Nương Nương Khang

Chương 52: Chương 52: Chương 51




Lý Trình Tú thức suốt đêm, ngày hôm sau cậu mất tinh thần vô cùng, nhìn chằm chằm vào bản báo cáo trước mặt, cậu cảm thấy những con số trước mặt cậu quá nhàm chán, dù thế nào đi nữa, cậu vẫn không thể xem nổi.

Đến thời điểm nghỉ trưa thì cậu mới lấy hết dũng khí ra mở máy.

Mở máy một cái, mấy chục cái thông báo cuộc gọi nhỡ văng ra cùng với rất nhiều tin nhắn ngắn.

Nhìn tin nhắn từ số lạ, Lý Trình Tú ngập ngừng hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn mở ra.

“Tôi nhớ anh..”

“Trình Tú, tôi nhớ anh.”

“Tôi nhớ anh.”

“Mỗi giờ mỗi phút đều nhớ anh.”

Lý Trình Tú không nhìn nổi, vội vàng nhấn tắt.

Hốc mắt cậu ê ẩm, chân có hơi mềm nhũn, cậu ngồi xuống ngay trong hành lang ngồi xuống.

Có thứ người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ như cậu sao? Cũng đã bị hắn lừa nhiều lần như vậy mà vẫn sẽ len lén bị những tin nhắn vô hình này lay động.

Lý Trình Tú giơ tay lên hung hăng tát mình một cái thật mạnh. Âm thanh mạnh mẽ vang vọng khắp hành lang.

Thiệu Quần lừa gạt cậu thì thôi đi, cậu không thể tự lừa gạt chính mình.

Người này chỉ biết tổn thương cậu, làm nhục cậu, lừa dối cậu, coi cậu như người giúp việc và bạn giường, hắn chưa từng tôn trọng cậu.

Bất kể Thiệu Quần có làm gì hay nói gì đi nữa, đó cũng chỉ là ảo tưởng thôi, cậu tuyệt đối không thể tin.

Cậu sẽ không tin, cậu tuyệt đối sẽ không tin.

Thiệu Quần là loại virus khủng khiếp nhất trên thế giới. Chỉ có cách tránh xa nó thì vết thương lòng mới có thể lành, cậu không thể lặp lại một sai lầm tương tự.

(Covid – 19 say: hi)

Lý Trình Tú hít mũi, hai tay run rẩy tháo vỏ điện thoại, lấy thẻ SIM ra, ném vào sọt rác.

Thiệu Quần sống đến hiện tại, sợ rằng chưa bao giờ phải chật vật như bây giờ.

Dù hắn có khốn nạn như thế nào đi chăng nữa, sau tất cả hắn vẫn không thể trở mặt với cha và chị gái mình. Hơn nữa, nếu hắn thật sự chọc giận chị gái và ba mình, Lý Trình Tú cũng sẽ không may mắn, vì vậy hắn ta chỉ có thể bị buộc phải về nhà.

Chỉ là mỗi phút phải tách ra với Lý Trình Tú đều là đau khổ.

Hắn ta không thể ngừng suy nghĩ về những gì Lý Trình Tú đang làm. Có phải hắn đang ở chung với Lê Sóc không? Họ đang nói với nhau về chuyện gì? Họ đang làm gì? Họ ngọt ngào với nhau như thế nào khi hắn ta không ở đó.

Thiệu Quần cảm thấy trái tim mình hoàn toàn bị khoét rỗng.

Thiệu lão tướng quân coi như là nhân cơ hội trời cho này để đi dạy dỗ con trai mình. Một ngày chỉ cần rảnh rỗi thì nhất định phải gọi Thiệu Quần lên giáo huấn, mấy lần Thiệu Quần muốn đi Thâm Quyến đều bị mắng trở lại.

Thời điểm Thiệu lão tướng quân còn là thanh niên trai tráng, ông vẫn hàng năm không ở nhà. Bốn người con gái ra đời lần lượt khi ông không ở nhà. Chỉ có một lần duy nhất ông ở ngoài phòng sinh nở chờ đợi, lần đó là khi Thiệu Quần ra đời, những lần khác đều đi chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài.

