Nương Nương Khang

Chương 8: Chương 8




Thiệu Quần sờ sờ tới cái eo xanh tím của cậu làm cậu đau đến co rút một cái.

Thiệu Quần đè cậu, từ hông mò tới xương sườn, xác nhận mấy lần mới nói: “Không sao, không gãy xương đâu, anh đừng khóc mà.”

Lý Trình Tú ôm bụng, không muốn hắn đụng vào mình.

Thiệu Quần vỗ lưng cậu: “Đừng hèn nhát như vậy chứ. Khóc cái gì, đứng lên đi, tôi đưa anh về nhà.”

Lý Trình Tú nghe được từ “về nhà”, rốt cuộc cũng lên tinh thần. Lấy tay lau mặt, dùng dằng từ trên ghế salon bò dậy. Không nghĩ tới vừa đừng thẳng người lên, trong dạ dày liền có một trận “dời non lấp biển”, cậu “ọe” một tiếng rồi ói ra.

Thiệu Quần mặc dù tránh nhanh nhưng vẫn bị văng một mảng lớn trên ống quần, mặt hắn tối sầm lại.

Lý Trình Tú vừa phun xong liền ngủ tới hôn thiên ám địa, ói đến mức tứ chi đều nhũn ra, một nửa khí lực cũng không còn, chỉ có thể leo lên ghế sa lon, nặng nề thở hổn hển.

Cậu cảm thấy mình sắp xong rồi, cậu không thể nhúc nhích được, toàn thân đều đau, trên người thối hoắc. Chẳng lẽ cậu chết trong tình trạng mất mặt như vậy sao. Nếu như phải chết, ít nhất cậu muốn tắm cho bản thân sạch sẽ chút.

Cậu hối hận tại sao mình lại tham lam như vậy, lại đi nhận tiền của người ta. Kiếm tiền là phải thành thành thật thật, cho dù có khổ hay mệt mỏi như thế nào đi chăng nữa cũng không nên tham một chút tiện nghi nhỏ. Cầm tiền không thuộc về mình quả nhiên liền gặp báo ứng.

Cậu hận đám người Thiệu Quần này, cũng hận mình sao lại vô dụng như thế. Nếu như phải chết ở chỗ này coi như là mình đáng đời đi.

Đột nhiên người cậu nhẹ hơn một chút, vừa mở mắt ra nhìn một cái liền thấy cái quai hàm xinh đẹp của Thiệu Quần.

Cậu bị Thiệu Quần bế lên, đi tới phòng rửa tay.

Thiệu Quần thả cậu vào bồn rửa mặt trước, mở khóa vòi nước đè đầu cậu: “Súc miệng.”

Lý Trình Tú hừ một tiếng, nhổ hết chất bẩn trong miệng ra, nhấn chìm cả cái mặt mình vào đáy vòi nước tự rửa mặt.

Thiệu Quần tát nước lên đầu cậu, tạt một hồi cũng không làm sạch được đầu của cậu, ngược lại còn khiến mình ướt sũng cả người.

Hắn dứt khoát kéo Lý Trình Tú lên, đỡ cậu đi ra ngoài.

Lý Trình Tú ôm bụng, nhỏ giọng lầm bầm: “Tôi muốn… về nhà, về nhà.”

Thiệu Quần nhét cậu vào trong xe, lái xe đến một cái khách sạn* gần đây.

*Nguyên văn là tửu điếm

Lý Trình Tú mơ hồ đến nỗi một câu đầy đủ cũng không nói được, ngay cả đến nơi cũng không biết, cứ thế bị Thiệu Quần đưa vào khách sạn.

Sau khi đi vào Thiệu Quần ngay lật tức ném Lý Trình Tú vào trong bồn tắm, mở vòi nước nóng xả vào người cậu.

Hai người cả người đều đầy mùi rượu cùng mùi thối của vật bị nôn mửa ra. Đừng nói đến người khác, ngay cả chính Thiệu Quần cũng bị cái mùi hôi này “xông” đến mức không chịu được. Nước nóng vừa xả xuống, Thiệu Quần nhanh chóng thở ra một hơi dài.

Hắn hôm nay cũng coi như đủ xui xẻo, cuối cùng lại còn phải mang cái con quỷ nhỏ say đến ngã trái ngã phải này, cả người vừa dơ vừa thối. Thiệu Quần chưa bao giờ bẩn như vậy trong suốt cuộc đời mình.

