Nương Nương Rất Khí Phách Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Bướng Bỉnh

Chương 98: Chương 98: Bắc thần hoàng đòi thực hiện lời hứa




“Dật Phong. . . . . . Dật Phong. . . . . .”

Nước mắt lặng lẽ chảy xuống, Hạ Vân Hi đem vùi mình vào ánh nắng đỏ rực của trời chiều, hai mắt sưng đỏ, ngơ ngẩn mất hồn nhìn vào khoảng không. Nàng đã sớm biết Dật Phong không yêu nàng, cũng đã biểu lộ rõ ràng là thích Thác Bát Nghiên, nhưng vì sao khi thấy tận mắt thì đau nhức thì càng đau đớn vạn phần như thế?

Không phải mình đã quyết tâm quên đi rồi sao? Tại sao còn cảm thấy thống khổ, chẳng lẽ vĩnh viễn cũng không thể quên được hắn?

“Ngươi sao vậy?” Nguyễn Tâm Tâm ngồi xuống bên cạnh nàng, đau lòng vỗ vỗ dung nhan tái nhợt không chút huyết sắc kia.

“Không sao!” Lúc lên tiếng đáp lời, nước mắt lại không nhịn được chảy xuống.

Nguyễn Tâm Tâm đùa nghịch cỏ xanh trên mặt đất, thở dài nói: “Thật ra thì, ngươi đã sớm biết thái tử phải thành thân với Thập công chúa, bọn họ ở cùng nhau là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”

Dùng sức một cái, nàng nhổ cả gốc cỏ tươi lên, đặt lên tay ngắm nghía.

“Ừ!” Nàng đương nhiên biết, hơn nữa Dật Phong cũng nguyện ý tiếp nhận, nhưng hết lần này đến lần khác nàng lại nhịn không được.

“Ngươi vẫn có ảo tưởng với hắn, phải không?” Tựa như chính nàng, biết rõ không thể nào, lại vẫn vọng tưởng có một ngày, có thể khiến hắn nhìn mình lâu một chút.

“Ừ!” Đôi mắt sưng đỏ đờ đẫn nhìn mặt trời lặn. Nàng căn bản là chưa bao thật sự chết tâm!

“Không nghĩ tới ngươi cũng thích khóc như vậy!” Đôi mắt to trong sáng của Nguyễn Tâm Tâm nhìn chằm chằm đôi mắt mất hồn của Hạ Vân Hi. Trong lòng cảm thán, nhớ lúc mới gặp Vân Hi, thật là một quỷ nháo loạn, cô gái tài hoa hơn người, trên mặt luôn luôn là nụ cười tự tin, làm cho mỗi khi nhìn thấy nàng, cũng lây một phần vui vẻ kia.

Hôm nay lại. . . . . . Chẳng lẽ nữ nhân gặp phải tình yêu cũng chỉ có thể thương tâm khổ sở sao? Nàng trước kia cũng từng là tiểu nha đầu không lo không buồn, nhưng kể từ sau khi yêu hắn nàng cũng không còn là chính mình nữa.

“Ta cũng không nghĩ tới, thì ra ta cũng thích khóc như vậy!” Hạ Vân Hi chua xót nói .

Hắn vô tình, hắn lạnh lùng. . . . . . Dạy nàng học được cái gì gọi là tan nát cõi lòng, loại đau này. . . . . . làm Hạ Vân Hi nàng luôn tràn đầy tự tin trở nên không còn chút tự tin nào. Thế giới của nàng bởi vì sự lạnh lùng của hắn mà vỡ nát đến không còn nguyên vẹn.

Nguyễn Tâm Tâm cũng trở nên trầm mặc, mất hồn nhìn hoa tường vi trắng trên tay.

“Tâm Tâm, ngươi có đi tìm nhị hoàng tử không?” Hạ Vân Hi lau nước mắt thương tâm, mở đôi mắt sưng như quả đào quan tâm hỏi.

Nàng chưa quên Tâm Tâm vào cung là vì muốn gặp nhị hoàng tử Tiêu Dật Hiên, nhưng nàng vì chuyện Dật Phong, vẫn chưa có cơ hội giúp nàng.

“Có, ta có gặp hắn!” Nguyễn Tâm Tâm cười cười nói xong, tâm trí đã trôi đi thật xa.

“Vậy thì tốt!” Hạ Vân Hi cuối cùng cũng yên tâm, chống cằm trên đầu gối, lại ngẩn người thả hồn về nơi xa.

Nguyễn Tâm Tâm lẳng lặng ngồi bên cạnh làm bạn với nàng, không nói gì nữa.

Hai người cứ ngồi như vậy cho đến khi bóng đêm bao phủ bầu trời.

——————————–

Tiễn Hoàng thái tử và Thập công chúa Nam Ảnh quốc rồi, Tấn Minh vương triều lại có một vị khách quý khác tới thăm.

Trong Tuyên Chính điện, Chu Minh đế đang cùng triều thần nghị sự thì thái giám Trần công công vội vã đi vào, quỳ rạp trên mặt đất.

“Khởi bẩm hoàng thượng, quốc sư Tê Thu quốc cầu kiến!”

“Cái gì?” Chu Minh đế cực kỳ kinh ngạc, ngay sau đó nghĩ đến cam kết ba năm trước đây, mi tâm không khỏi nhíu chặt. Chẳng lẽ, hắn tới đòi thực hiện lời hứa sao?

