Edit: Kim Phượng
Dứt lời, hắn cúi đầu xuống không chút do dự chiếm đoạt đôi môi của nàng, hấp thu hương vị hắn khát vọng đã lâu.
Trong những ký ức kia, Ngoã Đa Tư có thể cảm nhận sâu sắc khát vọng của Hoàng Tuyền đối với Kha Nhu, cùng với đau khổ do dự không dám tiến tới, thiếu niên luôn sợ mất đi thiếu nữ, cho nên chưa từng phóng túng tham lam. Nhưng hắn không phải thiếu niên bình thường đó. Hắn là người đứng đầu Minh giới, là vị thần cổ xưa nhất từ khi khai thiên lập địa đến nay. Nếu hắn muốn hủy thiên diệt địa, sợ rằng không có mấy vị thần dám đối địch với hắn, lại còn có ai có thể ngăn cản hắn chiếm lấy một vị thiếu nữ?
Hắn không phải không cho Kha Nhu cơ hội, là nàng cứ khăng khăng một mực không chịu buông bỏ. Khát vọng của hắn đối với nàng đủ để đốt tim, nếu nàng tiếp tục ở lại Minh giới, làm sao hắn có thể kiềm chế được? Nếu không thể kiềm chế, vậy thì cướp lấy. Chỉ cần có được nàng, hắn sẽ không tiếp tục lo âu nóng ruột, chỉ cần có được nàng, có lẽ hắn có thể thanh tỉnh, nhận ra bản thân mình chỉ là nhất thời ý loạn tình mê.
Môi mỏng lạnh lẽo của nam nhân nghiền ép cánh môi mềm mại của thiếu nữ, không biết bao nhiêu lần cướp lấy nhiệt độ của nàng. Có nằm mơ thiếu nữ cũng chẳng ngờ mình sẽ bị đối xử như thế. Ngây người như phỗng trong chốc lát, cho đến khi hắn cố gắng xâm nhập, nàng mới phục hồi tinh thần lại, vươn tay dùng sức đẩy hắn ra.
Phát hiện sự chống cự của nàng, Ngoã Đa Tư thoáng lui ra, không tiếp tục xâm lược thành trì, nhưng vẻ mặt cười như không cười của hắn từ trên cao nhìn xuống lại làm cho người ta không rét mà run. Lần này, rốt cuộc đáy mắt Kha Nhu cũng có hắn, nhưng trong tầm mắt của nàng tràn đầy ngạc nhiên và sợ hãi. Ngoã Đa Tư khoái trá nở nụ cười, ngũ quan thâm thúy và phong thái khuynh thành, khuôn mặt tuấn mỹ chói mắt hơn cả Thần Thái Dương, nhưng lại làm Kha Nhu như rơi xuống hầm băng.
“Tiểu cô nương.” Giọng nói của Minh vương giống như đến từ trong vực sâu đen tối: “Ngươi cho rằng tử vong chính là cái giá cao nhất mà ngươi có thể bỏ ra hay sao? Từ trước đến giờ người còn sống luôn phải gánh chịu nhiều hơn người đã chết.”
Dứt lời, hắn cúi đầu xuống, chậm rãi mút xương quai xanh mảnh khảnh của nàng, bàn tay cũng không chút khách khí thăm dò vào dưới váy nàng, nhẹ nhàng vuốt ve bắp chân. Sự vuốt ve và liếm mút của hắn lạnh lẽo như xà, tà ác cuốn lấy nàng, khiến cả người nàng cứng ngắc, không thể động đậy.
Minh vương không phải người nàng muốn ôm ấp, nhưng nàng lại không thể kiên quyết cự tuyệt. Trước khi từ biệt ba tỷ muội ở rừng U Minh, lão bà bà đã tự tay dạy nàng một thủ pháp đan dệt rất kì diệu, bà bà còn tha thiết dặn dò: “Nếu như ngươi dùng hết tất cả các biện pháp cũng không tìm thấy hắn, có thể thử lấy hồi ức đan thành hoa bỉ ngạn, trồng bên cạnh bờ Vong Hà. Chỉ cần ngươi không từ bỏ, kiên trì đến khi bỉ ngạn nở hoa, có lẽ còn có một tia hi vọng. . . . . .”
