Nương Nương Rất Khí Phách Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Bướng Bỉnh

Chương 106: Chương 106: Ngâm diện nam tử ( nam tử đeo mặt nạ màu bạc )




Bắc Thần Hoàng biểu tình hờ hững, ngón tay thon dài gõ nhẹ mặt bàn, khạc ra hai chữ lạnh như băng ——

“Không sai!”

“Nhưng thuộc hạ vẫn không hiểu, ngài nếu nhất định phải có được Hạ Vân Hi vậy trực tiếp bắt nàng đi được rồi, cần gì phiền toái như vậy?” Thiếu niên nghĩ thật lâu cũng không giải đáp được thắc mắc.

Bắc Thần Hoàng liếc hắn một cái, sau đó thâm ý cười nhạt.

“Ngươi biết, bổn tọa làm việc thích nhất là gì không?”

“Cái gì?”

Cười lạnh, ánh mắt thâm thúy lóe tinh quang. “Một công đôi việc!”

Bỗng nhiên, ngoài cửa chẳng biết lúc nào có vài bóng người, vọt vào nhanh như chớp, đâm thẳng về phía Bắc Thần Hoàng, vừa nhanh vừa mạnh, muốn một kiếm giết chết hắn.

Bắc Thần Hoàng vẻ mặt không đổi, chỉ lạnh lùng cười một tiếng, duỗi tay, không biết dùng cách gì lại tay không bắt được mấy thanh kiếm, lực mạnh đến nỗi khiến bọn sát thủ không giãy thoát được.

Đó là một đám người hắc y che mặt, lúc này đang sững sờ không thể tin, nam nhân trước mắt động cũng không động, chỉ một tay đã bắt được vũ khí của bọn hắn, tại sao?

Càng làm bọn họ vừa hoảng sợ vừa nghi ngờ là —— người đàn ông này tay không bắt kiếm như vậy mà không bị chút thương tích nào, như chỉ bắt trúng đồ vật bình thường mà không phải lưỡi kiếm sắc bén.

“Người nào phái các ngươi tới?” Bắc Thần Hoàng cúi đầu hỏi, giọng nói hờ hững không phập phồng chút nào.

Mấy người áo đen mím chặt môi, không có ý định trả lời.

Bắc Thần Hoàng nhếch môi, chuyển tay một cái, mấy thanh kiếm nằm gọn trong tay hắn, sau tay hắn dùng lực một chút, thanh kiếm sắc bén liền đứt đoạn thành vài khúc.

Cùng lúc đó, vô số cánh hoa màu lam tự tung bay trong phòng, trong chớp mắt, hơn mười tên hắc y nhân còn chưa kịp kêu một tiếng đã trợn to hai mắt ngửa mặt ngã xuống ——

Bắc Thần Hoàng vuốt vuốt cánh hoa hồng lam trong tay, sâu kín nói: “Chậc chậc, các ngươi sống yên không muốn lại đi chịu chết, nhưng chủ nhân của các ngươi lại núp một bên xem cuộc vui, bổn tọa cho rằng các ngươi chẳng có giá trị gì!

Nói xong, cánh hoa lam bay đi, đánh tới vườn hoa ngoài cửa.

“Ha ha, quốc sư quả nhiên lợi hại, tại hạ bội phục!” Tiếng cười khẽ từ xa vang lên, bóng dáng trắng nhanh nhẹn lươr1 qua cánh hoa xuất hiện ở cửa phòng.

Hắn thân thủ thon dài, áo trắng bồng bềnh, mang mặt nạ màu bạc, tròng mắt đen hẹp dài thâm thúy sáng chói như sao trên trời, lại phiếm lạnh như băng lạnh lẽo, ánh mặt trời phủ xuống như suối nước lạnh trong ngày xuân, dù ánh mặt trời chói chang cũng không giấu được hơi thở âm lãnh của hắn.

“Ngươi là ai?” Bắc Thần Hoàng nhàn nhạt nhìn hắn một cái, vẫn ngồi yên trên ghế, không hề di chuyển một phân.

Nam tử áo trắng không trả lời, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, thản nhiên đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, bưng trà thơm lên nhẹ nhấp vài ngụm, thành thực gật đầu khen ngợi.

“Không tệ, trà của Tê Thu quốc quả nhiên không giống bình thường!”

” Thích khách lớn mật, lại dám quấy nhiễu quốc sư…” thiếu niên lúc này mới lấy lại tinh thần, lớn tiếng trách móc. Lại hướng ngoài cửa hô to: “Có ai không, mau bắt hắn!”

Thoáng chốc, một đám thị vệ tràn vào, tiến lên chuẩn bị thi hành mệnh lệnh.

Ai ngờ Bắc Thần Hoàng lại nói: “Toàn bộ lui ra!”

“Nhưng hắn. . . . . .” Thiếu niên không hiểu nhìn chủ nhân, tại sao không bắt thích khách?

