Nương Nương, Thỉnh Thăng Cấp

Chương 7: Chương 7: Đi dạo ngự hoa viên




Editor: Vĩ Nguyên

Ngày hôm sau thức dậy, như trước đến cung Phượng Tê thỉnh an hoàng hậu. Có điều lần này Bạch Tiểu Du đã thành đối tượng chú ý của các phi tử từ Mỹ nhân trở xuống. Đặc biệt là Thiện Mỹ nhân, Trang Mỹ nhân, ánh mắt như muốn giết nàng.

Bạch Tiểu Du đành phải không chú ý đến việc này, nội tâm vô cùng dễ chịu. Ghen tị à? Oán niệm à? Cừu thị à? Ha ha! Nàng ngã một cái, thỉnh an một cái liền lên tới vị trí các ngươi hiến tài, cho các ngươi tức chết!

Hôm nay thỉnh an hoàng hậu không lưu mọi người lại ăn sáng, sau khi nói mấy câu liền tản đi, Nhưng mà Bạch Tiểu Du vẫn phải khổ sở đứng lại…

Vì sao? Vì nàng còn muốn nói lời cảm tạ hoàng hậu nương nương! Tiếp đó nàng phải tiếp tục quỳ xuống!... Thật ra nàng muốn khóc lắm, hoàng hậ muốn lợi dụng nàng, nàng còn phải quỳ xuống tạ ân người ta! Không có thiên lý! Nhưng nếu không cảm tạ, ngỗ nhỡ hoàng hậu mang thù phải làm thế nào? Nàng vẫn chỉ là một phi tử nhỏ, dễ dàng giết chết!

“Nô tì khấu tạ hoàng hậu nương nương tấn phong!” Chờ các phi tử đi gần hết, Bạch Tiểu Du mới đi qua quỳ xuống tạ ơn. Chuyện tình mất mặt như vậy, càng ít người thấy càng tốt.

Hoàng hậu giương mắt thấy là Bạch Tiểu Du, tức khắc nở nụ cươi, ra vẻ giúp đỡ Bách Tiểu Du một phen: “Là Bạch Mỹ nhân à, mau đứng lên đi. Bổn cung cũng không làm cái gì, ngươi xứng đáng được Mỹ nhân, nếu không nữ tử xinh đẹp như hoa thế này ở trong cung sẽ từ từ tiều tụy, thật phí”

“Tạ hoàng hậu nương nương” Bạch Tiểu Du lại cảm ơn một tiếng mới thuận tiện đứng lên.

Hoàng hậu gật đầu, sau đó nhíu mày nhìn quần áo Bạch Tiểu Du: “Muội muội, hiện tại ngươi đã lên Mỹ nhân, sao vẫn mặc quần áo nhạt mà như vậy? Thượng y phường không mang quần áo dành cho Mỹ nhân đến sao? Như vậy sao được? Ta liền bảo Tiết công công đến đó xem”

“Đa tạ hoàng hậu nương nương quan tâm, Thượng y phường sáng nay đã đưa quần áo đến. Chẳng qua là Tiểu Du thích thanh nhã nên mặc màu nhạt, không mặc diễm lệ” Mặc nhạt một chút không rất dễ bị người nhận ra. Nếu nhỡ đụng đồ với các đại thần cấp cao thì không phải là chết à? Trong lòng Bạch Tiểu Du thầm nói.

Lúc sáng, có vài người đến đưa cho nàng một đống quần áo rực rỡ vô cùng nhưng nàng lại để Hương Lăng cất kĩ. Bản thân vẫn mặc màu nhạt là được rồi. Tuy nàng thăng Mỹ nhân nhưng vẫn là cấp bậc thấp, rất dễ dàng bị giết cho nên vẫn tiếp tục điệu thấp bản thân!

Hoàng hậu cười vỗ vỗ tay Bạch Tiểu Du, vẻ mặt thân hòa: “Thanh nhã cũng tốt nhưng mà về sau nên mặc xiêm y diễm lệ nhiều hơn, mới được hoàng thượng chú trọng. Cái thói quen này về sau phải sửa lại!”