Hắn cởi quần áo tắm vừa ở một bên, tẩy rửa cả người từ trên xuống dưới đều sạch sẽ xong mới ngồi xổm xuống, đi tắm cho Lý Trình Tú.

Lý Trình Tú ngâm nước nóng rất thoải mái, cũng có chút mơ màng buồn ngủ nhưng vừa bị Thiệu Quần động một cái, lại lập tức tỉnh, nửa trợn tròn mắt, đờ đẫn nhìn Thiệu Quần cởi quần áo cậu.

Thiệu Quần vừa cởi quần áo, người trong lòng đã giãy dụa vài cái khiến cho hắn cảm thấy hắn không nên làm như vậy.

Nếu như lúc này đổi lại là Đại Lệ hay A Văn gì đó, hắn lột quần áo của bọn họ cũng sẽ không có nửa điểm gánh nặng trong lòng. Ai cũng không thiếu một cây kia mà, nhìn thì nhìn, có sao đâu?

Nhưng với Lý Trình Tú hiển nhiên là khác, hắn không có biện pháp nào xếp cậu vào cùng với đám người cùng phái mà đối đãi. Hắn luôn cảm thấy cởi quần áo của cậu giống như đang cởi quần áo phụ nữ vậy. Có một loại xấu hổ đầy bí ẩn nào đó nhưng lại có cảm giác mong đợi khó tả. Thiệu Quần cảm thấy tay mình có chút run run.

Lý Trình Tú da rất trắng, chính là cái dạng trắng đến mức trắng bệch mang chút hơi hướng bệnh trạng, thân thể vô cùng gầy. Thời điểm nằm ngang căn bản có thể thấy rõ ràng xương sườn. Eo nhỏ đến mức khiến người ta cảm thấy chỉ cần nắm chặt một chứt liền đứt, lông lá trên người lại nhỏ vừa mềm. Địa phương bên dưới kia trần truồng, tính khí* béo mập mềm nhũn rũ ở giữa hai đùi, nhìn qua có chút thẹn thùng, đáng thương.

*Tính khí: c*

Trong đầu Thiệu Quần liền hiện ra bộ phim hai hôm trước bọn họ vừa xem. Người đàn bà Nhật Bản bên trong đó cũng là làn da trắng trẻo như vậy. Hai bắp đùi thon dài, cái eo không căng đầy bị nắm chặt. Trước mắt ấn tượng thi nhau chồng chéo lên trong đầu hắn. Hắn hoảng hốt ảo tưởng đến cảnh thân thể hình chữ “Quang” trước mắt này trần trường mở rộng bắp đùi ra.

Nhiều năm sau Thiệu Quần vẫn còn có thể nhớ lại cỗ xung động xa lạ lúc đó. Đó là sự tò mò cùng với u mê về tình dục thuộc về một người thiếu niên. Đó là lần đầu tiên hắn đối với thân thể người khác sinh ra cảm giác không thể nói tên. Mặc dù bây giờ nhớ lại chỉ cảm thấy buồn cười nhưng đối với hắn lúc đó mà nói, không khác nào một quả đấm mạnh mẽ. Dẫu sao tính hướng của hắn cũng là hướng về phía người cùng giới cho nên lúc đó hắn phản ứng hung hăng như vậy đã tự nhéo bắp đùi mình một cái.

Hắn cảm thấy hành vi của mình thật khác thường. Nếu không tại sao hắn lại có thể mơ tưởng viển vông về cái tên ẻo lả nhìn trái phải đều không vừa mắt này chứ.

Hắn phiền não đứng lên, ngừng một lát rồi cầm vòi hoa sen cọ rửa đầu cho Lý Trình Tú.

Tắm xong liền ném cái người đang trần truồng kia vào giường, vội vã trốn chạy khỏi “hiện trường”.

Lý Trình Tú ngủ một giấc đến giữa trưa ngày thứ hai, sau khi thức dậy nhức đầu sắp nứt, híp mắt nhìn trần nhà trắng như tuyết, nửa ngày cũng không kịp phản ứng mình đang ở nơi nào, rốt cuộc là đang tỉnh hay là đang mơ.

Chuyện phát sinh tối hôm qua cậu cũng từ từ nhớ lại. Cậu đứng lên, tay ôm chặt bụng, phát hiện bụng đau dữ dội.

Ở trên giường nằm nửa ngày, cậu mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn bức tranh treo trên tường, sợ đến mức chống người từ trên giường ngồi dậy.

Bấy giờ cậu mới phản ứng được cậu đây là một đêm không về nhà, hơn nữa hôm nay còn chưa có đi học.