Rừng U Minh nguy cơ khắp chốn, nếu không nhờ ba vị bà bà nói cho nàng biết rất nhiều chuyện phải chú ý, nàng không thể nào thuận lợi đến được cửa chính của Minh giới như vậy. Cho nên Kha Nhu cực kỳ tin tưởng lời nói của các vị bà bà. Đi tới Minh giới, sau khi nàng dùng hết mọi biện pháp mà vẫn không thể tìm được Hoàng Tuyền, thì nàng biết rõ mình chỉ có thể kiên trì chờ ngày bỉ ngạn nở hoa, ngoài ra không còn đường khác để đi.
Bàn tay của nam nhân cực kì có tính xâm lược, vuốt ve từ bắp chân của nàng lên phía trên, đầu lưỡi ẩm ướt liếm mút quanh cổ nàng, khiến nàng run sợ tận đáy lòng. Nàng càng sợ hãi hơn khi cho rằng thân thể của mình sẽ bài xích (*) sự đụng chạm của hắn, nhưng da thịt bị vuốt ve đến tê dại, cảm giác kích thích xa lạ làm nàng không quen.
(*): Chán ghét.
Cảm giác này cũng không làm cho nàng nôn mửa hay chán ghét, mà là một loại vui sướng không thể nào nói rõ. Nàng không hiểu tại sao thân thể của mình lại không hề phòng bị hắn, cũng sợ mình cứ bước vào vực sâu như vậy.
“Bệ hạ. . . . . . Van cầu ngài. . . . . . Van cầu ngài đừng như vậy.”
Kha Nhu không dám đẩy hắn ra, chỉ có thể khẩn cầu lần nữa, nhưng dĩ nhiên Ngoã Đa Tư không muốn nghe nàng bất lực cầu khẩn như vậy, dứt khoát ngẩng đầu lên ngậm môi nàng, không chút do dự xâm nhập vào bên trong cánh môi hé mở của nàng.
Hơi thở thành thục của nam nhân phủ xuống, đầu óc thiếu nữ trống rỗng, vô lực kháng cự, chỉ có thể mặc cho nam nhân chiếm đoạt. Lưỡi của hắn nhẹ nhàng chuyển động ở trên răng nàng, dò xét thành trì chỉ có hắn mới chiếm được. Sau đó lại càn rỡ nâng lên hai đoá hồng mềm mại của nàng, nhấm nháp đóa hoa mà hắn thèm khát lâu nay.
Nàng xinh đẹp hơn trong tưởng tượng, ngọt ngào hơn mật đường, tản ra hương thơm làm hắn phát cuồng. Dù hơi cứng ngắc, nhưng hắn cũng không ngại. Ngoã Đa Tư biết rõ trong lòng nàng chứa người khác, cho nên hiện tại hắn chỉ muốn thân thể chưa bao giờ bị nam nhân khác sờ qua, còn có cánh môi ngọt ngào, đáng yêu của nàng.
Nụ hôn của hắn vừa điên cuồng vừa dịu dàng, làm cả người thiếu nữ mềm yếu vô lực. Khi nàng và Hoàng Tuyền yêu nhau thì hai người cũng chỉ từng có một lần nhẹ nhàng lướt qua cánh môi. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, thì ra hôn môi cũng không phải đơn giản như vậy, càng không nghĩ tới có một ngày nàng sẽ làm ra loại chuyện như vậy với nam nhân khác chứ không phải Hoàng Tuyền.
Xấu hổ và tuyệt vọng làm cho nàng trở nên nhạy cảm hơn, nhạy cảm nhận thấy được hắn từng bước một tiến tới gần và trêu đùa. Hơi thở trên người nam nhân xa lạ nhưng lại đậm đà mê người. Dù đáy lòng có kháng cự, nhưng mỗi một lần đầu lưỡi múa may trêu đùa ở trong miệng của nàng đều đã tà ác in sâu vào đáy lòng nàng.
Lúc nàng gần như bị hắn hoàn toàn chiếm đoạt hết hô hấp, rốt cuộc Ngoã Đa Tư cũng buông nàng ra. Kha Nhu ngẩn ngơ trong chốc lát. Ngoã Đa Tư cực kỳ yêu đôi mắt trong trẻo ngập nước đầy bối rối này của nàng. Khi giữa cánh môi hai người kéo ra sợi tơ bạc thì hắn lại nhẹ nhàng hôn nàng mấy cái. Cùng lúc đó, tay của hắn đã thâm nhập vào trong đùi nàng.
Kha Nhu kêu lên một tiếng, cố gắng khép chân lại, nhưng nàng lập tức bị một lực lượng vô hình áp chế. Ngoã Đa Tư giữ chặt cằm của nàng, ép nàng nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của mắt: “Tiểu cô nương, ta không phải người có tính nhẫn nại, nếu ngươi còn kháng cự nữa, cũng đừng mong ở lại đất nước của ta.”
