Nương Nương Rất Khí Phách Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Bướng Bỉnh

Chương 139: Chương 139: Diện mạo nam tử áo trắng




Nam tử áo trắng không hổ là cao thủ dùng kiếm của Thiên Tuyệt môn, ra chiêu vừa nhanh vừa hung ác chính xác, hơn nữa chiêu thức bén nhọn, không hề có hư chiêu. Kim bài tam tướng nếu đơn độc chiến đấu thì không phải là đối thủ của hắn, may mà bọn họ biết được điểm này, chia ra đứng ở các hướng khác nhau, chiêu thức khác nhau, tạo thành ba đạo kiếm quang vây quanh, vây nam tử bạch y trong kiếm quang đó, bất luận hắn hướng ra chiêu phía nào thì lưỡng kiến cũng đồng loạt xông tới.

Đao kiếm kịch liệt phân tranh, trong khoảng thời gian ngắn hai bên đánh bất phân thắng bại.

Nam tử áo trắng mặc dù kiếm pháp cao siêu, nhìn như chiếm được ưu thế, nhưng bị kim bài tam tướng liên thủ vây đánh cũng dần dần hiện xuất hiện sơ hở, sau khi giao chiến hơn ba mươi chiêu, Tề Diệp Lỗi nhắm ngay lúc hắn lấy hơi trong nháy mắt, trao đổi cái ánh mắt cùng Lục Phi Vũ, đột nhiên xuất kiếm, hếch lên huyệt Thiên Trung, ép nam tử áo trắng nhảy về phía sau, cũng trong lúc đó, Lục Phi Vũ lắc mình đến sau lưng hắn, tung hiểm chiêu ra, khiến nam tử áo trắng cơ hồ không còn kịp né tránh nữa. Chỉ là mặc dù hắn tránh được, nhưng mặt nạ màu bạc trên mặt, lại bị kiếm khí đánh rớt, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ.

Tề Diệp Lỗi cùng Lục Phi Vũ vừa thấy tên nam tử này, nhất thời khiếp sợ trợn to hai mắt, nhất thời ngơ ngẩn.

Lý Trạch Dương cũng nhìn thấy, giật mình kêu lên: "Tấn vương gia!"

Môn chủ Thiên Tuyệt môn lại là Nhị hoàng tử? Chủ nhân tập đoàn sát thủ tàn nhẫn đó lại là nhị hoàng tử bình thường luôn có tướng mạo cao quý? Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, thật không thể tin được!

Mặc dù bọn họ tra ra Tiêu Dật Hiên cùng Thiên Tuyệt môn có liên quan, nhưng vạn vạn không nghĩ tới hắn lại là môn chủ?

Tiêu Dật Hiên giật mình, không nghĩ tới mình lại bại lộ phải nhanh như vậy, muốn chạy trốn sao? Có nhiều người nhận diện như vậy cũng khó mà thoát thân, huống chi, thân phận đã bị vạch trần, sau này trước mặt phụ hoàng làm sao có thể tự bào chữa?

Người bịt mặt cũng ngây ra, ánh mắt tràn đầy sầu lo.

"Tấn vương gia, nhiều lần âm thầm hành thích thái tử, chủ mưu đúng là ngài!" Tề Diệp Lỗi mặt lạnh như sương, ánh mắt sắc bén lạnh lùng bắn thẳng về phía hắn.

"A, Tề tướng quân, không có chứng cớ không nên nói lung tung, con mắt nào của ngươi thấy bổn vương hành thích Tiêu Dật Phong?" Hoảng loạn một chút, Tiêu Dật Hiên liền khôi phục tỉnh táo, chỉ cần hắn không thừa nhận, ai có thể làm gì được hắn?

Tề Diệp Lỗi cười lạnh, "Tấn vương gia, đừng cãi chày cãi cối nữa, thật cho rằng chuyện mình đã làm không ai biết sao?"

