Nương Nương Rất Khí Phách Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Bướng Bỉnh

Chương 136: Chương 136: Ngôi vị hoàng đế sẽ truyền cho người nào




Lời này vừa nói ra, Tiêu Dật Phong sững sờ, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ mặt bình thản như không.

Tiêu Dật Hiên âm thầm đắc ý, khóe môi không khỏi thoáng hiện một tia cười nhạt. Các chúng thần khác mặc dù bất mãn hoàng thượng bao che Hạ Vân Hi, nhưng thấy hắn xử lí như vậy, cũng công bằng nên yên lặng đồng ý!

"Hoàng thượng, Đông cung không thể để trống, kính xin hoàng thượng sớm chọn người thỏa đáng!" Hàn Thượng Thư đề nghị một lần nữa.

"Khanh gia không cần lo lắng, trẫm tự có định đoạt!" Chu Minh đế liếc nhìn mọi người, nghiêm túc tuyên bố: "Từ giờ trở đi, trẫm sẽ không lập hoàng thái tử nữa, về phần người được chọn kế thừa đế vị, trẫm sẽ cân nhắc sau, rồi lập di chiếu nói rõ, bãi triều!"

Nụ cười bên môi Tiêu Dật Hiên cứng đờ, lông mày thanh tú nhíu lại.

————-

Hoa Dương cung

"Con nói cái gì? Hoàng thượng phế truất ngôi thái tử của con?" Hoàng hậu bỗng chốc lên tiếng, nhìn nhi tử ngạc nhiên hoảng hốt hỏi.

Vẻ mặt Hạ Vân Hi cũng khiếp sợ đứng đó, hồi lâu không nói ra lời. Làm sao có thể? Không phải Hoàng thượng biết nàng bị oan sao? Tại sao còn định đoạt như vậy?

Tiêu Dật Phong lại như không có việc gì, lạnh nhạt nói: "Phụ hoàng định đoạt trước mặt mọi người như vậy mới có thể ngăn chặn miệng lưỡi xì xào của người khác."

"Cái gì mà ngăn chặn miệng lưỡi kẻ khác? Chuyện này căn bản không liên quan đến các con? Hoàng thượng hồ đồ rồi sao?" Hoàng hậu càng tức, mắt tóe lửa giận.

"Đúng vậy, cho dù có tội cũng nên để ta gánh chịu, làm sao có thể giáng tội chàng?" Hạ Vân Hi lo lắng vội nói.

"Mọi người đừng khẩn trương, con tin phụ hoàng làm việc tự có chừng mực!" Mặc dù Tiêu Dật Phong cũng khó hiểu, nhưng hắn tin tưởng phụ thân, ông ấy làm vậy tất có lý của ông.

Hoàng hậu giận dữ nghiêm mặt đi tới đi lui, tức giận nói: "Không được, ta muốn đi hỏi hoàng thượng làm vậy là ý gì?" Nói xong, không kịp chờ đợi xông ra ngoài.

Hạ Vân Hi vẫn nghi ngờ. "Dật Phong, tại sao hoàng thượng ông ấy phải làm như vậy? Thật sự là bởi vì chứng cớ của Tấn thân vương sao?"

Tiêu Dật Phong kéo nàng qua, ngồi lên tràng tháp, mỉm cười nói: "Đừng quá lo lắng, phụ hoàng tin tưởng chúng ta, về phần tại sao ông ấy muốn làm như vậy? Ta nghĩ sẽ biết ngay thôi!"

"Sao chàng không khẩn trương? Hiện tại chàng không còn là thái tử nữa?" Hạ Vân Hi kỳ quái nhìn hắn, thật là hoàng đế không vội thái giám vội!

"Thật ra thì đối với ta mà nói có làm thái tử hay không, tuyệt không quan trọng!" Tiêu Dật Phong không để ý lắc đầu. "Bây giờ cũng rất tốt, không có chức vụ cả người nhẹ nhõm, làm một hoàng tử bình thường, nhàn rỗi yên tĩnh, cũng ung dung."

"Dật Phong, mặc dù ta cũng không muốn chàng làm thái tử, nhưng bị phế một cách không giải thích được như vậy, ta cũng bất bình vì chàng!" Hạ Vân Hi tựa vào ngực hắn, bất mãn nói.

"Tại sao không muốn ta làm thái tử?" Lúc này đến phiên hắn không hiểu.

Con ngươi của nàng xoay tròn, cái miệng nhỏ nhắn cong lên."Hoàng đế đều có tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, nếu như chàng là thái tử, sau này làm hoàng đế nhất định cũng như vậy, nghĩ đến tình cảnh đó, ta liền. ....." Bĩu môi, không nói thêm gì nữa.

Nghe giọng nói ăn dấm chua của nàng, Tiêu Dật Phong không nhịn được bật cười, trìu mến nhìn nàng, chế nhạo nói: "Làm sao có thể, ta có một mình nàng đã đủ nhức đầu, nhiều hơn nữa làm sao chịu được?"