Các triều thần khác dường như cũng nhớ lại chuyện này, hai mặt nhìn nhau.

Chu Minh đế che giấu bất an trong lòng, tuyên nói: “Mời hắn vào!”

“Dạ!” Trần công công đứng lên, cất giọng hô to: “Hoàng thượng có chỉ, tuyên Bắc Thần quốc sư yết kiến!”

Một bóng dáng cao lớn chậm rãi bước vào đại điện, hoa phục màu đen nạm vàng, bạch ngọc nằm giữa mũ da chồn trắng khắc kí hiệu của hoàng thất ngoại quốc, lông chồn vàng trên vai quấn thành cổ áo, còn có áo choàng trên người đính đầy trân châu, thể hiện thân phận cao quý bẩm sinh của hắn.

Lúc này tuấn nhan lạnh như băng của hắn không có một tia biểu cảm, đôi mắt đen bén nhọn lạnh lẽo như hai viên hàn ngọc, lóe lên tia sáng u ám.

“Tiêu Đế, đã lâu không gặp!” Bắc Thần Hoàng hờ hững nói một câu, không có chút ý tứ thi lễ gì.

Mặc dù đã quen với việc hắn vô lễ, nhưng Chu Minh đế vẫn cảm thấy không hài lòng, vì vậy giọng điệu cũng lạnh lùng: “Bắc Thần quốc sư quang lâm tệ quốc, không biết có chuyện gì quan trọng?”

Bắc Thần Hoàng lạnh lùng cười một tiếng, chậm rãi lấy thư tín trong ngực ra, thanh âm trầm thấp chậm rãi vang lên: “Tiêu Đế, còn nhớ rõ cam kết hai năm trước của người không?”

Chu Minh đế sợ run lên, chân mày càng nhíu chặt, qua một lúc lâu mới lạnh nhạt nói: “Trẫm không quên! Quốc sư có yêu cầu gì, cứ việc nói là được!”

“Được, Tiêu Đế thật thẳng thắn, như vậy bổn tọa cũng không vòng vo.” Bắc Thần Hoàng cực kỳ hài lòng, môi mỏng khẽ mở, gằn từng chữ một: “Ta muốn Hạ Vân Hi!”

Lời này vừa nói ra, chẳng những Chu Minh đế ngây ngẩn cả người, những đại thần khác trên điện càng khiếp sợ trợn to hai mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Bọn họ nghĩ tới trăm ngàn loại yêu cầu, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, mục đích của Bắc Thần Hoàng lại là Hạ Vân Hi, thật là ngoài dự liệu của bọn họ.

Chu Minh đế sững sờ kinh hãi thật lâu, mới khó khăn mở miệng: “Quốc sư, ngươi biết Vân Hi sao?” Cũng sẽ không chứ, Bắc Thần Hoàng ở Tê Thu quốc phía nam xa xôi, Vân Hi làm sao có thể có quan hệ gì với hắn?

Bắc Thần Hoàng hờ hững liếc chúng thần đang rỉ tai thì thầm với nhau một cái, con ngươi đen như mực thâm thúy sâu không thấy đáy, thanh âm trầm thấp lại nhàn nhạt vang lên ——

“Tiêu Đế không cần biết, ngươi chỉ cần thực hiện lời hứa của mình là được.”

Chu Minh đế bị hắn chặn ngang như vậy, sắc mặt hết sức khó coi: “Lời ấy của Quốc sư sai rồi, Vân Hi xem như là người thân của trẫm, hôm nay ngươi lên tiếng nói muốn nàng, đương nhiên trẫm phải hỏi rõ ràng chân tướng sự việc.”

Bắc Thần Hoàng nhíu mày không thèm đếm xỉa gì nhìn hắn, con ngươi lạnh giá bất mãn: “Bổn tọa không có thói quen giải thích với người khác!” Giọng nói khinh cuồng không để ai vào mắt.

Sắc mặt của Chu Minh đế khó coi đến cực điểm, chưa từng có ai dám nói chuyện ngạo mạn với hắn như vậy, Bắc Thần Hoàng này rõ ràng là mượn cơ hội khiêu khích quyền uy của hắn.

“Quốc sư không nên được voi đòi tiên, nếu không, đừng trách trẫm không nể mặt.” Hắn đường đường là vua một nước, tuyệt không cho phép một quốc sư nho nhỏ vô lễ như thế trước mặt hắn.

Đối với lời trách móc nghiêm khắc của hắn, vẻ mặt Bắc Thần Hoàng vẫn không chút thay đổi, ngược lại chậm rãi tiến lên trước mấy bước, cả người tản ra hơi thở lạnh lùng không thể khinh thường, cặp mắt ưng thâm sâu bén nhọn, âm trầm như biển núi, lại mãnh liệt như lưỡi dao băng giá ——

“Không nể mặt?” Khóe miệng khẽ cong, hắn lạnh lùng cười một tiếng: “Tiêu Đế, ngươi không cần lên tiếng đe dọa, bổn tọa đường đường chính chính đến đây đòi cam kết, không hề bất kính. Nhưng ngươi lại một mực từ chối, chẳng lẽ không muốn thực hiến lời hứa sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.