"Bổn vương không hiểu ý ngươi!" Tiêu Dật Hiên thong thả ung dung thu kiếm, nói như không có việc gì.

"Vậy hãy để trẫm tới nói cho ngươi biết!" Thanh âm quen thuộc từ phía trước truyền đến, làm hắn toàn thân chấn động.

Chỉ thấy Chu Minh Đế cưỡi một con ngựa màu đỏ chậm rãi đi tới, đôi con ngươi tinh nhuệ lúc này tràn ngập lửa giận, sắc mặt uy nghiêm cực kỳ đáng sợ.

"Phụ hoàng!" Tiêu Dật Hiên giật mình, sao phụ thân lại xuất hiện ở đây?

"Trong mắt ngươi còn coi ta là phụ hoàng sao?" Chu Minh Đế tức giận nhìn hắn, ánh mắt sắc bén hiện nên sự phẫn nộ chưa từng có, còn mang theo đau lòng cùng thất vọng.

"Lại dám nhìn lén di chiếu, ngươi thật lớn mật!"

Tiêu Dật Hiên sắc mặt có chút khó coi, hắn không biết, phụ hoàng hoài nghi hắn bao nhiêu chuyện, nhưng nếu không có lời giải thích hợp lý, thì mình hoàn toàn xong rồi.

"Nói, ngươi muốn làm gì?" Chu Minh Đế thần sắc lạnh như băng mà nói.

"Nhi thần......" Đối mặt với chất vấn của phụ thân, Tiêu Dật Hiên rũ mắt xuống, cố gắng suy nghĩ nên tự bào chữa thế nào.

Lúc này, người bịt mặt đột nhiên xông lên trước, quỳ xuống đất. "Hoàng thượng, xin đừng trách tội Tấn vương gia, đây hoàn toàn là chủ ý của nô tỳ, muốn phạt thì phạt nô tỳ đi!"

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía nàng. Con mắt Tiêu Dật Hiên híp lại, lộ ra ánh sáng phức tạp.

"Ngươi là.... .." Chu Minh Đế có chút kinh ngạc, bởi vì hắn cảm thấy thanh âm này tựa hồ đã nghe được ở đâu.

Người bịt mặt lập tức kéo khăn bịt mặt ra, gương mặt thiếu nữ diễm lệ chiếu vào tầm mắt mọi người, bọn họ càng thêm kinh ngạc, không dám tin vào mắt mình ——

"Tâm Tâm? Sao lại là ngươi?"

Kim bài tam tướng thấy thế, càng thêm thất kinh.

Nguyễn Tâm Tâm vẻ mặt chán nản, hai mắt xinh đẹp tràn đầy xấu hổ nhưng kiên quyết. "Không sai, là nô tỳ! Hoàng thượng, nhìn lén di chiếu chính là nô tỳ, ba vị tướng quân cũng có thể làm chứng, Tấn vương gia không liên quan!"

"Vậy ngươi tại sao phải làm như vậy?" Chu Minh Đế nhìn thấy Tâm Tâm, tâm tình cũng rất phức tạp, sau khi hết khiếp sợ, ông cáu kỉnh hỏi.

"Bẩm hoàng thượng, tất cả đều do lòng riêng của nô tỳ." Tâm Tâm ngưng mắt, chậm rãi nói: "Nô tỳ tâm đã hướng về Tấn vương gia, vì vậy bất kỳ chuyện gì có liên quan đến ngài ấy, nô tỳ cũng muốn biết, trong đó quan tâm nhất là Vương gia có thể lên làm thái tử hay không, bởi vì đó là mơ ước của tất cả hoàng tử. Cho nên vì muốn lấy lòng Vương gia, nô tỳ liền tự tiện chủ trương, tự mình lẻn vào Tuyên Chính điện, nhìn lén di chiếu, chuyện này thật sự không liên quan đến Vương gia, xin hoàng thượng minh giám!"

Nói xong, còn nặng nề dập đầu mấy cái.