Trên thực tế thì ông cũng không quá phong kiến đến mức nhất định phải có một đứa con trai. Thật ra ông nghĩ có một vài cô con gái cũng rất tốt, vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời. Nhưng vợ ông cứ cảm thấy có tội vì sinh ra ba người con gái liên tục, bức ép chính mình phải sinh tiếp, đến khi nào có con trai thì mới thôi. Sau khi Thiệu Quần ra đời, cơ thể bà bắt đầu yếu dần đi. Sau đó, khi Thiệu Quần lên năm, sáu tuổi thì qua đời.

Thiệu tướng quân chỉ biết ra lệnh. Vợ ông là mối ràng buộc duy nhất giữa ông và các con nhỏ. Sau khi mối quan hệ này bị phá vỡ, ông phát hiện mình không biết phải giao tiếp với con gái như thế nào, càng không phải chung sống hòa thuận ra sao.

Thiệu Quần về cơ bản là được nuôi dưỡng bởi ba người chị. Hai cha con ở chung một mái nhà nhưng lại rất ít giao tiếp với nhau.

Ông không thể quen được với cách cư xử của nhiều thằng công tử anh em của Thiệu Quần, đặc biệt là cái mớ hỗn độn lần này. Ông không phải không biết con trai mình có cái tính gì, dù sao thì hắn vẫn còn trẻ, cuối cùng vẫn phải trở về đúng con đường.

Nhưng mà Thiệu Quần của bây giờ càng khiến ông không thể nhận ra.

Khi ông nói chuyện, Thiệu Quần ngồi xuống cúi đầu. Cả người y như thằng mất hồn, khiến Thiệu lão tướng quân giận vô cùng.

Lúc tối, Lý Văn Tốn, Đại Lệ và tiểu Thăng đều tới, nhất định phải kéo Thiệu Quần ra ngoài tụ tập.

Tiểu Thăng nghe nói Thiệu Quần trở về Bắc Kinh, vốn hết năm đã định trở về Thượng Hải bây giờ lại cố ý nán lại.

Thiệu lão gia tử bắt Thiệu Quần trở lại là vì muốn hắn thu tâm. Ông rất không vui khi để hắn ra ngoài, nhưng lại không thể không cho mấy đứa nhỏ mặt mũi.

Sau khi Thiệu Quần ngồi lên xe, hắn vẫn không nói câu nào.

Tiểu Thăng khua tay múa chân trước mắt hắn một cái: “Này, nghĩ gì vậy? Chỗ ăn chơi bọn này cũng đã an bài xong rồi.”

Thiệu Quần lắc đầu rồi lại gật đầu, cuối cùng không nhịn được hướng mặt về phía bên ngoài cửa sổ.

Lý Văn Tốn ngồi ở ghế trước quay đầu lại nhìn tiểu Thăng, lộ ra một cái biểu cảm “Tao đã nói với bọn mày rồi “.

Đương lúc đang lái xe nửa đường, Thiệu Quần đột nhiên cầm điện thoại ra gọi một cú điện thoại.

“Alo, tiểu Chu hả?”

“Thiệu tổng, cuối cùng thì ngài cũng mở máy, công ty có rất nhiều chuyện mà chúng tôi không quyết định được…”

Thiệu Quần trực tiếp hỏi: “Số điện thoại và nơi cư trú của Lý Trình Tú, cậu tìm thấy chưa?”

Tiểu Chu sửng sốt một chút: “Thiệu tổng, công ty có rất nhiều…”

“Tôi không quan tâm, cậu nói với chị cả của tôi ấy, chị ấy cái gì cũng làm được, cái gì cũng có thể quản. Số điện thoại và nơi cư trú của Lý Trình Tú cậu có tra được gì không?”

“Cái này, người nọ hẳn vẫn còn đi theo Lê Sóc nhỉ? Rất nhanh thôi.”

Thiệu Quần tăng cao giọng,”Nhanh lên, càng sớm càng tốt.” Nói xong liền cúp điện thoại.

Trong xe nhất thời lâm vào an tĩnh, không một người nào nói chuyện.

Đám Lý Văn Tốn đưa Thiệu Quần đến câu lạc bộ mà họ từng đến.

Ngay khi họ vừa bước vào cửa thì một người phụ nữ tuyệt đẹp đứng lên chào đón. Vừa thấy Thiệu Quần thì đôi mắt sáng rực lên: “Ây dà, Thiệu công tử, đã lâu không gặp, ngày hôm qua Đông Đông nhắc tới cậu đó? Đông Đông mà biết ngài đã trở lại chắc sẽ cao hứng tới chết mất.”