Cậu lớn như vậy rồi nhưng cho tới bây giờ cũng chưa có đêm nào không về nhà, tương tự cậu cũng chưa bao giờ vô tội trốn học cả, hôm nay ngược lại phạm vào cả hai. Hơn nữa dưới mắt bốn bề đều rất im lặng. Cậu như bị bỏ rơi vậy, lẻ loi ngồi ở trên giường to, không biết làm sao.

Cậu vén chăn lên, phát hiện mình không mảnh vải che thân, không khỏi nghĩ đến việc tối hôm qua là Thiệu Quần cởi quần áo cho cậu, lại còn tắm cho cậu, mặt liền không dễ nhìn.

Cậu choáng va choáng váng lăn qua lăn lại một vòng trên giường, phát hiện Thiệu Quần gửi lại cho cậu một bộ quần áo sạch sẽ, trong lòng có chút cảm giác lạ lùng.

Mới vừa mặc quần áo xong, điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên khiến cậu sợ hết hồn.

” A lô…”

“Chào ngài, chúc ngài một buổi sáng tốt lành. Xin hỏi ngài có muốn trả phòng trước mười hai giờ không ạ?”

“Dạ?”

“Nếu như vượt qua hai mười giờ mà ngài không trả phòng thì chúng tôi sẽ phải thu thêm tiền phòng của nửa ngày nữa.”

“À, thôi, thôi.”

Lý Trình Tú sửa sang mình một chút, sau đó nhìn phòng một chút, trong lòng chột dạ một trận.

Cậu chưa bao giờ ở trong khách sạn, cũng không biết quy củ ở nơi này, liền vội vàng đem quần áo bẩn cuốn cuốn vào trong túi, sau đó gấp chăn chỉnh tề, vào phòng tắm dọn dàng sạch sẽ.

Lúc này cậu mới thận trọng ra ngoài.

Dì dọn phòng chỉ cho cậu đi xuống lầu tiếp tân trả phòng, cậu liền nơm nớp lo sợ đi.

Trên người cậu một phân tiền cũng không có, không biết ở một khách sạn cao cấp ở một đêm thì phải bao nhiêu tiền, vạn nhất không trả nổi…

Không nghĩ tới tiếp tân khách sạn không những không để cho cậu trả tiền, ngược lại còn trả cậu hai trăm tệ, nói là tiền đặt cọc*.

*Giải thích đơn giản cho khoản tiền này có lẽ là khoản tiền được trả trước để đảm bảo khách sẽ giữ phòng không bị phá hủy này nọ, nếu hỏng hóc gì đó thì phòng trọ sẽ lấy luôn số tiền này, không thì trả lại. ( Editor không học kinh tế, không biết gì về kinh tế cả, kết luận trên là do lượn lờ trên baidu và gg, editor hóng cao nhân vào giải ngố)

Lý Trình Tú nhận tiền, chóng mặt đi về nhà.

Cậu phân vân một lát giữa việc đến trường học hay là về nhà trong, cuối cùng cậu quyết định về nhà.

Ngày hôm qua cậu không đi làm, phải trở về gọi điện thoại giải thích cho thân thích một chút. Cậu băn khoăn tự hỏi xem tối hôm qua cậu không trở về thì mẹ cậu ăn cơm kiểu gì.

Cậu nhớ cái cặp sách của cậu vẫn còn ở trong xe của Thiệu Quần, đành phải dùng tiền khách sạn trả cho cậu bắt xe buýt về nhà.

Sau khi trở về trước tiên cậu đứng ở buồng điện thoại đầu thôn gọi điện thoại cho quán ăn, áy náy nói rồi giải thích nửa ngày, tiện thể hứa tối nay nhất định sẽ đến. Lúc này mới lê thân thể mệt mỏi vào nhà.

Cậu vừa vào nhà là đã ngửi được một mùi rượu thối xông thẳng vào mũi. May là dạ dày của cậu khá tốt hơn nữa còn đang trống trơn, nếu không cậu sẽ không nhịn được mà phun ra hết sạch. Sáng sớm hôm qua cậu đã chuẩn bị cho mẹ cậu sẵn đồ ăn, vừa nhìn qua cũng biết là một chút cũng không ăn. Dẫu sao cũng là mùa hè, để một đêm cách gần chút là đã có thể ngửi được mùi ôi thiu.

Trong buồng phát ra tiếng ngáy to đến rung trời, cậu đi vào nhìn một cái. Mẹ cậu ngủ mà ngã trái ngã phải, sợ rằng tối hôm qua cậu không trở lại, căn bản cũng không có ai biết.