Chỉ một câu như vậy, rốt cuộc Kha Nhu mất đi tất cả hơi sức giãy giụa. Nàng vô lực ngã xuống giường, để cho hắn tuỳ ý cởi y phục của nàng ra, hai mắt nhắm lại chờ đợi phán quyết phủ xuống.
Dù Ngoã Đa Tư không vui với bộ dáng đợi bị làm thịt này của nàng, nhưng hắn cũng không ép buộc nàng nữa. Chỉ lấy tay và môi tỉ mỉ kiểm tra mỗi một tấc da thịt trên người nàng, vuốt ve khi mạnh khi nhẹ, đốt lên ngọn lửa trên người nàng, làm cho nàng nóng nảy khó nhịn. Kha Nhu cắn môi dưới, cố hết sức xây lên bức tường kháng cự tất cả cảm thụ. Thế nhưng khi ngón tay của nam nhân vuốt ve nhuỵ hoa mẫn cảm nhất giữa đùi nàng thì nàng vẫn nhịn không được mở mắt, hoảng sợ cong người lên.
“Bệ hạ. . . . . . Nơi đó. . . . . . A!”
“Cảm giác rất kỳ lạ phải không?” Ngoã Đa Tư vừa chậm rãi xoa nắn chỗ kia, vừa lấy ngón tay khác khiêu khích nụ hoa phía dưới: “Rất nhanh sẽ cảm thấy thoải mái.”
Địa phương xấu hổ bị đụng chạm như vậy, làm sao có thể cảm thấy thoải mái. Kha Nhu đỏ bừng cả khuôn mặt nghĩ như vậy, nhưng cảm giác kỳ dị ở hạ thân không để nàng trốn tránh. Nàng nhắm mắt, đôi tay nắm chặt đè xuống giường, liều mạng muốn chống cự cảm giác tê dại như kiến cắn, nhưng hai chân lại càng ngày càng run rẩy. Khi một cái tay khác của Ngoã Đa Tư đặt lên bả vai nàng, vén lên sợi tóc rủ xuống thì cơ thể vốn khô khan của thiếu nữ lại không tiếng động chảy tràn ra chất dịch ẩm ướt ngọt ngào.
Phát hiện khó có thể tự khống chế được phản ứng của cơ thể, lòng Kha Nhu loạn như ma, không hiểu tại sao mình lại dâm đãng như thế. Ngoã Đa Tư cười khẽ một tiếng, đầu ngón tay khẽ tách ra cánh hoa, bắt đầu vẽ lên những vòng tròn, một cái lại một cái, dỗ dành nàng chảy ra nhiều mật hoa hơn.
Cảm giác xấu hổ và tức giận khiến cho Kha Nhu càng thêm dùng sức cắn môi dưới, gần như muốn cắn chảy ra máu. Ngoã Đa Tư ngẩng đầu thấy nàng như thế,bàn tay vốn đặt ở trên vai liền trượt tới bên môi nàng, lấy ngón cái nhẹ nhàng ép vào giữa răng và môi, ngăn cản nàng tự làm hại mình. Kha Nhu không muốn làm cho hắn được như ý, nhưng sau khi đối diện với đôi mắt đen như đêm, nàng cũng chỉ có thể run rẩy, mặc cho ngón tay hắn từ từ trượt vào.
Thân thể cường tráng của nam nhân đè thiếu nữ xuống giường, ngón tay thon dài cũng thuận thế trượt vào chỗ sâu thẳm của thiếu nữ. Thiếu nữ phát ra tiếng thở dốc bất lực do đầu ngón tay nam nhân gây ra, chịu đựng ngón tay hắn đang ra vào trong cơ thể nàng.
“Ưmh. . . . . . Ô… ưmh. . . . . .”
Kha Nhu muốn rơi nước mắt, nhưng nàng lại chảy không ra giọt lệ nào. Hai chân của nàng bị lực lượng vô hình nâng cao và mở rộng ra, không thể tránh né mọi xâm phạm tà ác của ngón tay nam nhân. Hắn cứ như vậy đường hoàng đụng chạm nơi riêng tư mà ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy xấu hổ. Trong cơ thể nàng dấy lên ngọn lửa đen tối, chỉ vì hắn là Minh vương, còn nàng lại có việc muốn cầu xin hắn.
