Nương Nương Rất Khí Phách Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Bướng Bỉnh

Chương 12: Chương 12: Biết được hành tung, không ngừng cố gắng




Một màn này vừa lúc rơi vào mắt hoàng hậu đang tới sau đó, nàng cực kỳ không vui, tức giận nhìn chằm chằm nhi tử: ”Dật Phong, con thật quá mức, tại sao có thể làm như vậy với Vân Hi?”

Tiểu tử thúi này lại dám ném Vân Hi ra ngoài cửa, chẳng lẽ quên lời nàng dặn là hảo hảo nói chuyện sao?

“Đau quá a!” Hạ Vân Hi rên lên một tiếng, vuốt cái mông mới vừa té đau.

Nam nhân này thật sự rất độc ác, dám không chút lưu tình ném nàng ra ngoài. Nghĩ mình từ nhỏ nhận hơn ba ngàn sủng ái, những người biết nàng, bọn họ không ai mà không cưng chiều nàng. Ngay cả đã xuyên không rồi, cũng có hoàng hậu che chở thương yêu. Trước nay chưa cảm thấy khó khăn, nhưng bây giờ trái tim không khỏi đau đớn cùng uất ức.

Bị người yêu đối đãi như vậy, là may mắn hay bất hạnh?

Tiêu Dật Phong đáy mắt lại khôi phục bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Đối với khách không mời mà đến, ta cũng không lưu tình. Mẫu hậu quản tốt nàng đi, nếu không, lần sau ta sẽ không khách khí như vậy nữa.”

Nói xong đóng sầm cửa lại.

Hoàng hậu tức giận tột cùng, nhưng cũng không thể làm gì.

Đỡ Hạ Vân Hi vẫn ngồi dưới đất dậy, nàng áy náy mà nói: “Thật xin lỗi, Vân Hi! Dật Phong chính là cái dáng vẻ này, không biết tôn trọng người khác! Ngươi ngã có bị thương hay không?”

“Nơi này bị thương.” Hạ Vân Hi đứng lên, tay đặt lên ngực, khuôn mặt đau khổ, điềm đạm đáng yêu nhìn nàng.

“A!” Bị nàng chọc vui Hoàng hậu không nhịn được cười. Nha đầu này thật sự là đáng yêu cực kỳ, mặc dù giống Dịch Ly như đúc, nhưng tính tình hoàn toàn trái ngược, nhưng nàng lại rất thích nữ nhân sức sống mười phần như vậy.

“Nương nương, con thương tâm muốn chết rồi, người còn cười được.” Nàng oán trách nói.

“Thất bại là mẹ thành công, cố gắng thêm chút nữa , bổn cung vẫn chờ uống trà nàng dâu đấy.” Hoàng hậu cười cười an ủi, trên mặt hỉ khí ước mơ.

Hạ Vân Hi nghe nàng nói như vậy, gò má trắng nõn thoáng hồng, càng làm cho nàng thoát tục, thanh lệ tựa tiên nữ.

“Nương nương, vậy con nên làm thế nào đây?” Mặc dù nàng rất tự tin, nhưng nàng lần đầu tiên theo đuổi nam nhân, trước kia đều là người khác đuổi theo nàng.

Hoàng hậu suy nghĩ một chút, quả quyết nói: “Dật Phong từ trước đến giờ khinh thị nữ nhân, ngay cả với mẫu hậu này cũng có lúc lạnh như băng, cho nên con nhất định phải phát huy khi bại khi thắng, tinh thần cao độ mà theo đuổi. Lúc bắt đầu nó có lẽ sẽ cực độ chán ghét con, nhưng con ngàn vạn lần không thể buông tha. Nên nhớ, bổn cung vĩnh viễn sẽ ủng hộ con.”

Vừa nói vừa kéo tay nàng khích lệ

“Tạ nương nương, con hiểu nên làm thế nào rồi, con nhất định sẽ không để cho người thất vọng.” Ý chí chiến đấu lần nữa bay lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Vân Hi tràn đầy tự tin .

Tiêu Dật phong, ta sẽ không buông tha chàng.

————————–

Vì muốn sớm ngày có được nàng dâu, hoàng hậu lén lút giao phó tất cả hạ nhân phối hợp đem hành tung Tiêu Dật Phong nói cho Hạ Vân Hi biết. Mọi người rất nghe lời, chỉ cần thái tử điện hạ vừa đến Phượng Hoàng cung, bọn họ liền lập tức đi báo cáo.

Tỉ như hiện tại ——

“Hạ cô nương, thái tử đang ở bãi bắn bia.” Một thái giám len lén chạy đến Phi Vũ Các, bẩm báo tình hình mới nhất.

“Đã rõ, đa tạ.” Hạ Vân Hi cảm kích gật đầu, sau đó ba bước nối hai bước xông ra ngoài.

“Hạ cô...... Biết...... Bãi bắn bia......”