Cậu đẩy mẹ cậu một cái: “Mẹ, mẹ, đứng lên ăn chút cơm đi.”

“Mẹ, đứng lên ăn chút cơm đi.”

Cậu gọi nửa ngày, mẹ cậu chẳng qua cũng chỉ lầm bầm một tiếng, trở mình. Thời điểm trở mình bà hất tay một phát, thiếu chút nữa liền đánh cả cậu. Cậu giật mình, lùi về phía sau, nhìn bóng lưng của mẹ, chỉ có thể than thở.

Bụng cậu đói đến hoảng, liền đem thức ăn ôi thiu trên bàn ăn một ít. Lại đem đồ mình đang mặc ngâm vào nước, thay quần áo của mình vào, lúc này mới đi tới cửa trường học.

(Ý là em nó giặt để trả chăng?)

Lúc tới trường cũng vừa vặn kịp thời gian đi học buổi chiều. Đầu tiên cậu vào phòng làm việc của thầy xin nghỉ, nói sáng nay mình không thoải mái nên không tới. Thầy nhìn nửa khuôn mặt cậu sưng lên thật to và đôi mắt đang kéo căng đầy tia máu, thở dài, liền cho cậu trở về phòng học.

Một buổi chiều kia cậu cũng đứng ngồi không yên, bởi vì tất cả các bạn học trong lớp đều dùng ánh mắt khác thường đánh giá cậu. Ngày thường cậu giống như người trong suốt vậy, tất cả mọi người đều đối với cậu làm như không thấy. Hôm nay bị biến thành tiêu điểm chú ý tất nhiên là khiến cho cả người cậu khó chịu.

Trong giờ ra chơi cậu quả thực không chịu nổi, chạy vào nhà vệ sinh. Đứng trước gương nhà vệ sinh nhìn một chút, chính cậu cũng giật mình. M phải sưng to, đôi mắt tràn đầy tia máu, vừa đụng vào liền đau.

Phần bụng cũng đã tím bầm một mảng lớn, hô hấp đi đôi với đau đớn khiến cho cậu khổ không thể tả.

Cậu vốc nước lạnh bằng hai tay rồi tạt mấy lần lên mặt. Khi dòng nước lạnh như băng trôi tuột xuống, trên gương mặt cậu cảm giác đau rát tới mức có cảm tưởng như mình đang đi mổ.

Ngay tại thời điểm cúi người lau nước lạnh vừa tạt lên mặt, sau lưng cậu bị ai đó hung hăng đụng một cái. Cậu phản ứng kịp thời, dưới chân trơn trượt kịp thời bám lấy bồn rửa mặt, lúc này mới không té xuống nhà vệ sinh vừa bẩn vừa dơ trên mặt đất.

Cậu vừa quay đầu lại liền thấy mấy nam sinh lớp kế bên đang cười đùa nhìn cậu.

Lý Trình Tú đứng vững người, cúi thấp đầu định đi ra ngoài.

Cửa bị người chặn lại, người kia hỏi: “Này, bọn Thiệu Quần ngày hôm qua đưa mày đi đâu chơi vậy nha? Chơi đến buổi sáng cũng không về.”

Lý Trình Tú ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra mấy phần kinh hoàng, rúc người theo bản năng xê dịch đi về phía cửa.

“Nói chuyện đi. Ôi chao, mặt mũi sưng như này nhưng mà sao chỉ sưng một nửa vậ. Mày cùng Thiệu Quần đi ra ngoài hôm nay còn có thể đứng vững mà trở lại, cũng không dễ dàng gì đâu nha. Nói một chút đi, các ngươi chơi cái gì.”

“Không, không chơi…”

“Không chơi là sao? “

Lý Trình Tú trầm mặc.

Cậu không dám nói với bọn họ Thiệu Quần đưa cậu đi hộp đêm, nếu như bị thầy biết sợ rằng sẽ khiến cậu phải nghỉ học.

Nam sinh ở sau lưng đẩy cậu một cái: “Nói chuyện.”

Lý Trình Tú lảo đảo một cái, vịn tường đứng, cảm thấy bụng đau dữ dội. Eo cậu đau đến mức sắp không đứng được nữa rồi.

Sau lưng có mấy người vây quanh, còn có đám đứng ở cửa nhà vệ sinh xem náo nhiệt, tầng tầng lớp lớp, bao vây cậu thành nước chảy không lọt. Cậu chỉ biết cầu nguyện tiếng chuông vào học vang lên nhanh hơn một chút.