Thân thể cố gắng căng cứng nhưng vẫn không thể dập tắt ngọn lửa nóng do hắn gây ra. Ngược lại càng khiến ngọn lửa trong cơ thể nàng càng cháy mạnh hơn, thế giới hoàn toàn vặn vẹo, xoay tròn. Trong nháy mắt, Kha Nhu thật hy vọng Minh vương cứ tàn khốc trực tiếp phá vỡ nàng, chứ không phải thi triển thủ đoạn giày vò ở trên người nàng như vậy. Nếu hắn ngoan độc một chút, ít nhất nàng không cần cảm thụ nhiều như vậy. Không có những cảm thụ này, nàng có thể chết lặng bỏ ra cái giá cao mà hắn muốn, chứ không giống như bây giờ, bị những thứ cảm thụ khó tả này bức đến sắp phát điên.
Nàng không biết nguyên nhân nàng nhạy cảm như vậy chính là do Ngoã Đa Tư đã giáng xuống một ít mị thuật (*) ở trên người nàng. Minh vương biết rất rõ, thân thể thiếu nữ chưa từng trải qua chuyện chăn gối không dễ dàng bị kích thích như vậy. Huống chi lòng của nàng không có hắn; đây lại là lần đầu tiên của nàng, cũng là lần đầu tiên của bọn họ, hắn không muốn để cho nàng có kỉ niệm quá mức đau khổ. Coi như không chiếm được lòng của nàng, ít nhất hắn cũng muốn hoàn toàn chiếm được thân thể của nàng.
(*): Tương tự như chất kích tình.
Thế nên hắn không chút do dự dùng lưỡi vẽ ma chú lên trên người nàng. Loại pháp thuật này làm cho thân thể người ta không thể tự kiềm chế, muốn tận hưởng khoái cảm. Từ trước đến giờ chưa từng thực hành, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là Minh vương hắn không biết gì về những chuyện đen tối này. Lấy thân phận của hắn lại làm ra loại chuyện như vậy với thiếu nữ, thật sự có chút tự hạ thấp bản thân, nhưng Ngoã Đa Tư không để ý những thứ này. Có lẽ ngày ấy ở nhân gian, khi nhìn thấy nàng dệt cảnh xuân ở bờ sông thì hắn đã rơi vào tay giặc.
Khi con ngươi màu lam mờ mịt hơi nước của Kha Nhu hoàn toàn mất đi tiêu cự thì Ngoã Đa Tư rút ngón tay từ trong miệng nàng ra và há miệng ngậm lấy nhũ nhụy bởi vì khoái cảm mà căng trướng lên của nàng. Khoảnh khắc kia, thiếu nữ phát ra tiếng rên rĩ khó nhịn khiến cho hắn mừng rỡ như điên. Vì vậy Ngoã Đa Tư càng thêm tích cực, đưa một ngón tay thứ hai vào trong cơ thể nàng, kích thích từng đợt mật dịch tuôn ra.
Cơ thể nữ nhân chưa từng bị khai khẩn rất chặt chẽ, nhưng dưới sự ẩm ướt của mật dịch, hoa huyệt rất nhanh liền đón nhận sự xâm phạm đầy tham lam của nam nhân. Vì muốn một chút nữa nàng có thể chịu đựng tất cả của hắn nên Ngoã Đa Tư dùng hai ngón tay từ từ mở mang hoa kính vừa chặt hẹp đen tối, vừa vô cùng ngọt ngào. Thăm dò vào sâu bên trong nơi đáng xấu hổ để tìm ra điểm nhạy cảm của hoa kính, vô cùng kiên nhẫn làm cho ngày càng nhiều mật dịch tuôn ra.
Kha Nhu ngày càng thở hổn hển, gương mặt lúc nào cũng tái nhợt trong một khoảng thời gian rất lâu, bây giờ đã đỏ như có thể nhỏ ra máu. Thân thể nàng giống như đã không còn là của nàng, mà thuộc về hắn. Theo đầu ngón tay bay múa của hắn, nàng chỉ có thể tan chảy thành một vũng xuân thủy.
Nàng cố gắng nhớ lại tất cả những chuyện nàng và Hoàng Tuyền đã từng trải qua, để tránh mất đi phương hướng trong cảm giác kích thích này. Nhưng Minh vương có tóc đen, mắt đen giống Hoàng Tuyền làm cho nàng càng thêm hoang man. Rõ ràng tướng mạo của hai người không hề có chỗ nào giống nhau, thân phận lại chênh lệch một trời một vực, nhưng lúc này, ánh mắt Minh vương nhìn nàng nóng bỏng rất giống với thiếu niên mà nàng yêu sâu đậm.