Thiệu Quần khịt mũi không trả lời, thậm chí còn không thèm nhấc mí mắt lên.

Lý Văn Tốn vẫy tay với người phụ nữ kia: “Trước cứ đi gọi mấy cục cưng trong quán đã.”

Người phục vụ dẫn họ vào phòng kín, Lý Văn Tốn nhận rượu từ tay hắn.

Thiệu Quần ngồi qua một bên mà, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động liên tục, như thể có điều gì cần suy nghĩ.

Tiểu Thăng ngồi vào bên cạnh hắn, đẩy đẩy cánh tay Thiệu Quần: “Này, Thiệu Quần.”

Thiệu Quần không nhẹ không nặng “Ừ” một tiếng.

“Chuyện gì đã xảy ra? Tao nghe nói mày vì Lý Trình Tú mà ồn ào với lão gia tử nhà mình.”

Thiệu Quần ngừng một lát, ngẩng đầu liếc hắn một cái.

Tiểu Thăng vừa bực mình vừa buồn cười: “Mày trừng tao làm gì, tao chọc gì mày?”

Thiệu Quần cắm đầu uống một hớp rượu: “Tao không chịu nổi nữa, Lý Trình Tú không biết đang ngọt ngào cùng cái tên tây lông ở đâu đây? Ba tao còn không chịu tha cho tao, đ** mẹ.”

Tiểu Thăng thở dài: “Thiệu Quần mày biết bây giờ mày đang làm gì không? Lần trước ở Thượng Hải tao từng khuyên mày, mày cũng nói rất hay. Sao hôm nay lại biến thành như vậy?”

Thiệu Quần lắc đầu một cái: “Mày thì biết cái gì, Lý Trình Tú… Anh ta không giống những người khác.”

“Cho dù anh ta có khác những người khác như thế nào đi nữa, anh ta vẫn không thể sinh con trai. Mày vì anh ta mà đắc tội lão Thích, lại còn khiến cha mình xấu hổ. Mày có nghĩ như vậy là đáng không?”

Trên mặt Thiệu Quần có mấy phần giãy giụa, suy xét hồi lâu mới chậm rãi nói: “Tiểu Thăng, mày không hiểu rõ. Tao, tao thật sự không bỏ được anh ta.”

Tiểu Thăng rất xem thường: “Có buông xuống được hay không là vấn đề thời gian. Tao không tin, chắc mày chỉ hiếm lạ anh ta thôi. Thế giới có mấy người là thật sự yêu đến chết đi sống lại, còn không phải qua giai đoạn mặn nồng là bắt đầu phai nhạt hay sao, thích thì có tác dụng gì? Mày nhớ A Sơn không, ban đầu hắn cũng vì cô bạn gái nhỏ của mình mà hết uống thuốc tự tử lại đến cắt cổ tay, sau đó thì sao? Cũng có giải quyết được gì đâu, bây giờ cũng vẫn cứ sống phong lưu sung sướng như vậy thôi. Tình cảm chính là chuyện như vậy mà, thời điểm cảm xúc mạnh mẽ xông lên đầu óc thì cảm thấy không có đối phương bầu trời liền sụp đổ, chưa tới mấy năm sau mày nhìn lại một chút, sợ rằng ngay cả Lý Trình Tú là ai cũng không nhớ ra.”

Thiệu Quần nhìn ly rượu sáng long lanh, trong mắt có vẻ nghi hoặc.

Có lẽ tiểu Thăng nói đúng, hắn chẳng qua là bị Lê Sóc kích thích, chẳng qua là không chịu nổi việc Lý Trình Tú cắm sừng hắn, hắn chẳng qua chỉ đang xung động nhất thời thôi, hắn chẳng qua là không quen cuộc sống không có Lý Trình Tú.

Tiểu Thăng vỗ vỗ bả vai hắn: “Mày là một thằng đàn ông tính khí thất thường. Mày càng không có được gì, mày càng muốn nó. Nếu mày bị ai ngăn cản, mày lại càng ham muốn hơn. Tao quá hiểu mày, bây giờ mày đang gây chuyện tới long trời lở đất như vậy, cho tới khi mày thật sự đưa Lý Trình Tú trở lại rồi, tao bảo đảm mày sẽ mệt mỏi và chán ghét sớm thôi, như vậy thì có gì thú vị chứ.”

Trong lòng Thiệu Quần trào dâng một loại đau thương vô hình.