Cửa đột nhiên truyền tới một tiếng kêu thất thanh, đi đôi đó là âm thanh “bốp, bốp”. Có vài người ngã xuống đất, ngay sau đó một đám người ở cửa liền tản ra, một bóng người cao gầy mang theo ánh sáng đứng ở trước mặt cậu.

Lý Trình Tú khẽ ngẩng đầu lên, cảm giác hình ảnh này sao lại quen thuộc như vậy. Ngày đó trên sân thượng, dưới ánh mặt trời nóng bỏng, thiếu niên này cũng từ trên cao nhìn xuống như vậy. Hắn có một khuôn mặt ưu tú và đẹp đẽ, cộng thêm ánh sáng lóe lên trông rất lộng lẫy và mái tóc màu đen óng.

Thiệu Quần vọt vào, một cước đạp người ở sau lưng Lý Trình Tú người ngã lộn nhào xuống đất. Mấy người chung quanh cũng sợ hãi đi ra ngoài, nhà vệ sinh nam trong lúc nhất thời đầy tiếng gào thét.

Thiệu Quần hét lên: “Cút!”

Người từ trong ra ngoài đều tản đi, chỉ còn lại mình Lý Trình Tú đang vịn tường đứng đó, híp mắt hoảng sợ nhìn Thiệu Quần.

Thiệu Quần dùng tay nắm cằm cậu, nâng mặt cậu lên, cau mày nhìn nửa bên mặt sưng đến biến dạng, còn dùng ngón tay đâm đâm.

Lý Trình Tú đau đớn kêu lên một tiếng, nghiêng mặt qua một bên.

Thiệu Quần buông tay ra, giơ một cái tay khác đến trước mặt cậu: “Cặp sách này.”

Lý Trình Tú sửng sốt một chút, vội vàng nhận lấy cặp sách của mình.

Thiệu Quần níu cậu lại: “Đi.”

Lý Trình Tú đẩy cánh tay cậu không chịu động đậy: “Đi, đi đâu! Tôi… tôi không đi.”

“Mang anh đến phòng y tế.”

“Không đi, đi học.”

“Nói nhảm cái gì thế, không học một tiết anh có thể chết hay gì?”

Lý Trình Tú bị Thiệu Quần nửa kéo nửa đẩy ra khỏi nhà vệ sinh nam. Một đống người chăm chú nhìn hai người họ đi xuống lầu.

Cậu không phải là không muốn đến phòng y tế, chỉ là cậu không muốn cùng hắn đi ra ngoài. Cậu không muốn cùng đám người này dính dáng đến một chút quan hệ nào. Cuộc sống của cậu vốn rất bình thường, chỉ cần làm việc, từng bước từng bước đi tới thành công. Mắt thấy mục tiêu sắp đạt thành nhưng những người này xuất hiện đầy bá đạo, chen một chân vào cuộc sống của cậu. Nếu như chuyện này ảnh hưởng đến kỳ thi của mình, cậu sẽ hối hận cả đời.

Thiệu Quần quả nhiên là lôi cậu vào phòng y tế, nhân viên trực ban phòng y tế vừa vặn lại không có ở đây. Thiệu Quần cũng không khách khí, đẩy Lý Trình Tú ngồi trên ghế, mở tủ ra tìm đồ.

Lý Trình Tú đứng ngồi không yên, nhỏ giọng khuyên bảo hắn: “Thầy không có ở đây, đừng lật đồ lung tung.”

Thiệu Quần không thèm phản ứng lại cậu, cau mày tìm nửa ngày mới tìm ra một hộp thuốc và một chai dầu hiệu Hoạt Lạc*.

*Dầu hiệu Hoạt Lạc:

Hắn đem thuốc đưa cho Lý Trình Tú: “Chống viêm, uống hai viên.”

Lý Trình Tú nhận lấy thuốc, nhìn một chút mới móc bình nước từ trong cặp sách ra, nuốt xuống hai viên thuốc chống viêm.

Thiệu Quần lại mở nắp dầu Hoạt Lạc, chỉ chỉ Lý Trình Tú nói: “Nằm lên giường đi.”

Lý Trình Tú ôm cặp sách, sững sờ nhìn hắn.

Thiệu Quần không chịu nổi cái dáng vẻ ngu ngu mất thì giờ này của cậu, kéo cậu đến bên giường, ép cậu nằm xuống: “Nằm xuống, tôi bôi thuốc cho anh.”