Dưới tác dụng của mị thuật, đầu ngón tay nam nhân không ngừng tiến lùi tạo ra khoái cảm. Ý thức của thiếu nữ càng ngày càng mơ hồ, đóa hoa vốn ngượng ngùng mềm mại trở nên ướt át, tầng tầng nở rộ ra. Khi ngón tay làm càn của nam nhân khiêu khích tới điểm yếu ớt nhất của hoa huyệt thì thiếu nữ lại khó có thể kiềm chế, run rẩy bắn ra tung tóe một lượng lớn mật dịch.
Trong nháy mắt, Kha Nhu cho rằng đây chính là kết thúc, thế nhưng khi hắn tách hai chân của nàng ra, nâng mông nàng lên, đưa hạ thân nóng bỏng cứng rắn kề sát nơi đáng xấu hổ của nàng thì nàng mới mơ hồ phát hiện đây chỉ là bắt đầu mà thôi. Nàng còn chưa kịp suy nghĩ nhiều hơn, tà vật của nam nhân liền đâm vào hoa huyệt mới chớm nở của nàng.
Đó là một loại cảm giác rất kỳ quái, rõ ràng mình bị chia cắt thành hai nửa, trong lòng thấy xấu hổ, giãy giụa cho rằng không nên như thế, nhưng thân thể lại không đau đớn lắm, thậm chí còn hưng phấn, ướt át mặc cho dị vật xâm lấn.
Kha Nhu không biết chính mình không có cảm giác đau là bởi vì mị thuật.Dưới tình huống không có đau nhức, nàng chỉ có thể bất lực cảm nhận thân thể bị hắn tiến vào, ma sát ra tia lửa. Khi hắn rút ra để lại cảm giác trống rỗng, rồi sau đó lại bị hắn lấp đầy.
Hoàng Tuyền, Hoàng Tuyền. . . . . . Nàng muốn gọi tên hắn, lấy thêm một chút động lực, nhưng lại không gọi ra miệng được. Trong lòng nàng nhớ đến hắn, nhưng lại để một người đàn ông khác tiến vào thân thể của mình. Nếu như Hoàng Tuyền biết chuyện này, hắn còn có thể tiếp nhận nàng không?. . . . . . Không, có lẽ bắt đầu từ giây phút Hoàng Tuyền vì nàng mà chết, bọn họ đã định trước không thể trở về quá khứ.
Đôi mắt Kha Nhu thất thần, siết chặt tay, tuyệt vọng chống cự. Nhưng mười ngón tay của nàng bị Minh vương giữ chặt, đè ở bên người, tất cả phản ứng nhỏ nhất cũng bị hắn nắm trong lòng bàn tay. Lúc này nhiệt độ trên người hắn đã không lạnh lẽo giống như trước, cơ thể đã hơi nóng ấm, động tác tiến vào của hắn cũng rất thong thả, mơ hồ có chút triền miên dịu dàng.
“Kha Nhu.” Giọng nói của hắn bao hàm tình ý giống như lần đầu tiên Hoàng Tuyền gọi tên của nàng, hoàn toàn khác với chủ nhân của bóng tối lúc nãy đã lạnh lùng uy hiếp nàng hiến thân: “Ta tên là Ngoã Đa Tư, ngươi có thể gọi thẳng tên của ta.”
Nhưng Kha Nhu cũng không có gọi lên tên của hắn, cái tên duy nhất nàng muốn gọi chỉ có Hoàng Tuyền. Cũng không nguyện ý tiếp nhận việc Minh vương tự hạ thấp mình cho nàng biết tên thật. Ngoã Đa Tư cũng không tức giận, bởi vì hắn nói tên mình cho nàng biết cũng chỉ muốn nàng nhớ rõ nam nhân của nàng là hắn chứ không phải người khác, càng không phải chủ nhân của Minh giới ngay cả một cái tên cũng không có.
Vốn dĩ hắn muốn nàng thị tẩm chỉ là muốn bức lui nàng, đoạt lấy nàng chỉ là muốn dập tắt lửa tình không rõ ở trong lòng, nhưng sau khi chính thức tiến vào nàng, hắn không hề suy nghĩ tiếp những thứ kia. Hiện tại hắn chỉ muốn nàng nhớ hắn, nhớ tất cả của hắn, nhớ tên của hắn, nhớ hắn ôm, thậm chí nhớ hắn vô sỉ đoạt lấy. Cứ như vậy, có lẽ hắn có thể đi vào đáy lòng nàng, in nhiều dấu vết hơn ở trong sinh mệnh của nàng.
