Cuộc sống vui vẻ của bạn học Thẫm và cậu bạn Hàn cứ tiếp diễn, cứ thế mà thuận lợi, an nhàn tốt nghiệp cấp I và lại cùng nhau vào chung một trường cấp II. Hôm nay là ngày tốt nghiệp, sau khi dự lễ tổng kết ở trường về, cả hai gia đình Hàn - Thẫm dẫn hai bạn nhỏ đi dạo khu mua sắm gần nhà.
- Nào tiểu Nhiên, tiểu Dực! Vì khen thưởng hai đứa đã tốt nghiệp, hôm nay bố mẹ và cô chú sẽ tặng mỗi đứa một món quà, các con nghĩ xem sẽ muốn gì nào! - mẹ Hàn một tay khoác tay bố Hàn, tay kia nắm tay Hàn Dực, vừa đi vừa hướng hai bạn nhỏ nói.
Hai cô cậu nghe thế thì mắt sáng rực, nhìn loanh quanh tìm kiếm xem nên chọn món quà gì.
- Phải đó tiểu Nhiên, không phải hôm trước con muốn mua một con búp bê Barbie mới sao? Còn tiểu Dực có phải thích xe hơi điều khiển không? Thích cái nào thì nói với bác! - bố Thẫm đang cưng chiều cõng bạn nhóc An Nhiên trên vai cười nói.
- Tụi con đâu còn là con nít a!!! - cô và cậu đồng thanh trả lời.
Hai đôi vợ chồng đều bật cười vì lời nói biểu tình của hai cô cậu. Một lúc sau, mọi người đi ngang qua một cửa hàng bán xe đạp, có nhiều mẫu mã được chưng bày trước cửa, đủ kích cỡ dành cho người nhỏ đến lớn, thu hút ánh mắt của Hàn Dực chạy lại ngắm nhìn.
- Bố! Mẹ! Con có thể chọn mua xe đạp không ạ? - cậu chỉ vào chiếc xe đạp có yên sau, được lót nệm êm ái, còn có một cái giỏ để cặp ở trước, tuy kiểu dáng không quá nữ tính nhưng cũng không phải thuộc sở thích của cậu.
- Sao lại chọn xe đạp? Con đã biết chạy đâu? - mẹ Hàn khó hiểu cúi xuống nhìn cậu.
- Con sẽ học ạ! Con muốn chạy xe đạp đi học, trường mới rất xa nhà a! - cậu kiên quyết chỉ vào chiếc xe trước mặt.
Thật ra là vì có lần cậu nghe bạn học Thẫm ca thán rằng trường mới rất xa, ngại đi bộ nhưng đi xe buýt sẽ phải chen chúc đông người nên cậu đã muốn mua xe đạp từ lâu.
- Không phải con luôn nói đi xe buýt sẽ tiện lợi hơn sao? Thật kì lạ! - mẹ Hàn khó hiểu nhìn cậu.
- Được rồi em! Tiểu Dực thích thì cứ mua cho nó, dù sao biết đi xe đạp cũng tốt, còn có thể chở tiểu Nhiên cùng đi! - bố Hàn đứng kế bên ủng hộ cậu con trai nhỏ.
- A!! Vậy sau này Nhiên Nhiên không cần đi bộ hay xe buýt nữa! Quá sướng a!!! - cô vui vẻ nhúng nhảy trên vai bố Thẫm, làm ông loạng choạng ôm chặt đôi chân bụ bẫm lo sợ cô té ngã.
- Ừm, sướng nhất là Nhiên Nhiên rồi! Lúc nào cũng có tiểu Dực nuông chiều - mẹ Thẫm cũng cười vui vẻ.
- Tớ có hứa sẽ chở cậu à? Cậu thật mập! Rất nặng a! Pleee..... - cậu làm vẽ mặt lè lưỡi giả bộ không muốn chở cô.
- Aaaa!! Bố..bố! Vậy Nhiên Nhiên muốn mua một cái vòng lắc eo ạ! - cô lắc lắc tay bố Thẫm nói.
- Hử? Sao lại mua cái đó? - bố Thẫm thấy bất ngờ, bốn người còn lại cũng cảm thấy lạ vì món quà cô chọn.
- Thì.. thì để lắc eo cho ốm bớt ạ!
- Con xem Nhiên Nhiên! Tiểu Dực chọn quà cũng nghĩ đến con, muốn chở con đi học nha, sao con lại chọn món quà chỉ dành riêng cho bản thân như thế? Không ngoan đâu! - mẹ Thẫm nhíu mày nhẹ trách.
- Đâu có a! Tại.. tại Nhiên Nhiên muốn giảm béo, để Dực chở đỡ mệt hơn mà - cô tỏ vẻ vô tội chớp chớp mắt nói.
- Phì! Hahaha... tiểu Nhiên thật giỏi! - mẹ Hàn nghe xong cười nói. Mọi người cũng cười theo vì cái lý luận ngây thơ của cô.
Thế là cả hai bạn nhỏ đều có món quà như ý mình, vui vẻ nghỉ ngơi ba tháng hè để chuẩn bị cho năm học mới. Có khi cả hai sẽ ở nhà chơi cùng nhau, có khi sẽ được bố mẹ cả dẫn đi công viên vào cuối tuần, tuy không gặp thường xuyên như lúc còn đi học nhưng vẫn rất thân thiết.