Nàng gấp gáp chạy ra ngoài vừa nghe thấy phía sau loáng thoáng nói cái gì. Thiệt là, cũng không nói rõ ràng chút. Thôi, mặc kệ hắn!

Hiện tại nàng khẩn cấp muốn gặp Dật Phong!

Chỉ là lao ra khỏi Phi Vũ Các rồi mới nhớ tới —— trời ạ, bãi bắn bia ở nơi nào, nàng căn bản cũng không biết.

Cái Phượng Hoàng cung này lớn kinh khủng, so với khu nhà cấp cao mà mình ở thế kỷ hai mốt còn lớn hơn gấp mấy lần, hơn nữa đình đài lầu các, cầu khúc đặc biệt nhiều, tựa như mê cung, không cẩn thận sẽ bị lạc đường.

Hạ Vân Hi lắc lắc đầu, mê man nhìn quanh bốn phía, nơi này rốt cuộc là nơi nào mà ngay cả một người cũng không có?

Sớm biết vậy vừa rồi nên hỏi tiểu thái giám kia, hiện tại thì hay rồi, nàng đi đâu mà tìm Dật Phong đây? Ngộ nhỡ đến chậm hắn rời đi rồi thì làm sao?

“Tức chết ta!” Hạ Vân Hi căm tức dùng sức đá hòn đá một cước. Lại ”ai da” một tiếng ôm chân đau, tảng đá thối này sao lại cứng đến thế, làm ngón chân cái của nàng đau đến tê dại rồi.

Đáng giận, ngay cả tảng đá cũng khi dễ nàng!

“Ngươi là ai? Tại sao xuất hiện ở nơi này?”

Một đạo thanh âm trong trẻo sảng lãng từ phía sau lưng truyền đến, Hạ Vân Hi quay đầu, thấy một nam nhân đẹp mắt đứng đấy, mày kiếm mắt sáng, áo vân bào màu xám bạc nổi bật lên khí vũ bất phàm, một đôi mắt đen sáng lấp lánh có hồn, rạng rỡ.

Người này dáng dấp khá tốt, mặc dù tuy không bằng Dật Phong của nàng nhưng so với trai đẹp mà nàng ở hiện đại cũng rất xuất sắc rồi.

“Ngươi là thị vệ Phượng Hoàng cung sao?” Nàng mở tử nhãn thủy tinh quan sát hắn.

Nam nhân có chút kinh ngạc với nàng, xinh đẹp hiếm thấy, còn có cặp mắt màu tím kia. Nhưng vẫn cười đáp nói: “Xem như thế đi, ta tên là Tề Diệp Lỗi, còn ngươi, là ai?”

Phượng Hoàng cung lúc nào thì xuất hiện tuyệt sắc mỹ nhân như thế, không phải là Tần phi mới vào cung chứ? Hiện tại hoàng thượng cũng giống như muốn chọn phi rồi.

“Ta tên là Hạ Vân Hi, là bà con xa của hoàng hậu!” Nàng cười ngọt ngào, bởi vì đối phương nở nụ cười ấm áp mà cảm thấy thân thiết. Sau đó lại hiếu kỳ giật nhẹ tay áo bào hắn, “Y phục này thật là kỳ quái, tay áo rộng như vậy, chứa đồ vật cũng không cần túi rồi.”

“Ừ, xác thực là như vậy!” Tề Diệp Lỗi cảm thấy kì lạ nhưng vẫn gật đầu, nữ nhân này thật buồn cười, y phục không phải đều là như vậy sao?

“Đúng rồi, ngươi nếu là thị vệ Phượng Hoàng cung, vậy ngươi nhất định biết bãi bắn bia ở nơi nào chứ?” Đột nhiên nhớ lại chuyện quan trọng, Hạ Vân Hi liên tục không ngừng hỏi.

Tề Diệp Lỗi nhíu mày, “Cô nương muốn đến bãi bắn bia?”

Hạ Vân Hi dùng sức gật đầu, chắp tay lại, tử nhãn chớp sáng, năn nỉ nói: ”Đúng vậy đúng vậy, cầu xin ngươi nói cho ta biết đi.”

Bộ dạng thú vị của nàng lại làm Tề Diệp Lỗi bật cười, tốt bụng chỉ bên trái: ”Cô nương đi thẳng hướng phía đông, băng qua hành lang là tới.”

Mặc dù không biết nàng muốn làm gì, nhưng giác quan thứ sáu nói cho hắn biết sắp có chuyện hay ho xảy ra.

Hắn quả nhiên biết, quá tuyệt vời! “Cám ơn ngươi, Tề thị vệ, ta đi nha.” Cố nhịn xúc động muốn hoan hô, Hạ Vân Hi cười híp mắt chạy mất.

Tề Diệp Lỗi trầm ngâm nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, tròng mắt đen bóng xoay xoay, không biến sắc đi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.