Thật sự là như vậy phải không?

Hắn quả thật có tật xấu này, dù thế nào cũng phải đối nghịch với người khác. Hắn càng không có được, hắn càng không vui, cho dù có chết đi nữa, cũng nhất định phải lấy được thứ đó về trong tay, tới khi có được rồi thì lại không còn hiếm lạ.

Đối với Lý Trình Tú, cũng là như thế phải không?

Bên ngoài bao sương vang lên tiếng gõ cửa, người phụ nữ kiều diễm vừa nãy mang theo ba người đàn ông và ba người phụ nữ xinh đẹp bước vào, vừa vào phòng liền sáp thẳng về bên người bọn họ.

Một trong những bé trai xinh đẹp ấy hét lên khi nhìn thấy Thiệu Quần,”Thiệu công tử.”

Thiệu Quần ngẩng đầu nhìn một cái, là một cái mặt có chút ấn tượng, nhưng mà hắn đã không nhớ nổi người này là ai nữa.

Đứa bé trai kia thấy Thiệu Quần biểu tình hờ hững, một chút cũng không lúng túng, khôn khéo kêu tiểu Thăng một tiếng “Kha thiếu gia” sau đó liền ngồi vào bên cạnh Thiệu Quần, nhẹ nhàng ve vãn cánh tay hắn: “Thiệu công tử, tôi là Đông Đông, ngài sẽ không quên tôi chứ.”

Thiệu Quần không phản ứng lại, tự uống rượu liên tục.

Đông Đông vội vàng rót thêm cho hắn, bưng ly rượu tới bên miệng hắn.

Thiệu Quần ực mạnh một hớp, đột nhiên kéo lấy cánh tay tiểu Thăng đang nói chuyện với người đẹp bên cạnh, nói bằng chất giọng khàn khàn: “Vạn nhất không phải thì sao?”

Tiểu Thăng bị câu hỏi điên khùng này làm cho sửng sốt: “Cái gì?”

Con mặt Thiệu Quần không ngừng lóe lên, kinh ngạc nhìn hắn hồi lâu, lúc này mới chán nản buông cánh tay hắn ra, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh của bao sương.

Chân trước hắn vừa mới đi vào, chân sau cái tên Đông Đông đó liền theo sát đi vào, cười híp mắt khóa cửa lại.

Thiệu Quần lạnh lùng nhìn hắn một cái, tự cởi giây khóa quần xuống.

Chờ hắn đi tiểu xong, Đông Đông trực tiếp ngồi xổm xuống, dường như cũng không ngại bẩn, há miệng ngậm vào cho hắn.

Thiệu Quần cúi đầu nhìn xuống bé trai đang ra sức công tác. Tóc trên đầu người này có phần giống với Lý Trình Tú, ngay cả màu tóc nâu sẫm cũng có vài phần tương tự.

Hắn đã cố gắng hết sức để tưởng tượng người phục vụ mình là Lý Trình Tú, nhưng nó vẫn không có tác dụng. Lý Trình Tú sẽ không bao giờ làm điều này. Nếu hắn ép buộc cậu thì cậu vẫn sẽ miễn cưỡng làm cho hắn, nhưng cậu sẽ không bao giờ có một kỹ thuật lành nghề như này, cơ mà hắn vui là được.

Kiểu phản ứng vụng về nhưng chân thành, ngay cả khi ngại ngùng vẫn cố gắng làm hắn hài lòng ấy, không ai có thể ngụy trang được. Không ai từng cho hắn một cảm giác vui vẻ vô tư như Lý Trình Tú, cũng không yêu cầu bất kỳ hồi đáp gì.

Chỉ có một Lý Trình Tú như vậy trên thế giới, nếu hắn bỏ lỡ cậu thì sẽ không còn cơ hội nữa.

Thiệu Quần đau lòng, eo cũng không dậy nổi, hắn dùng một cước đá văng đứa bé trai xuống đất nói bằng chất giọng khàn khàn: “Cút.”

Đứa bé trai kia tương đối thức thời, vừa thấy dáng điệu này của hắn liền lập tức từ bò từ dưới đất lên, xoay người xông ra ngoài.

Thiệu Quần cảm thấy hốc mắt chua xót, hắn nhanh chóng tạt nước lạnh vào mặt mình, hắn nhìn gương mặt tiều tụy hoảng hốt trong gương, thiếu chút nữa không nhận ra chính mình.