Cậu thì cố gắng tập lái xe đạp thuần thục trước khi vào học, cũng tìm hiểu rõ đường đi lối về từ nhà đến trường, lại còn tìm kiếm các quán ăn vặt trên đường đi để mai mốt có thể dẫn cô đi ăn. Vì hai bạn đã lên cấp II, nên mỗi người cũng được cho tiền quà vặt, hôm nào không có đồ ăn chuẩn bị sẵn, sẽ còn được cho thêm tiền để mua đồ ăn tại trường.
Cô thì siêng năng dùng vòng lắc eo, còn cùng mẹ Hàn đi chợ hằng ngày nên từ một bé gái bụ bẫm, tròn người đã trở nên mảnh mai, thon gọn hơn. Chiều cao cũng phát triển không ít, nỗi trội hơn so với bạn cùng lứa, chẳng mấy chốc đã trở thành cô bé xinh xắn, đáng yêu, được nhiều cậu bé trong khu phố yêu thích, muốn làm thân nhưng không đượci vì cô lúc nào cũng dính lấy cậu.
Đặc biệt Hàn Dực cũng đã trưởng thành lên rất nhiều, không còn là cậu bé thấp bé như xưa nữa. Cậu đã cao ngang bằng cô, khuôn mặt bắt đầu hiện rõ nét nam tính của bố Hàn, bớt đi vài phần ngây thơ của con nít, hơn nữa cậu rất thông minh, biết suy nghĩ nên trông chững chạc, nghiêm túc hơn, còn cô thì vẫn hoạt bát, ngốc nghếch như trước.
Buổi sáng đầu năm học mới, trước cửa nhà Hàn - Thẫm:
- Mẹ ơiiii! Con đi học ạ! - Cô vừa chạy ra cửa vừa gọi lớn hướng mẹ Thẫm ở dưới bếp chào tạm biệt.
- Nhiên! Cậu từ từ.. vẫn chưa trễ, thắt lại dây giày kìa! - Hàn Dực ngồi trên xe đạp đợi sẵn hướng cô nhắc nhở. .
- Ừm ừm.. biết rồi. Cậu còn kỹ hơn mẹ tớ a! - câu bĩu môi nhưng vẫn nghe lời cậu thắt lại dây giày rồi đem cặp xách bỏ trên giỏ, ngồi vào sau xe cậu.
- Hừ! Không có tớ thì cho cậu té u đầu luôn!
- Ple!! Thì tại có cậu nên tớ mới không cần phải cẩn thận a! À phải.. Dực! Tớ muốn ăn bánh mì ! Lúc nãy sợ muộn, chỉ mới uống được một ngụm sữa à - cô ngồi sau kéo kéo ống tay áo cậu làm nũng.
- Tớ biết, mép miệng cậu còn dính sữa kìa con mèo lười! Tối qua lại thức khuya đọc truyện nên mới dậy trễ phải không? - cậu cười trêu cô.
- Hì hì.. bị cậu phát hiện rồi! - cô ngại ngùng nói.
Thế là cả hai dừng lại tại một xe bánh mì gần trường, chỗ này rất đông người xếp hàng nên cậu bảo cô vào trường đứng đợi trước, cậu mua xong sẽ vào tìm cô. Cô ngoan ngoãn vào trường, ngồi đợi ở một băng ghế gần cổng chờ cậu.
Đang nghĩ đến món bánh mì thịt yêu thích, còn có hộp nước trái cây cậu đem sẵn cho cô thì chợt thấy cậu đi vào, đi kế bên còn có một bạn gái, khuôn mặt hơi quen thuộc. Họ đi tới gần hơn thì cô nhận ra đó là Phạm Hy Hy, bạn trước đây từng qua nhà Hàn Dực, nhưng sao bạn ấy cũng mặc đồng phục giống cô a!
- Chào An Nhiên! Còn nhớ mình không? Mình là Hy Hy! Lúc nãy gặp Hàn Dực ở chỗ bán bánh mì mới biết là tụi mình chung trường - Hy Hy hướng cô chào nói.
- À ừ... thật trùng hợp! - cô cũng cười nói, vẫn còn đang bất ngờ vì sự xuất hiện của cô bạn này.
- Nhiên! Mình không mua được bánh mì thịt cậu thích, nên mua bánh mì cá, cậu ăn đỡ nha! - khuôn mặt cậu lấm tấm mồ hôi đưa bánh mì cho cô.
- À xin lỗi An Nhiên! Vì Hàn Dực đã nhường cái bánh mì cuối cùng cho tớ, tớ không biết là của cậu a! - Hy Hy ngại ngùng lên tiếng.
- À.. à không sao, không sao! - cô hơi mất tự nhiên trả lời.
Dực đáng ghét! Lại nhường bánh mì của mình cho người khác!!! - cô bực bội nghĩ.
- Vì bạn Hy Hy không ăn được cá, sẽ dị ứng nên mình phải nhường cho cậu ấy. Mình định chờ để mua cho cậu cái khác nhưng người bán nói sẽ rất lâu, mình không muốn cậu đợi nên mua tạm. Ngày mai mình sẽ mua lại được không? - cậu nhanh chóng hướng cô giải thích vì nhìn đã biết là cô đang không vui rồi.
- Phải thêm một thanh socola nữa nha! - nghe cậu nói xong cô cũng thấy cân bằng lại, miệng nhoẻn cười còn cố ý đòi hỏi thêm.
- Được! Vậy mau ăn đi, sắp vào lớp rồi kìa!
Bạn nhỏ Hy Hy nãy giờ đứng kế bên nghe một màn đối đáp, lòng có chút ghen tị, mặt cũng trở nên ỉu xìu, chậm chạp cùng cô cậu đi vào trong để tìm lớp học mới.