Năm Lê Trang Công thứ 18, Khương quốc thua trận, hai nước Lê-Khương kết đồng minh.
Lê Trang Công nhân Tống Ngưng làm nghĩa muội, phong là Kính Võ công chúa,
phái sứ giả đến Khương quốc yết kiến Khương quốc Vương, đem Tống Ngungy
hòa thân cho Thẩm tướng quân Thẩm Ngạn. Sự việc như trước nhưng tâm lại
khác xưa.
Thẩm Ngạn thì vui mừng khôn xiết, thỉnh thoảng vuốt ve
nửa miếng ngọc bội mà Tống Ngưng để lại, mỉm cười dịu dàng vui sướng.
Thầm nghĩ: ‘Cuối cùng cũng cưới được A Ngưng, hắn phải bù đắp cho nàng
thật tốt, hảo hảo chăm sóc nàng.’
Lê quốc, phủ tướng quân
Tống Ngưng ngồi buồn bực bên thư án
“ Sao lại mang ta đi hòa thân chứ? Đại ca, sao huynh lại đồng ý vậy?”
“ A Ngưng, chúng ta làm thần tử, phải tuân lời, dù muội có phản đối cũng
không được, công chúa cũng không thể không đi hòa thân.”
“ Haiz… Được rồi, thân là thần tử chi sẻ ưu phiền của công chúa là việc nên làm”
“ Muội hiểu là tốt rồi”
“ Đúng rồi đại ca sao ngọc bội của muội lại mất một nửa vậy?”- Như nhớ ra điều gì đó, Tống Ngưng bật hỏi
“ Chắc là lúc muội ngã ngựa bị vỡ thôi. Ta còn nhiều việc phải làm, muội
ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho tốt chuẩn bị xuất giá là được rồi nha đầu thật lắm chuyện” – Tống Diễn né tránh ánh mắt của Tống Ngưng, trả lời xong
liền đứng dậy chạy nhanh ra ngoài.
“ Huynh ấy càng ngày càng lạ…”
--- -----phân cách tuyến---- ----
Thời gian trôi nhanh, thấm thoát đã sắp đến đại hôn nhưng Thẩm Ngạn lại
không nhận được bất cứ một lá thư nào từ Tống Ngưng. Tuy lúc trước hắn
cũng nhận được thư nhưng lúc Quân Phất cho hắn xem quá khứ, hắn biết A
Ngưng sẽ viết thư cho hắn nên đã dặn dò người hầu nếu sứ giả Lê quốc đưa bất cứ gì cho hắn thì phải đưa cho hắn ngay, không được đưa cho bất kì
người nào khác kể cả Liễu Thê Thê. Nhưng người hắn phái đi trở về nói
rằng sứ giả không đưa gì cho hắn cả. Tại sao lại như vậy? Hay là Quân
Phất lừa hắn… nhưng sự thật hắn nghe được thì hoàn toàn giống như Quân
Phất cho hắn xem. Hắn cũng nghĩ đến việc Liễu Thê Thê lấy thư giống như
lúc trước nhưng đây là hắn ra lệnh cho người thân cận nhất, không có lí
do nào để lừa hắn. Sứ giả Lê quốc cũng không có lí do gì để giữ thư và
ngọc bội lại. Vậy... rốt cuộc là vì sao ?... Hắn cảm thấy... rất bất
an...
Lê quốc
Tống Ngưng nhàm chán không việc gì làm nên
nảy sinh lòng hiếu kì với người phu quân tương lai này nên cho người đi
dò hỏi. Tống Ngưng sau khi nghe thông báo của thuộc hạ thì lâm vào trầm
tư.
‘Thẩm Ngạn lúc trước đem về phủ một cô gái, chăm sóc rất tận tình, nghe nói là người cứu hắn trên núi tuyết. Vậy chắc hắn có tình
cảm với cô gái kia. Mình gả qua đó khó tránh hắn sẽ không hài lòng, thôi thì lúc gặp mặt mình và hắn nói rõ ràng đi. Nàng cũng không muốn làm
tiểu tam, nếu hắn đã có người trong lòng không bằng tác hợp cho hai
người họ. Nàng được tự do mà hắn cũng không khó xử, chi bằng ngươi đi
đường lớn của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta. Vậy cũng được.’
Ngày đại hôn
Tống Ngưng từ tờ mờ sáng đã bị người hầu đánh thức, hết trang điểm, búi tóc, lại đến mặc giá y. Loay hoay từ lúc mặt trời chưa mọc đến lúc mặt trời
đã đứng bóng, rồi phải ngồi kiệu đi từ Lê quốc đến Khương quốc. Thật mệt chết!!!
--- -----phân cách tuyến---- ---
Qua thời gian
thật lâu (NB: ta cũng không biết là bao lâu) kiệu hoa mới đến cửa tướng
quân phủ. Quy củ rườm rà, bái đường rồi mới đưa vào động phòng.
Ngồi trong tân phòng, Tống Ngưng buồn bực lấy tay vén khăn trùm đầu lên tùy
tiện ném xuống đất, nhìn xung quanh một màu đỏ rực, người hầu đã sớm lui ra, chỉ còn nàng một mình ngồi trong tân phòng.