"Tâm Tâm, ngươi luôn miệng nói chuyện này cùng hắn không liên quan, vậy hắn tại sao phải ở đây chờ ngươi?" Chu Minh Đế rõ ràng không tin.

"Hoàng thượng, Tấn vương gia không phải tiếp ứng nô tỳ, mà là nô tỳ hẹn ngài ấy đứng chờ nơi này, nhưng chuyện nô tỳ cần làm Vương gia một mực không biết." Nguyễn Tâm Tâm bình tĩnh đáp trả.

"Tâm Tâm, ngươi nói lăng nhăng gì đó? Tại sao muốn gánh tội thay cho Tấn vương?" Lý Trạch Dương không vui trách mắng.

Tề Diệp Lỗi cũng nói: "Tâm Tâm, đây cũng không phải đơn giản là chuyện nhìn lén di chiếu, còn bao gồm thân phận của hắn là môn chủ của Thiên Tuyệt môn, cùng chuyện nhiều lần có ý đồ sát hại Hoàng Thái Tử!"

Nguyễn Tâm Tâm không sợ không vội vàng nói: "Tề tướng quân, đây chỉ là suy đoán của ngài, Tấn vương gia cho tới bây giờ cũng không thừa nhận mình là người của Thiên Tuyệt môn, càng không có ý tứ muốn giết hại Hoàng Thái Tử!"

"Tâm Tâm, ngươi đừng không phân đúng sai nữa, tội càng thêm tội!" Lục Phi Vũ cực kỳ tức giận nhìn nàng, nhìn lén di chiếu đã là tội lớn, bây giờ còn muốn ôm hết vào thân, nàng điên rồi sao?

"Nô tỳ chỉ là tự làm tự chịu, không muốn liên lụy đến Tấn vương gia!" Nguyễn Tâm Tâm lạnh nhạt nói, nhìn về phía Chu Minh Đế. "Hoàng thượng, xin hãy giáng tội nô tỳ!"

Chu Minh Đế lắc đầu một cái, nghiêm nghị trừng mắt nhìn nàng. "Nguyễn Tâm Tâm, ngươi có tội hay không, trẫm tự có định đoạt! Về phần Tiêu Dật Hiên, trẫm cũng sẽ không bỏ qua, tất cả hồi cung phân xử sau!" Nói xong, hướng Cẩm y vệ hạ lệnh. "Người tới, giải bọn họ đi!"

"Tuân lệnh!" Cẩm y vệ đáp một tiếng, đi tới bên cạnh Tiêu Dật Hiên. "Tấn vương gia, đắc tội!" Chia ra áp giải hắn.

Tiêu Dật Hiên dùng sức chống cự, lạnh lùng nói: "Buông tay, bổn vương tự mình đi."

Thấy hắn bị mang đi, Nguyễn Tâm Tâm nóng nảy, liền vội vàng xông lên trước, ngăn. "Hoàng thượng, xin hãy tin tưởng nô tỳ, chuyện này thật sự không có quan hệ với Tấn vương gia, mong hoàng thượng minh xét!"

"Tâm Tâm, đủ rồi, lui ra đi!" Tiêu Dật Hiên rốt cuộc lên tiếng, mắt phượng sáng ngời nhìn về phía nàng thì lộ ra tâm tình làm người ta khó hiểu.

Hắn cũng không nghĩ tới nàng lại bảo hộ mình như thế!

"Nhưng nô tỳ......"

Nguyễn Tâm Tâm còn muốn nói tiếp, Tiêu Dật Hiên hướng nàng lắc đầu một cái, trấn an nói: "Yên tâm, ta không sao đâu!" Nói xong, cũng không quay đầu lại đi về phía trước, Cẩm y vệ đuổi sát theo sau.

Nguyễn Tâm Tâm cắn môi, si ngốc nhìn bóng lưng hắn rời đi, lòng đau nhói, mắt đen tràn đầy lo lắng, không biết làm như thế nào cho phải?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.