dù sao cô cũng muốn biết a!
- Sao tớ lại phải nói? Nói ra cậu cũng có được tham gia đâu! Ngốc như cậu thì học nâng cao gì chứ! Với lại không phải cậu đã có người làm bài hộ rồi sao, cần gì tớ giúp! - cậu trả lời cô với giọng điệu bực tức
Cứ nghĩ đến vẻ mặt ham ăn dễ thương của cô, đôi mắt to tròn chớp chớp, cái miệng nhỏ nhắn chúm chím tươi cười rạng rỡ, rồi còn khuôn mặt vui sướng, thỏa mãn khi có người làm bài tập hộ, thì cậu không nói chuyện nhẹ nhàng được.
- Cậu! Cậu.. giỏi gì chứ. Ai thèm! Tớ cũng không cần vào cái CLB gì đó, để cậu thoải mái cùng bạn Hạ Vy của cậu đi - cô tức đến sắp khóc khi đột nhiên nghe cậu lớn tiếng với mình.
Thấy khuôn mặt giận, đỏ âu như sắp khóc của cô, cậu chột dạ, nghĩ lại lời nói của mình hơi nặng, thấy viên kẹo dâu trước mặt, vội đưa đến trước mặt cô.
- Nè nè! Cho cậu kẹo nè, đừng khóc! - cậu không muốn mất mặt đi dỗ cô nhưng vẫn vô thức nhẹ giọng nói.
- Không cần! Sau này đừng bao giờ đưa đồ của người khác cho tớ! - cô tức giận đứng lên, kéo hai bạn nhỏ nãy giờ vẫn ngồi lo lắng theo dõi một màn cãi vã trước mặt rồi cả ba rời đi.
Này, Thẫm An Nhiênnnn! - cậu gọi với theo bóng dáng cô nhưng cô vẫn không quay đầu lại.
Lại làm cô giận rồi! Chắc sẽ không khóc chứ?! - cậu lo lắng nghĩ rồi trầm mặt trở về lớp của mình.
Cả buổi chiều, người thì mất hồn không còn ríu rít nói chuyện với bạn học nữa, người thì trầm mặt, lạnh lùng không để ý đến ai , cứ thế mà khó chịu qua hết một ngày học dài.
* Suy nghĩ của Thẫm An Niên:
- Hàn Dực xấu xa! Hàn Dực đáng ghét!
- Đồ lùn! Đồ tự kiêu!
- Kẻ thất hứa, kẻ lừa gạt!
...
..
.
. . .một hàng dài tiếng mắng trong lòng bạn học Thẫm!
- Giờ thì hay rồi! Đã có bạn mới rồi, bạn học giỏi nữa a! Giờ cậu đã chê tớ ngốc rồi, không thích chơi với tớ nữa chứ gì! Đáng ghét !!! Tớ không thèm để ý đến cậu nữa ><
* Suy nghĩ của Hàn Dực:
- Giờ cậu ấy còn giận không nhỉ?
- Hay lại tươi cười nhận đồ ăn của người khác rồi?
- Có ngoan ngoãn làm bài tập không? Hay lại đi nhờ thằng nhóc nào đó nữa!
- Hay là lát nữa đem bánh dâu quá nhà cho cậu ấy? A! còn một hộp kẹo dâu hôm qua dì mới gửi tặng, đem qua cho cậu ấy luôn!
... cậu cứ mãi nghiên cứu nên làm thế nào cho tốt, chẳng có tâm tình nghe cô giảng bài.