Khi Kha Nhu nhắm mắt lại cố gắng ngăn cách tất cả thì hắn nhẹ nhàng gặm cắn cái cổ trắng nõn của nàng, nhàn nhạt co rút lại. Cảm giác hoa huyệt bị côn thịt lấp đầy và bị rút ra cắm vào là hoàn toàn khác nhau. Mặc dù mới vừa bị ngón tay của hắn khai thác xong, hoa kính cũng đã bị mật dịch tưới ướt át, nhưng hắn quá to khiến nàng khó có thể dễ dàng phun ra nuốt vào.
Rõ ràng côn thịt không có lối vào, khó khăn lắm mới vào trong hoa huyệt, Kha Nhu cũng đã bị căng cứng đến hết sức khó chịu. Loại cảm giác này cũng không phải đau, mà là một loại nóng bỏng mất hồn. Đối với thiếu nữ chưa từng trải qua tình dục thật sự mà nói quá mức kích thích, hơn nữa côn thịt còn giống như vật sống chui ra chui vào ở trong cơ thể nàng.
Trong sự khó chịu của việc ái ân, lòng bàn tay hắn nắm chặt lòng bàn tay nàng, ép buộc nàng cảm nhận nhịp đập trái tim hắn. Hạ thân của hắn lấp đầy hoa huyệt của nàng, không ngừng rút ra đâm vào trong cơ thể nàng.
Hắn đang bú mút xương quai xanh của nàng, thoắt nặng thoắt nhẹ, giống như đang hấp thu máu và đoạt đi hô hấp của nàng. Chỗ nào cũng nhúng tay đòi lấy, khiến cho thiếu nữ không ngừng run rẩy. Khi nàng khẽ giãy dụa thân thể, cố gắng muốn chậm lại những kích thích này thì côn thịt tà ác đột nhiên bắn ra.
“Nha. . . . . . A. . . . . .”
Mặc dù côn thịt bắn ra với biên độ và lực đạo không lớn, nhưng hắn đang lấp đầy ở trong cơ thể nàng, chỉ nhẹ nhàng động một cái liền làm hoa tâm của nàng run rẩy. Hoa huyệt mềm mại ướt át hơn nhung, không ngừng co rút, ngậm mút phân thân của Ngoã Đa Tư, mang đến từng hồi khoái cảm mãnh liệt. Trong một khoảnh khắc, Ngoã Đa Tư thật hận không thể lập tức đâm vào chỗ sâu nhất của Kha Nhu, bất chấp tất cả mãnh liệt chuyển động.
Nhưng lý trí thương tiếc lần đầu của nàng vẫn chiến thắng phần kích động kia. Hắn miễn cưỡng đè nén tà hỏa ở hạ thân, ngậm vành tai trắng nõn của nàng, hơi thở nóng bỏng nói ở bên tai nàng: “Tiểu cô nương, ngươi cũng thật biết giày vò.”
Trong giọng nói của hắn có sự cưng chiều mập mờ, thổi vào mang tai nhạy cảm. Với giọng điệu này, Kha Nhu hoài nghi không chỉ là thân thể mà ngay cả suy nghĩ trong đầu mình đều đã bị hắn xâm phạm. Nàng rất sợ, sợ mình không kháng cự được thủ đoạn của Minh vương, khi thì lãnh khốc, khi thì trở nên dịu dàng, càng sợ mình sẽ bị hắn xâm phạm đến nơi sâu nhất trong lòng.
Nhưng mặc kệ nàng nghĩ như thế nào đều không thể ngăn cản Ngoã Đa Tư từng bước tiến sát. Hắn rất nhẫn nại rút ra cắm vào, từng chút từng chút, từ từ đâm sâu vào trong cơ thể nàng. Kha Nhu không muốn mất đi thần trí ở dưới thân Ngoã Đa Tư, càng không muốn trầm luân trong dục vọng của hắn. Nhưng dưới tác dụng của mị thuật và sự trêu đùa thuần thục của nam nhân, thiếu nữ không có kinh nghiệm chỉ có thể khoanh tay chịu trói.
Đóa hoa không ngừng bị côn thịt ra vào, phun ra tung tóe lượng lớn mật dịch. Chất dịch chảy xuống theo khe đùi dính vào khăn trải giường, mái tóc màu vàng tán loạn ra đường cong mập mờ, con ngươi màu lam bởi vì tình dục mà nhiễm sương mù, khiến cho thiếu nữ vốn thuần khiết tràn đầy dâm mỹ.
