Edit: Kim Phượng
“Đứa nhỏ này, hừm. . . . . .”
Địch Mật Thắc sờ sờ tay Kha Nhu, phát hiện ngón tay nàng chai sần, không nhịn được nhăn mày lại, rồi sau đó bằng giọng diệu dịu dàng, nàng nói: “Ở Minh giới nhất định ăn thật nhiều khổ sở phải không? Đừng lo lắng, mẫu thân lập tức dẫn con trở về nhân gian.”
Ngoã Đa Tư vốn dĩ ở một bên nhìn mẹ con gặp nhau, nghe được Địch Mật Thắc nói những lời này, rốt cuộc mở miệng: “Địch Mật Thắc, Minh giới cũng không phải là nơi mặc cho người ra vào.”
Nếu là ở nhân gian, nào có ai dám gọi thẳng tục danh Địch Mật Thắc, nhưng nơi này là Minh giới, đối phương là Minh vương, cho dù là Địch Mật Thắc, theo lễ phép mà nói cũng phải cung cung kính kính gọi Minh vương là bệ hạ, chứ không phải giống như mới vừa rồi gọi thẳng ngươi như thế. Vì vậy Địch Mật Thắc chỉ có thể nén lấy một hơi nói: “Nữ nhi của ta bị người bắt đi, ta dẫn nàng về nhà có gì không đúng hay sao?”
“Mẫu thân đại nhân. . . . . .” Kha Nhu có chút yếu đuối kéo kéo vạt áo Địch Mật Thắc, nhỏ giọng mà nói ra: “Bệ hạ cũng không có bắt đi con, là con tự mình tới Minh giới.”
Địch Mật Thắc thân là nữ thần được mùa cực kỳ bận rộn ở nhân gian, mặc dù bà thương yêu nữ nhi, nhưng cũng rất ít làm bạn với nàng. Một thời gian trước, nữ nhi nói cho bà biết muốn một mình yên tĩnh, Địch Mật Thắc nghĩ tới nữ nhi mới vừa mất đi người yêu nên cũng đồng ý. Nào biết qua một thời gian sau khi bà hết bận lại phát hiện nữ nhi mất tích.
Từ trước đến giờ nữ nhi của bà luôn khéo léo nhu thuận, làm sao có thể không nói tiếng nào đã rời bỏ bà đi? Khi đó Địch Mật Thắc cảm thấy nhất định là Kha Nhu bị người bắt đi. Trong lúc bà lo lắng tìm kiếm nữ nhi thì Địch Mật Thắc nhận được một phong thơ, trong thơ nói cho nàng biết Kha Nhu đang ở Minh giới, bị Minh vương giữ chặt không thể trở lại nhân gian. thơ còn kèm theo một cái mạng che mặt do Kha Nhu dệt. Khi đó bà liền khẳng định Kha Nhu bị Minh vương bắt đi, sau khi để xuống tin liền lập tức chạy tới Minh giới.
Đến Minh giới, bà quả thật tìm được nữ nhi mà bà ngày nhớ đêm mong, nhưng Địch Mật Thắc không ngờ, nữ nhi lại là tự mình tới Minh giới.
“Tại sao?”
Lúc mở miệng Địch Mật Thắc có chút không tin, nhưng đột nhiên lại cảm thấy thật ra thì bản thân mình đã biết đáp án. Nhìn đôi mắt màu lam ảm đạm của Kha Nhu, Địch Mật Thắc thở dài nói: “Đứa nhỏ. . . . . . Tại sao con lại ngốc như vậy? Vì sao muốn đến Minh giới tìm hắn lại không nói cho mẫu thân biết? Tự con tới một mình, trên đường gian nan biết dường nào, hiện tại con đã tìm được chưa?”
Kha Nhu trầm mặc lắc đầu một cái, Địch Mật Thắc không chút ngoài ý muốn nói: “Nếu không tìm được thì trở về với mẫu thân đi. . . . . . Tiểu nữ nhi đáng yêu của mẫu thân, mẫu thân nói rồi, hắn không xứng với con, hắn không thể thông qua khảo nghiệm, thậm chí còn vì vậy mà bỏ mạng. Mẫu thân biết rõ con rất đau khổ, nhưng thần linh chúng ta khác biệt lớn với người phàm, tuổi thọ lại càng hoàn toàn khác nhau.
Con còn trẻ, cho rằng yêu chính là tất cả, cho rằng yêu nhau sẽ thiên trường địa cửu, nhưng chờ con lớn hơn một chút sẽ biết, yêu sâu đậm và cố chấp như vậy rất ít. . . . . .”