“Dạ, nô tỳ nhớ kĩ, sau này sẽ sửa” Bạch Tiểu Du cười, qua loa đáp.

Lại nói vài câu, hoàng hậu mới nói mệt mỏi muốn đi nghỉ ngơi, vì thế Bạch Tiểu Du liền xin cáo lui.

Đi ra từ cung Phượng Tê, Bạch Tiểu Du thở dài một hơi. Con bà nó, mệt thật. Nếu mỗi ngày cũng đều nói chuyện với hoàng hậu nàng sẽ giảm thọ! Bạch Tiểu Du tính quay về điện Thủy Lộ lấp đầy bao tử. Đi được nửa đường mới phát hiện… Hình như nàng bị lạc! Phía trước phải là hồ mới đúng nhưng bây giờ nàng chỉ thấy một cái hậu hoa viên to lớn.

Hôm qua thỉnh an xong, nàng còn có Hương Lăng cùng về cho nên không cảm thấy khó đi, hôm nay vì muốn Hương Lăng làm xong bao nịt gối “Dễ quì” nên không mang nàng theo, không ngờ nàng lại lạc đường!

Trời ạ! Xây hoàng cung to lớn như vậy để làm gì?! Bạch Tiểu Du tức giận nghĩ, tiếp đó chỉ có thể kéo tay áo xin côn trủng giúp đỡ.

“Côn trùng! Mau nói cho ta biết nơi này là chỗ nào? Bổn tiểu thư lạc đường!”

Rất nhanh, trong tay áo truyền ra thanh âm rất đáng đánh đòn của côn trùng: “Ngươi thật giỏi, đi từ cung hoàng hậu về cũng lạc! Nơi này là ngự hoa viên, ngươi đi đến ngã rẽ, quẹo phải là được”

Bạch Tiểu Du xấu hổ! Không ngờ nàng lại bị một côn trùng giáo huấn! Mặc dù nàng không nghĩ sẽ thừa nhận côn trùng này đúng là vạn năng…

Song, không ngờ nàng có thể đi dạo ngự hoa viên? Xem bộ dáng, vườn này có khi còn to hơn trong phim truyền hình, không biết có đẹp như trên TV không? Nàng rất muốn vào xem nhưng bụng nàng cũng rất đói. Nàng nên vào nhìn một lúc hay trực tiếp trở về? Quên đi, đã đến đây rồi xem một chút rồi về cũng không mất nhiều thời gian lắm.

Rối rắm hồi lâu, Bạch Tiểu Du quyết định đi vào.

Vì thời gian còn sớm cho nên trong ngự hoa viên còn rất thanh tĩnh, một bóng người cũng không có, chỉ có tiếng chim hót thi thoảng vang lên ở đâu đó truyền đi xung quanh.

Bốn bề đều là cây leo sinh trưởng khá tốt, xanh biếc, bên trong chỗ nào cũng là hoa, đủ loại như cẩm tú, hoa hồng xanh,... Hoa và cây cối xum xuê, tượng đá khắc ngọc tinh tế, nhiều kiểu hòn non bộ kì lạ san sát như bát úp, nhân công còn đào suối xuyên qua toàn bộ vườn, xây dựng thủy tạ ( đình đài xây trên mặt nước) tựa như thủy cung.

Sau khi xem, Bạch Tiểu Du không khỏi cảm thán hoàng đế Vân quốc xa hoa, xây dựng ngự hoa viên lớn như vậy cũng chỉ có hoàng cung mới thế… Người Mĩ tài giỏi, giàu có nhưng Nhà Trắng cũng đâu xa xỉ thế này!

Xem ra hoàng đế này không tốt, háo sắc không nói, lại còn giống như nhà giàu mới nổi không có nhân phẩm, hao tốn tài của! Haizzz, về sau còn phải cầu loại hoàng đế ngựa này mới có thể thăng cấp, thực buồn nôn! Nội tâm Bạch Tiểu Du oán hận không ngớt .