Sau khi thân thể của nàng ngay cả hơi sức cứng ngắc chống cự cũng bị tước đoạt, rốt cuộc Ngoã Đa Tư cũng buông tay nàng ra, rút côn thịt đã sớm bị chất mật trong suốt thấm ướt từ trong hoa huyệt ra. Trượt lên trượt xuống bên miệng huyệt, hoa huyệt kia đã bị đùa bỡn thành một vùng bùn lầy sao có thể chịu được ma sát như vậy, run rẩy co rút.
“. . . . . . Bệ hạ. . . . . .”
Hốc mắt Kha Nhu ửng hồng, cả người nóng lên, ý thức mơ hồ, chỉ cảm thấy thân thể không ngừng trống rỗng. Nàng vươn tay ra, đầu ngón tay hơi thô ráp rơi trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, cũng không biết là muốn vuốt ve hắn hay là muốn đẩy hắn ra.
Đối mặt với cách gọi xa lạ của nàng, Ngoã Đa Tư nhắm mắt lại, không nói gì, chỉ lấy hai chân nàng đặt lên bờ vai của hắn, nhắc bờ mông xinh đẹp của nàng lên rồi dùng sức đẩy về phía trước, hung hăng đưa chính mình vào trong cơ thể nàng.
“A. . . . . . A a. . . . . . Ôi a. . . . . .”
Thiếu nữ hết sức chặt chẽ không thể chứa hết côn thịt của hắn, côn thịt đã đụng phải chỗ sâu thẳm làm nàng thiếu chút nữa ngất đi. Khi hắn thoáng lui ra thì Kha Nhu thật vất vả thở ra một hơi, nhưng một giây kế tiếp lại bị côn thịt xâm nhập lần nữa, nàng phải cong người lên, không ngừng rên rỉ.
“A a. . . . . . Bệ hạ. . . . . . Van ngài. . . . . . Van cầu ngài. . . . . . Đừng. . . . . . A a. . . . . .”
Tiếng va chạm ‘bốp bốp’ hoà cùng tiếng rên nức nở bất lực của thiếu nữ khiến cho tẩm điện nồng nặc hơi thở ái muội. Màn che ở mép giường tầng tầng rơi xuống khi nam nhân kịch liệt rong ruỗi, che đậy bóng dáng của hai người đang ân ái, nhưng lại không che giấu được tình dục càng thêm nồng đậm.
Da thịt của Ngoã Đa Tư và Kha Nhu đều trắng, nhưng màu trắng hoàn toàn khác nhau. Da thịt Kha Nhu chứa sự dịu dàng ấm áp, còn Ngoã Đa Tư lại như thanh kiếm lạnh lùng. Khi hắn quấn quít nàng trên tấm khăn trải giường màu đậm thì hai màu trắng khác nhau này càng gợi lên dục vọng nồng đậm, không hề cố kỵ chút nào xâm phạm mọi thứ của thiếu nữ.
“Hả? Cầu xin ta cái gì đây?”
“. . . . . . Van ngài đừng. . . . . . Đừng. . . . . . A a. . . . . . Ách a. . . . . .”
Kha Nhu muốn cầu xin Minh vương chậm một chút, đừng đâm vào chỗ sâu như vậy, đừng làm cho nàng ngay cả không gian nhớ nhung Hoàng Tuyền cũng không có. Nhưng dương vật cương cứng ở trong mật hoa trơn ướt không ngừng mở ra nếp nhăn trong hoa kính ngượng ngùng, tà ác kích thích chỗ yếu ớt nhất của nàng, nhanh chóng đào núi lấp biển. Lời cầu khẩn của nàng bị phá thành mảnh nhỏ, không thể thốt thành câu, chứ đừng nói muốn hắn chậm lại động tác rút ra cắm vào.
“Kha Nhu. . . . . . Kha Nhu. . . . . .”
Hắn từng tiếng một gọi tên nàng, giọng điệu dịu dàng tràn đầy yêu thương, nhưng mỗi một lần va chạm của hắn lại vừa ngoan vừa mạnh, tác động tới thân thể mảnh khảnh của nàng, không ngừng đâm sâu vào, giống như hận không được cắm rễ ở trong cơ thể nàng.