Câu lạc bộ này là nơi hắn đến thăm nhiều nhất khi còn ở Bắc Kinh. Đây có lẽ là cuộc sống hắn quen thuộc nhất nhưng bây giờ hắn chỉ còn cảm thấy buồn chán.

Điều hắn muốn nhất là được trải qua một đêm yên bình với Lý Trình Tú trong một buổi tối ấm cúng. Không có Lý Trình Tú, hắn đột nhiên không còn nơi nào để quay lại.

Hắn cũng không phải chưa từng theo đuổi người đẹp kiêu ngạo hay gây khó dễ với hắn, mỗi lần đều có thể khơi dậy ham muốn chinh phục của hắn, mang đến cho hắn sự kích thích và những thách thức bất ngờ, nhưng trước Lý Trình Tú, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc ở bên một người.

Một người lặng lẽ và yếu đuối như vậy, cảm giác tồn tại vô cùng ít ỏi, nhưng cũng như mưa phùn trong gió xuân vậy, cậu đã lắng đọng trong lòng hắn, bén rễ và mọc lên rậm rạp. Nếu bây giờ muốn bỏ cuộc thì chẳng khác gì lấy một con dao cắm vào lòng.

Lúc Thiệu Quần đi ra, mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Hắn nhàn nhạt nói một câu: “Tao về đây.”

Đại Lệ đứng lên, ngăn cản trước mặt hắn, cau mày nói: “Tiểu Thăng đặc biệt vì mày mà bay từ Thượng Hải tới, anh em chúng ta hiếm thấy mới được tụ tập một lần, mày có còn coi nó là bạn thân không.”

Thiệu Quần thấp giọng nói: “Tao phải về Thâm Quyến.”

“Cái gì?”

“Tao phải về Thâm Quyến.”

Lý Văn Tốn và Đại Lệ trố mắt nhìn nhau.

Tiểu Thăng nói: “Thiệu lão gia tử sẽ không để cho mày trở về đâu, mày đừng quên, mày đang bị cấm túc đấy.”

Thiệu Quần cạo tóc: “Tao phải quay lại Thâm Quyến, tao phải lấy lại Lý Trình Tú.”

Lý Văn Tốn lộ ra một biểu cảm đặc biệt không hiểu: “Không phải chứ, Thiệu Quần. Cái con quỷ nhỏ đó mà đáng giá mày phải liều mạng tới nỗi không ngại bị cười nhạo như vậy hay sao.”

Thiệu Quần cắn răng nói: “Ai con mẹ nó dám chê cười tao, hơn nữa cho dù tao có bị chê cười đi nữa thì tao cũng không quan tâm.” Thiệu Quần nói xong liền xoay người đập cửa rời đi.

Hắn có thể lý giải được tại sao bọn họ lại nghĩ như vậy, bởi vì trước kia bọn họ đều là cùng một loại người. Nếu nghe nói chuyện ai đó chơi đàn ông rồi còn đặt cả tấm lòng vào chả lẽ còn không cười đến rụng răng. Nhưng mà Thiệu Quần đã bất chấp tất cả rồi, hắn chỉ biết là nếu không có Lý Trình Tú, hắn sắp điên mất.

Sau khi về nhà đã gần mười hai giờ, Thiệu lão gia tử đang chuẩn bị ngủ, thấy hắn trở về sớm như vậy còn vui mừng ngoài ý liệu. Kết quả hắn trực tiếp đứng thẳng đĩnh đạc đứng trước mặt ba mình, nói: “Ba, con phải về Thâm Quyến.”

Thiệu lão gia tử khẽ ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn hắn: “Mày định đi như thế nào?”

“Con phải về Thâm Quyến, ngay chuyến đầu tiên của sáng mai.”

Thiệu tổng lão gia tử đằng đằng sát khí đứng lên từ ghế salon, cao giọng nói: “Thằng láo toét này? Ai cho mày đi?”

Thiệu Quần mặt không cảm giác: “Con phải đi.”

“Vì cái gì? Vì cái người họ Lý đó?”

“Việc làm ăn ở Thâm Quyến vẫn chờ con xử lý, công ty còn một đống chuyện tồn đọng, con phải đi.”

“Điêu la phét lác! Mày chính là vì cái tên đó… Cái đó, mày cũng không sợ xấu hổ hả? Mày có phải muốn tao chết mất không!”