“ Tên đó sao lại chậm chạp vậy không biết??”
Bỗng “chi nha…” một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra. Nghe tiếng bước chân đến
gần, Tống Ngưng vội nhặt khăn trùm đầu che lại mặt mình.
Thẩm
Ngạn bước vào, đập vào mắt là một màu đỏ rực của tân phòng cùng Tống
Ngưng một thân giá y xinh đẹp ngồi bên giường hỉ. Không thấy rõ dung mạo của nàng nhưng làm hắn hồi hộp và càng… bất an hơn. Vươn tay, run run
sắp chạm vào khăn trùm đầu lại buông xuống. Thẩm Ngạn hít một hơi, tay
nắm chặt rồi lại buông ra sau đó đưa tay vén khăn trùm đầu của Tống
Ngưng lên. Nhìn thấy dung mạo quen thuộc của nàng làm cho hắn giật mình
nhưng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Tống Ngưng lại tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn và lời nói của nàng lập tức làm cho Thẩm Ngạn sợ hãi:
“ Ta biết ngươi có trong lòng, nên không hài lòng với hôn sự này. Nhưng
ngươi yên tâm, tuy tạm thời ta không thể nhường lại chức chính thê cho
nàng ta nhưng nếu ngươi muốn cưới nàng cũng không sao, ta không phản đối nhưng phải đợi một thời gian nữa ngươi mới có thể…”
“ Đủ… đủ
rồi”- Mặt Thẩm Ngạn bây giờ tái nhợt như tờ giấy, không một chút huyết
sắc, bàn tay nắm chặt nổi gân xanh, các khớp ngón tay cũng trắng bệch.
Lời nói lúc nãy gần như cố hết sức mới có thể nói ra. ‘Sao có thể như
vậy? A Ngưng lúc trước không có nói như vậy với hắn. Đây là tại sao…?’
“ A Ngưng, nàng sao vậy?”
“ Ta và ngươi rất thân sao?”
Làm ơn đi a, “ A Ngưng”, hắn sao lại gọi thân thiết như vậy a. Thật làm cho nàng nổi hết da gà. Đương nhiên lời này cũng chỉ có thể nói thầm trong
lòng.
Câu hỏi của Tống Ngưng làm Thẩm Ngạn không thể nói bất cứ
điều gì, chính xác hơn là không còn có thể phát ra bất cứ âm thanh gì.
Sao lại như vậy? Hắn cảm nhận được ánh mắt nàng nhìn hắn là một mảnh
trong suốt không còn tình cảm ấm áp như trước, nàng đối với hắn… lòng
không khỏi run lên. Không lẽ ông trời muốn trừng phạt ta sao?
“ Nàng…không nhớ ta?”
“ Ta với ngươi vốn là chưa từng gặp nhau nha.”
Câu nói này càng giống như hàng trăm thanh kiếm đâm vào tâm hắn.
“ Nàng thật sự không nhớ sao? Nàng… Nàng…”
Tống Ngưng biết chính mình bị thương ở đầu đã quên mất một số chuyện. Nhưng
là đại ca nói những việc nàng quên đi cũng không quan trọng cho lắm liền không bận tâm nữa. Nói cho Thẩm Ngạn nghe việc này cũng được, dù sao
lúc luyện tập khó tránh gặp sự cố nếu truyền ra ngoài chắc cũng không
mất mặt lắm. Hơn nữa hình như đại ca từng nói nàng đã từng cứu Thẩm Ngạn chắc là lúc đó hai người liền quen nhau đi.
“ Lúc luyện tập một năm trước ta có bị ngã ngựa một lần nhưng không đáng kể. Có chuyện gì sao?”
“ Không… không có gì… Nàng…”
“ Thẩm Ngạn, đây sao này cũng là phòng của ta phải không?”
“ Phải”- Thẩm Ngạn vẫn chưa hoàn hồn từ câu nói trước của nàng, nghe Tống Ngưng hỏi thì chỉ theo bản năng trả lời. Lúc sau mới giật mình hoàn
hồn. mắt mở to không thể tin. ‘Ý nàng là…’
“ Nếu đây là phòng ta thì ngươi… về phòng của ngươi nghỉ ngơi đi, cả ngày hôm nay thật mệt mỏi”
“ Ta…” – Đây vốn là phòng của hắn đương nhiên cũng là phòng của nàng, bây giờ bị nàng thẳng thừng đuổi đi, chẳng phải hắn chỉ có thể đến thư
phòng ngủ thôi sao?
Thấy Thẩm Ngạn mờ mịt đứng tại chỗ, Tống Ngưng buồn bực lên tiếng:
“ Thẩm đại tướng quân à, ngươi không sợ nhưng ta sợ sẽ bị tình nhân của ngươi trả thù lắm a”
“ Ta…” – Không đợi Thẩm Ngạn lên tiếng trả lời, Tống Ngưng đã đẩy hắn ra ngoài phòng.