Vừa hạ triều liền tiến tới ngự thư phòng xử lí chính vụ, mỗ hoàng đế tự nhận mình là cần chính, yêu dân đột nhiên hắt xì một cái. Sờ sờ mũi, thầm nghĩ: quái lạ, hiện tại còn là mùa hè nóng nực sao lại hắt xì? Chẳng lẽ bị bệnh rồi? Ừm… Phải bảo ngự y phòng đến xem sao.

Đi đến khi chân mỏi cũng chỉ mới được nửa ngự hoa viên. Vừa định không đi tiếp nữa, chuẩn bị trở về, Bạch Tiểu Du chợt nghe thấy tiếng tiêu du dương, êm tai, trong sáng truyền đế từ phía trước.

Bởi phút chốc tò mò, Bạch Tiểu Du lần mò đi đến. Chỉ thấy ở thủy tạ, một nam tử áo trắng, thân thể cao lớn đứng đưa lưng về phía nàng, tay cầm ngọc tiêu, lúc này đang thổi khúc nàng vừa nghe thấy.

Trong ngự hoa viên sao lại có nam nhân? Có thể ở trong này nhàn nhã thổi tiêu, chẳng lẽ hắn là hoàng đế ngựa đực? Nhưng mà nhìn có vẻ ngay thẳng thật thà, không giống trên TV nha? Bạch Tiểu Du khó hiểu nhìn chằm chằm bóng lưng nam tử kia, suy nghĩ biến đổi không ngừng.

Chợt, nam tử dừng thổi, quay người lại, chống lại ánh mắt Bạch Tiểu Du, nhíu mày, buông ngọc tiêu nói: “Ngươi là ai? Sao lại ở chỗ này?”

Sau khi chứng kiến dung nhan nam tử, trong nháy mắt con ngươi Bạch Tiểu Du liền tỏa sáng. Anh đẹp trai! Còn là anh đẹp trai mặc cổ trang! Không thể tưởng tượng cổ đại thật sự có nam thần, đẹp chết mất!

Thời điểm Bạch Tiểu Du còn si mê, nam tử đã rời thủy tạ, dừng lại khi cách Bạch Tiểu Du không xa. Nàng khôi phục tinh thần, khoát tay nói: “ Ạch, ta chỉ đi ngang qua, tò mò nên lại đây nhìn thôi. Ha ha, ngươi có thể tiếp tục thổi tiêu, ta không quấy rầy!”

Nam tử cười, dịu dàng trên mặt càng đậm hơn: “Nhìn trang phục ngươi, chắc là phi tử hậu cung? Nhưng sao chưa từng thấy ngươi ở cung yến, ngươi vừa vào cung sao?”

“ Ạch, cũng gần như vậy” Bảy tháng cũng không dài lắm… Dù sao nàng chính là một người không có phân vị, khác gì vừa tiến cung.

Nam tử hiểu ra, gật đầu: “Hèn chi cử chỉ lớn mật như thế, hóa ra chưa biết quy củ trong cung”

“Quy củ nào?” Bạch Tiểu Du khó hiểu hỏi

Nam tử nghe vậy cười một tiếng: “Ngươi không biết phi tử hoàng đế phải cách nam tử khác xa một chút sao?’’

Nghe thế, Bạch Tiểu Du hóa đá: “Ngươi không phải hoàng đế?”

Bạch Tiểu Du vừa nói xong liền đến nam tử hóa đá, hồi lâu sau dở khóc dở cười nói: “Xì! Ta không phải hoàng đế! Chẳng lẽ từ lúc tấn phong đến giờ ngươi chưa gặp hoàng đế? Chưa thị tẩm?”

“Chưa…” Bạch Tiểu Du im lặng hồi lâu mới phun ra hai chữ, sau đó khóe miệng run rẩy: “Nếu không phải hoàng đế, sao ngươi có thể lúc ẩn lúc hiện trong cung? Hoàng cung không phải chỉ có một nam nhân là hoàng đế sao?”