Thiệu Quần cứng rắn quăng ra một câu nói: “Con chính là nói với ba một tiếng, con nhất định phải trở về.”

Thiệu lão gia tử tức giận đi vòng trong phòng khách một vòng, nhặt gậy đánh golf của mình, một gậy đập vào đầu gối Thiệu Quần, Thiệu Quần trực tiếp quỳ quỳ xuống đất.

Thiệu lão gia tử giơ gậy đánh golf lên chuẩn bị đánh thêm một cú nữa vào lưng hắn.

Thiệu Quần cắn răng, chịu đựng không nói tiếng nào.

Dì trông nhà nghe thấy động tĩnh thì mau chóng chạy ra đây nửa, bà đã theo Thiệu Quần hơn mười năm, vừa thấy hắn bị đánh thì đau lòng không chịu được.

“Lão gia, lão gia, đừng đánh, đừng đánh! Ôi chao, dùng cái thứ này mà đánh thì hư người mất.”

Thiệu lão gia tử bịt tai không nghe, cứ đánh liên tục từng cú, một chút cũng không thèm nương tay.

Thiệu Quần cảm thấy sau lưng bị quất đến nóng bức như lửa đốt vậy, giữa răng và môi đã nếm được mùi máu tanh.

Dì giúp việc quả thực không ngăn được, vội vàng vọt vào phòng lấy điện thoại di động ra, gọi cho Thiệu Văn.

Khi Thiệu Văn chạy từ nhà mình tới đây đã là hơn nửa đêm, Thiệu tướng quân đã mệt mỏi ngồi trên ghế salon thở dốc, Thiệu Quần vẫn quỳ.

Thiệu Văn nhìn em trai mình như vậy, nước mắt thiếu chút nữa rơi ra, cố ra vẻ trấn định khuyên ba mình.

Thiệu lão gia tử nhốt Thiệu Quần lại, dù sao ngoài cửa lớn hàng ngày đều có người đứng gác, không thiếu người nhìn.

Sau khi Thiệu Quần bị giam lại, khi thức dậy cũng không chịu phối hợp với bác sĩ cho xem vết thương trên lưng, cũng không chịu ăn cơm.

Ông già dù sao cũng là người già, hắn không vâng lời cũng chẳng sao, hắn chính là muốn xem ai không gánh nổi trước.

(Chị mày)

Ở trong phòng nằm hai ngày, trợ lý Chu rốt cuộc cũng chủ động liên lạc với hắn, gửi cho hắn số điện thoại di động mới của Lý Trình Tú.

Thiệu Quần nhìn chằm chằm cái số kia do dự hơn nửa ngày, rốt cuộc mãi mới lấy được dũng khí ra nhấn nút gọi điện.

Giọng nói ôn hòa của Lý Trình Tú vang lên từ đầu dây bên kia: “ A lô?”

Thiệu Quần chỉ cảm thấy hàng ngàn lời hay ý đẹp bị nghẹn lại trong cổ họng, tự dưng lại không thể nói ra lời.

Đầu dây bên kia nghi ngờ lại ” A lô ” một tiếng, Thiệu Quần mớ thận trọng kêu: “Trình Tú.”

Đầu dây bên kia nhanh chóng cúp máy.

Thiệu Quần chóp mũi chua xót, nước mắt thiếu chút nữa rớt xuống.

Hắn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục gọi tới số điện thoại kia từng lần một, cho đến khi đầu dây bên kia hoàn toàn tắt máy.

Hắn chẳng qua là chỉ muốn nghe giọng nói của cậu một chút, nhưng mà cậu lại không muốn nghe giọng hắn.

Thiệu Quần run rẩy nhấn phím, gửi ba chữ “Tôi nhớ anh” qua cho cậu.

Ba từ ngắn ngủi này giống như đột nhiên chìa khóa mở hộp cảm xúc đang đóng kín của Thiệu Quần vậy. Hắn chợt cảm nhận được mùi vị tan nát cõi lòng là như nào.

Hắn gửi bức thư ngắn ”Tôi nhớ anh”, giống như đang gửi hết những nhớ nhung, hối hận, ủy khuất, thương tâm khoảng thời gian này qua. Hắn cầu xin đối phương có thể cho hắn một chút đồng tình và một câu trả lời lại. Hắn cứ cố gắng gửi đi từng lần từng lần một, cho đến khi ánh mắt hắn mơ hồ, cái gì cũng không thấy rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.