“Con biết rõ tình yêu không phải là tất cả, nhưng đối với con mà nói, chàng lại là âm thanh đẹp nhất trong nhân thế hỗn loạn này. Mẫu thân đại nhân, con cũng biết rõ vô luận là thần hay là người, có thể chân chính yêu dài lâu không nhiều lắm, nhưng con vẫn hi vọng khi chúng ta yêu thật lòng, khát vọng tương lai ở bên nhau thì có thể nắm tay nhau đi tiếp, chứ không phải bởi vì tương lai không xác định và thân phận khác biệt mà từ bỏ. . . . . . Thậm chí bị buộc chia lìa.”
Kha Nhu nói tới chỗ này, sắc mặt của Địch Mật Thắc khẽ biến, rồi sau đó Kha Nhu nhẹ nhàng buông tay ra, chân thành nhìn thật sâu mẫu thân nói: “Con rất khẳng định Hoàng Tuyền đã thông qua ba khảo nghiệm, ngay sau khi chàng hoàn thành khảo nghiệm liền bị giết. . . . . . Đó không phải là ngoài ý muốn, càng không phải do chàng thiếu cảnh giác. . . . . . Mẫu thân đại nhân. . . . . . Nếu người thật sự không thể chịu đựng được con và chàng bên nhau, vậy vì sao lúc đầu lại nói ra khảo nghiệm?”
Trong chớp nhoáng này, Ngoã Đa Tư lập tức hiểu được mọi chuyện. Nguyên nhân Kha Nhu vô cùng yêu quý mẫu thân lại gạt mẫu thân một mình đi tới Minh giới, kiên trì tìm kiếm Hoàng Tuyền như vậy, trừ yêu ra, sợ rằng lưng còn đeo tuyệt vọng.
Bởi vì nàng yêu thiếu niên, thiếu niên vì muốn cùng nàng ở bên nhau, bỏ ra hết thảy cố gắng nhưng ngay sau khi hoàn thành khảo nghiệm lại bị mẫu thân yêu quý của nàng tự tay giết chết.
Ngoã Đa Tư hoàn toàn không thể tưởng tượng khi Kha Nhu phát hiện chân tướng đến tột cùng là tâm tình gì? Nhưng rất rõ ràng, Địch Mật Thắc biết nữ nhi phát hiện chân tướng thì không che giấu được vẻ mặt hốt hoảng: “Con quá kiên trì, mẫu thân chưa từng thấy con kiên trì như thế. Mẫu thân sợ con bị hắn lừa gạt cùng hắn bỏ trốn, cho nên mới muốn nói ra khảo nghiệm, để cho hắn biết khó mà lui.”
Vẻ mặt Kha Nhu rất là xót xa, nàng đau khổ nhưng lại hết sức bình tĩnh. Dù sao con đường từ nhân gian đến Minh giới này xa xôi như thế, nàng bị chuyện này hành hạ trăm ngàn lần rồi, bây giờ lòng đã sớm tuyệt vọng. Đối mặt với ánh mắt bi ai của nữ nhi, Địch Mật Thắc không nhịn được tiếp tục giải thích.
“Lúc ấy hắn nói nguyện ý tiếp nhận khảo nghiệm . . . . . . Mẫu thân chỉ muốn. . . . . . ra khảo nghiệm khó khăn một chút khiến cho hắn không thể thông qua là tốt rồi, người phàm không thể nào đi hết con đường thần tiên. Nhưng. . . . . . Nhưng ai ngờ đến một người thiếu niên chăn cừu bình thường thế nhưng thật sự hoàn thành những khảo nghiệm kia, chuyện này rõ ràng là không thể xảy ra!”
Địch Mật Thắc cũng biết Kha Nhu tặng Hoàng Tuyền một cái áo choàng, nhưng áo choàng nhiều lắm chỉ có thể bảo vệ hắn không chết, lại cũng không thể trợ giúp hắn thông qua mê cung, đánh ngã quái vật. Huống chi Địch Mật Thắc tính toán gây khó khăn cho Hoàng Tuyền, bà không để cho Kha Nhu biết bà đề ra khảo nghiệm cho Hoàng Tuyền trên thực tế ngay cả Kha Nhu có được huyết thống thuần huyết của thần cũng không thể hoàn thành được.
Nhưng Hoàng Tuyền lại trong thời gian bà kì hạn, hoàn thành những nhiệm vụ không thể thực hiện kia. Vì ngăn cản Hoàng Tuyền mở miệng nói ra yêu cầu cưới Kha Nhu làm vợ nên ở khảo nghiệm thứ ba Địch Mật Thắc đặc biệt bố trí nhiều trở ngại hơn ở trên đường. Nhưng bà nằm mơ cũng không ngờ đến, tên thiếu niên bình thường kia lại xem thấu tất cả ảo cảnh muốn lừa gạt hắn. Trước mặt cự thú hắn không sợ hãi chút nào, trước thần uy không kiêu ngạo không tự ti. Bà không hiểu, Hoàng Tuyền chