“Chị.”
“Chà, còn biết chủ động gọi điện nữa à, có tiến bộ đấy.”
Giọng nói của Thiệu Quần nghe không tốt lắm, “Em muốn nói với chị về chuyện tấm ảnh lần trước.”
“À, chuyện đó hả?” Giọng nói của Thiệu Văn không chút gợn sóng, “Làm sao?”
“Chị chụp ảnh của bọn em rồi đăng báo?”
Thiệu Văn “Ồ” một tiếng, “Không tốt sao? Ba thấy cũng được lắm, ổng nói hai người đứng cạnh nhau rất đẹp đôi, cả hai đều có tầm vóc.”
“Chị hai!” Thiệu Quần tức giận nói, “Em không muốn chị xen vào chuyện của bọn em, nếu em đã đáp ứng chị thì sẽ không đổi ý, chị đừng chọc giận em, nếu không thì mẹ nó, là ai em cũng không cưới.”
Thiệu Văn ở đầu dây bên kia ngưng lại một chút, dùng một giọng điệu hiếu kỳ hỏi, “Thiệu Quần, chú có chuyện gì vậy? Cho dù chị không nói trước với em thì chuyện này có đáng để em phải giận lẫy với chị không? Chú khẳng định còn có nguyên nhân khác, khai mau.”
“Không có.”
“Không có?” Thiệu Văn cười lạnh, “Chú không nói, chị tự đoán nhé. Chị nghĩ…là bởi vì cái “con vịt” chú đang nuôi đúng không?”
Con vịt: Điếm