Lý Trình Tú ngơ ngác hỏi một câu: “Vì, vì sao…”

Thiệu Quần chớp mắt: “Bụng anh đã tím bầm cả rồi, tôi bôi cho anh chút thuốc. Có cái gì mà vì sao đâu?”

Lý Trình Tú muốn hỏi tại sao hắn muốn thoa thuốc cho cậu. Thiệu Quần đối với cậu chính là chán ghét và khinh bỉ. Cậu rất rõ ràng, nếu như không phải tại bọn họ, cậu cũng sẽ không bị người ta chưa giải thích đã lao vào đánh. Tại sao hắn lại thoa thuốc cho cậu? Chẳng lẽ là lương tâm bộc phát?

Lý Trình Tú không vui chút nào nhưng nỗi sợ hãi với Thiệu Quần đã xâm nhập sâu vào xương tủy. Cậu không thể làm gì khác ngoài việc ngoan ngoãn nằm xuống, cả người thẳng tắp y chang người chết.

Thiệu Quần vén quần áo cậu, nhìn thấy bên trái cái eo kia là một vết bầm lớn. Ở trên làn da trắng như tuyết kia, vết bầm này càng khiến người ta giật mình. Hắn mím môi một cái, nói một câu: “Nhìn có vẻ đau.”

Lông mi Lý Trình Tú khẽ run, cẩn thận nhìn hắn.

Thiệu Quần mở nắp chai dầu Hoạt Lạc, đổ một đống lên tay, sau đó mò tới trước bụng cậu nói: “Tôi xoa bóp cho anh. Sẽ có chút đau, anh cố chịu đi.” Vừa nói vừa lấy hai tay, bắt đầu dùng sức xoa xoa bụng Lý Trình Tú.

Lý Trình Tú kêu một tiếng, cả người cuộn tròn lại đứng lên: “Đau, đừng có ấn nữa mà.”

“Không được, không ấn sẽ không khá lên được, đau dài không bằng đau ngắn.”

“Không muốn… đừng ấn, đau.”

Thiệu Quần kéo cánh tay cậu đang ngắn mình lại, mở ra: “Đừng động, nhịn một chút.”

Lý Trình Tú sống chết cũng không chịu phối hợp. Cũng không biết là một cước kia đá quá nặng, hay là Thiệu Quần lực tay quá mạnh, cậu cảm thấy bây giờ so với lúc tên kia đá cậu còn đau hơn, hơn nữa còn phải ấn ấn đè đè nửa ngày, còn không phải là muốn mạng cậu sao

Thiệu Quần phiền não kêu lên: “Anh mẹ nó sao lại yếu ớt như vậy chứ? Nhịn một chút thì có thể chết sao, có thể đau chết anh hay gì?”

Lý Trình Tú khóe mắt ứa nước mắt, nức nở kêu lên: “Ai cần cậu quản.”

Lời này vừa nói ra, Thiệu Quần cũng ngây ngẩn.

Hắn nhìn mình đầy tay đều là dầu, trong không khí tràn đầy mùi gay mũi, nhất thời tỉnh táo lại không ít.

Hắn đây là bị cái gì cơ chứ? Buổi sáng nghe nói con quỷ nhỏ này không tới, từ sáng đến trưa cũng tâm thần khó yên. Vừa nghe cậu ta đã đến liền nhanh chân đi tìm cậu ta, còn muốn đấm với chả bóp cho cậu ta nữa.

Mình bị điên hay gì?

Thiệu Quần tức giận ném cái chai dầu lên người cậu mắng: “Cho mặt mũi rồi còn không biết xấu hổ từ chối.” Sau đó khí thế hung hăng đi ra ngoài.

Lý Trình Tú đột nhiên nghĩ đến điều gì, kêu lên: “Chờ một chút.”

Thiệu Quần ngừng một lát, trong mắt không che giấu được có chút ít mong đợi xoay đầu lại.

Lý Trình Tú nhanh chóng từ trong cặp sách lấy ra ba trăm đồng tiền họ đưa hôm trước, lại móc ra tiền buổi sáng khách sạn đưa cho, nơm nớp đi tới trước mặt hắn trả lại tiền: “Tiền của mấy người, tôi không cần.”

Mặt Thiệu Quần lập tức tối sầm lại, thật sự chính là đen xì. Lý Trình Tú lật tức cảm thấy sợ hãi.

Thiệu Quần đánh rơi toàn bộ tiền trong tay cậu hung tợn nói: “Cho anh giữ lại làm tiền thuốc thang đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.