"Được, rốt cuộc chàng cũng nói thật lòng rồi, thì ra là không phải yêu ta, mà là nhìn thấy ta thì nhức đầu!" Hạ Vân Hi không vui, thở phì phò đẩy hắn ra đứng lên.

"Ta đùa thôi, ta rất yêu nàng, đừng nóng giận!" Tiêu Dật Phong vội vàng ôm lấy nàng khuyên nhủ, với nữ nhân hắn cưng chiều ngất trời này thật sự hắn không có biện pháp.

Nhìn xem, hắn lại phải hạ mình cầu xin nàng. Cho nên nữ nhân thật sự không nên cưng chiều, hiện tại hắn phải nếm quả đắng, aiii!

"Được rồi, tha thứ cho chàng một lần này, lần sau không được như vậy nữa!" Hạ Vân Hi đắc ý, môi anh đào khẽ cười.

“Vi phu tuân lệnh!" Tiêu Dật Phong vừa bực mình vừa buồn cười.

"Ha ha..... ."

Hai người cười cười nhốn nháo, không khí ngọt ngào vẫn kéo dài, đã sớm ném những thứ không vui kia ra sau đầu.

————-

Phủ Tấn thân vương.

Tiêu Dật Hiên cùng Tiêu Tín Hải, Tiêu Tín Duy, ba người tụ họp tại phòng nghị sự, suy đoán ý tứ của Hoàng thượng.

"Các ngươi đoán phụ hoàng sẽ truyền ngôi cho ai?" Tiêu Tín Duy mở lời.

Tiêu Dật Hiên nghiêm mặt, mắt phượng híp lại. "Vậy phải đợi đến khi phụ hoàng thoái vị mới biết, người đã nói rồi, sẽ không chọn thái tử nữa."

"Thiệt là, chúng ta thân là hoàng tử, cũng không thể biết sao, thật không rõ phụ hoàng đang giở trò quỷ gì?" Tiêu Tín Hải bất mãn nói.

"Đúng, trước kia biết kẻ địch là người nào còn dễ đối phó! Hiện tại ngay cả một chút tin tức cũng không có, sợ rằng người khác làm hoàng đế chúng ta vẫn chưa hay biết gì!" Tiêu Tín Duy nóng nảy, nếu nhị ca không được làm hoàng đế, vậy sau này hắn còn có địa vị sao?

Ngoài mặt Tiêu Dật Hiên bình tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng. Mặc dù biết trừ Tiêu Dật Phong, mình là người có hy vọng được thừa kế ngôi vị hoàng đế nhất, nhưng vẫn còn Tiêu Dật Dương, địa vị của hắn cũng không kém với mình, hơn nữa rất được dân chúng ủng hộ, chỉ sợ phụ hoàng cũng phải suy tính hắn.

Không được, hắn nhất định không thể để cho chuyện như vậy xảy ra, ngôi vị hoàng đế chỉ có thể là của hắn!

Tiêu Dật Hiên nắm chặt tay, mắt phượng nửa khép lộ ra tia lạnh lẽo sắc bén.

Cũng trong lúc đó, Dung phi biết được Đông cung lập lại, mừng đến mặt mày hớn hở, cuống quít kéo nhi tử Tiêu Dật Dương cùng đi đến Phật Đường dâng hương cầu thần.

Tiêu Dật Dương đứng ở sau lưng nàng, vẻ mặt bất đắc dĩ. "Mẫu phi, người có lời gì thì nói mau đi, nhi thần còn có chuyện quan trọng phải làm!"

Thật lâu sau Dung phi mới lạy lễ xong, sửa sang quần áo một chút, từ từ đứng lên nói: "Gấp cái gì, chuyện của con quan trọng bao nhiêu, bì kịp được với chuyện quan trọng ta nói với con sao!"

"Vậy người nói đi!" Tiêu Dật Dương thở dài.

"Dương nhi, con nghe mẫu phi nói, hiện tại thái tử bị phế, cơ hội tốt của con tới rồi!" Dung phi nghiêm túc nhìn hắn.

Tiêu Dật Dương ngẩn ra. "Ý của người là......"

"Còn không hiểu sao? Chính là muốn con tích cực một chút, làm phụ hoàng con vui vẻ nhiều hơn, như vậy con mới có cơ hội làm hoàng đế!" Dung phi dứt khoát nói rõ.

"Mẫu phi, coi như đại ca không phải thái tử, còn có nhị ca nữa, làm sao có thể đến phiên con?" Tiêu Dật Dương cười cười, hắn cũng không có ý nghĩ lớn như vậy.

Dung phi lại cực kỳ nghiêm túc nói: "Đó cũng không quan trọng hơn, hoàng thượng coi trọng nhất chính là năng lực, mà không phải là bối phận, con là hiệp hoàng (hoàng tử nhưng đi làm đại hiệp giang hồ ý ^^) người người kính ngưỡng, có cái gọi là được dân tâm được thiên hạ, Tiêu Dật Hiên đó so với con còn kém xa!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.