Làn sóng khoái cảm cuồn cuộn theo động tác của hắn cuốn trôi toàn thân nàng, bao phủ lý trí còn sót lại, buộc nàng chỉ có thể chuyển động theo từng động tác ra vào của hắn. Đôi mất thất thần không còn tiêu cự, dưới ảnh hưởng của mị thuật, bóng dáng của Minh vương mơ hồ trùng lắp với thiếu niên nàng yêu.
Kha Nhu hoảng hốt cho rằng lúc này mình đang bị Hoàng Tuyền chiếm đoạt chứ không phải Minh vương mới chỉ gặp mặt có hai lần. Hơi thở trên người hắn quen thuộc như thế, vừa dịu dàng vừa nóng bỏng giống trước kia như đúc, trừ thiếu niên nàng yêu thì còn ai? Nàng tin tưởng chỉ có hắn mới có thể đi vào chỗ sâu của nàng như vậy, mang đến vui sướng khó có thể tự kềm chế cho nàng.
Cánh tay mảnh khảnh vòng chắc cổ hắn, lúc Ngoã Đa Tư lần lượt chuyển động ra vào, phối hợp sự xâm nhập đòi lấy của hắn, mỗi một lần côn thịt nóng bỏng dữ tợn đâm vào rút ra trong hoa huyệt đều mang theo một lượng lớn ái dịch. Dâm dịch trong suốt dưới sự kịch liệt lên xuống của nam nhân bị mài thành bọt trắng. Sau khi côn thịt dùng sức rút ra rồi lại hung hăng đâm vào trong hoa huyệt, chỗ hai người kết hợp rơi xuống một vũng dâm thủy, giống như vốn nên kết hợp chặt chẽ như vậy, vĩnh viễn không chia cách.
Ngoã Đa Tư cực kỳ thích nàng ở phía dưới thân hắn khó có thể kiềm chế mà chủ động nghênh hợp. Nhưng lúc hắn phát hiện cánh môi hồng ướt át đang mấp máy gọi tên của thiếu niên thì hắn đột nhiên cứng đờ, dừng chuyển động. Mị thuật là hắn hạ xuống, chỉ vì để cho nàng có thể hưởng thụ được khoái cảm trong lần đầu, nhưng trong cơn hoảng hốt nàng lại coi hắn thành tên thiếu niên người phàm kia, hắn làm sao có thể chịu nổi.
Có một khoảnh khắc, Ngoã Đa Tư thật muốn cười nhạo mình. Nhưng khi Kha Nhu bởi vì hắn dừng lại mà trống rỗng khó nhịn, giãy dụa thân thể, dâng lên cánh môi ngọt ngào của mình thì hắn không chút do dự đoạt đi hô hấp của nàng, ngoan độc đâm sâu vào hoa tâm của nàng, càng thêm kịch liệt chuyển động.
Lúc uy hiếp nàng dâng ra thân thể thì hắn đã biết mình không thể lấy được lòng của nàng, bây giờ bị nhận lầm, hắn có gì phải đau khổ? Việc đã đến nước này, không người nào có thể mang nàng đi từ trên tay hắn. Coi như nàng tìm được tên thiếu niên kia, hai người cũng không thể song túc song phi (*).
(*): Như hình với bóng/chắp cánh cùng bay.
Nàng đã là người của hắn, mặc kệ trong lòng nàng có ai, nàng chỉ có thể là người của hắn.
Ngoã Đa Tư tự nói với mình như vậy, sau đó lại càn rỡ quấn lấy lưỡi của thiếu nữ, ép nàng nhảy múa kịch liệt với hắn. Côn thịt của nam nhân đã hoàn toàn phá vỡ thân thể mảnh khảnh của thiếu nữ, không ngừng rút ra cắm vào ở trong cơ thể nàng tạo ra vô vàn khoái cảm. Tiếng rên rĩ hoà cùng âm thanh giao hợp ái muội như một luồng sóng của biển lớn, khiến cho toàn bộ không gian tràn đầy hơi thở dâm đãng.
Lúc chìm lúc nổi trong bóng tối, Kha Nhu không biết mình đã bất tỉnh bao nhiêu lần, chỉ biết mình đã vô số lần tỉnh dậy do bị côn thịt rút ra đâm vào, cũng không biết bao nhiêu lần tan chảy dưới sự khuấy động của nam nhân. Mãi cho đến khi một dòng nước nóng bỏng như dung nham điên cuồng bắn vào trong cơ thể nàng, hung hăng nung chảy linh hồn của nàng, nàng co rút và hôn mê bất tỉnh.