“Nam nhân?” Đây là xưng hô kiểu gì? Hậu cung còn có phi tử gọi hoàng đế như vậy? Ha ha. Trong bụng, nam tử không nhịn được cười, một lát sau mớ lên tiếng: “ Ai bảo trong cung chỉ có hoàng đế là nam nhân? Thái y, thị vệ hoàng cung, cũng là nam nhân, còn có các đại thần thỉnh thoảng vào cung diện thánh”

“Ừ ha?! Ta quên mất!” Nghe xong lời nam tử nói, Bạch Tiểu Du gật đầu, biết mình đã nhầm, sau đó ngẩng đầu lên hỏi nam tử: “ Vậy ngươi thuộc loại nào? Thái y? Thị vệ? Đại thần?”

Nam tử cười nhạt: “ Ta sao? Xem như là đại thần đi, có điều ngày thường có vẻ nhàn rỗi”

“Oh!” Bạch Tiểu Du gật đầu, đầu năm nay làm quan còn có thể nhàn rỗi, đi lại trong cung?

Nam tử chợt cảm thấy hứng thú với phi tử trước mặt, quay về có thể nói cho hoàng huynh nghe “Ngươi tên là gì, phi tử gì?”

“Ta là Bạch Tiểu Du, hiện tại vừ lên Mỹ nhân. Còn ngươi?”

“Bạch Tiểu Du? Tên rất hay. Ta là Vân Khinh Phong!” Vân Khinh Phong cười ôn hòa, cô gái này thú vị hơn nhóm phi tử suốt ngày giằng co kia.

“ Cảm ơn đã khen, tên ngươi cũng rất dễ nghe” Bạch Tiểu Du được Vân Khinh Phong khen nhất thời vui vẻ. Đột nhiên, một âm thanh từ bụng nàng truyền ra. Mặt Bạch Tiểu Du biến từ trắng thành xanh, cuối cùng thành một mảnh đỏ bừng.

Vân Khinh Phong đối diện cũng nghe thấy, kinh ngạc nhìn qua, đã thấy mặt Bạch Tiểu Du đỏ bừng, nhất thời hiểu rõ.

Bị Vân Khinh Phong nhìn thấu, mặt Bạch Tiểu Du càng đỏ hơn, lập tức hô: “ À… Ta vừa thỉnh an hoàng hậu còn chưa ăn cái gì, giờ đói rồi, ta đi lấp đầy bao tử đã, ngươi cứ chậm rãi đi dạo! Tạm Biệt!” Nói xong, không chờ Vân Khinh Phong phản ứng, nhanh như chớp chạy ra ngoài.

“Ai…” Vân Khinh Phong chỉ lặng người một chút đã không thấy bóng dáng Bạch Tiểu Du.

Bạch Tiểu Du chạy đến khi ra ngoài hậu hoa viên mới hạ chậm tốc độ, chậm rãi bước đi.

Ôi, thật là mất mặt, bụng lại kêu lúc cùng nói chuyện với anh đẹp trai! Có điều cái tên Vân Khinh Phong rất quen tai, giống như đã nghe ở đâu đó… A! Hoàng đế ngựa được không phải là Vân Khinh Ngạo sao? Vậy Vân Khinh Phong không phải là Vương gia sao?

Ai, nam nhân tốt như vậy sao không phải là hoàng đế? Nếu hắn là hoàng đế, nàng cần có thể suy xét tìm cách gần gũi để hắn phong nàng là hoàng hậu, tiếp đó có thể về nhà….

Thôi, đừng nên mơ mộng hão huyền, trên đời nào có hoàng đế như vậy? Nàng trước vẫn nên giải quyết bụng thì hơn? Suy nghĩ hồi lâu Bạch Tiểu Du mới thở dài, tiếp tục đi đến điện Thủy Lộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.