“Không nghe thấy lời của bổn tọa sao?” Bắc Thần Hoàng bình thản ra lệnh.

“Tuân lệnh, quốc sư!” Thiếu niên không thể làm gì khác hơn là lui ra ngoài, những thị vệ kia cũng theo lời lui ra.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Bắc Thần Hoàng mới lạnh nhạt mở miệng lần nữa.” Phương thức các hạ vừa chào hỏi thật đúng là đặc biệt!”

“Quốc sư thần công cái thế, vốn là không phải là người bình thường, chào hỏi dĩ nhiên cũng phải không thể tầm thường.” Ngân diện nam tử thản nhiên cười nói, con ngươi như sao lóe sáng tĩnh mịch khó hiểu.

Bắc Thần Hoàng nghe xong, khẽ nhếch môi, nhưng trong mắt không hề có ý cười.

“Nói vậy, bổn tọa thật đúng là thụ sủng nhược kinh, có thể khiến môn chủ Thiên Tuyệt môn dụng tâm đối đãi như vậy!”Liếc nhìn hắn, biểu tình vẫn băng đạm lãnh túc sắc bén.

Ngân diện nam tử hơi sững sờ, sau đó thú vị cười. “Thật là cái gì cũng không qua được ánh mắt sắc bén của quốc sư, không sai, tại hạ chính là môn chủ của Thiên Tuyệt môn!”

Thiên Tuyệt môn, là đại bang phái thành lập ởTấn Minh Vương gần tám năm nay, thế lực chẳng những phân bố cả thiên triều, mà ở mỗi quốc gia đều có các phân đà của Thiên Tuyệt môn, hoạt động hùng mạnh ở mọi nước

Thiên Tuyệt môn chủ yếu nhận yêu cầu giết người, cao thủ nhiều như mây, ai ai cũng có kiếm pháp giết người thượng thừa, hung ác lại tuyệt đối chính xác, giết người vô hình, bọn họ ra tay thì chỉ có thành chứ không có bại, người mất mạng dưới kiếm cao thủ của bọn họ đếm không hết.

Một bang phái giết người không có nhân tính như vậy khiến rất nhiều hiệp sĩ võ lâm và quan viên hận thấu xương, cũng muốn trừ khử nhưng Thiên Tuyệt môn thật sự là quá thần bí, người đời trừ biết có một cái môn phái như vậy, những thứ khác căn bản không hay biết, vì không tìm được căn cứ.

Bắc Thần Hoàng lạnh nhạt cười một tiếng, nâng chung trà lên thưởng thức. “Môn chủ có lời gì cứ việc nói thẳng i, bổn tọa không thích lãng phí thời gian!”

“Quốc sư quả nhiên thẳng thắn!” Ngân diện nam tử mỉm cười lần nữa, ánh nhìn sắc bén tản ra làm người ta hít thở không thông. Hắn nói: “Vậy tại hạ nói thật, lần này đến là muốn cùng quốc sư hợp tác!”

“A ?” Bắc Thần Hoàng nhướng mày, khẽ quay đầu, ánh mắt như chim ưng hiện lên tia nhìn thâm thúy khó lường, nhếch môi. “Ngươi biết bổn tọa nhất định sẽ có hứng thú sao?”

“Quốc sư nếu không có cũng đã không tới đòi nợ Tấn Minh vương rồi!” Ngân diện nam tử thâm ý nói.

Bắc Thần Hoàng yên lặng nhìn hắn, lại lần nữa cười nhạt. “Có ý tứ! Xem ra, chuyện của bổn tọa cũng không gạt được môn chủ!”

Người này không đơn giản, coi như hắn có mắt nhìn người, cũng không cách nào nhìn thấu được suy nghĩ của người trước mắt này, thâm trầm khó lường, trên người hắn có hơi thở âm lãnh làm người khác không thể sơ sót, hơi thở kia như máu thịt hòa cùng một thể, hắn dù đang cười vẫn làm người ta cảm thấy lạnh lẽo, như đầm sâu sâu không đáy, sợ hãi vô cùng.

Ngân diện nam tử đeo mặt nạ không rõ thần sắc, cặp mắt kia càng thêm không nhìn ra ý nghĩ của hắn. Hắn để trà xuống, giọng nói nhỏ nhẹ như nước chảy: “Lần hợp tác này đối với quốc sư mà nói cũng chỉ là chuyện dễ dàng, nếu như thành công, ý nguyện của quốc sư tại hạ nhất định sẽ giúp ngươi đạt thành.”

Bắc Thần Hoàng sắc mặt vẫn không thay đổi, lạnh nhạt nhìn hắn. “Nói đi, rốt cuộc hợp tác thế nào?”

Ngân diện nam tử cười, nhẹ nhàng lại gần lỗ tai hắn, thì thầm. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.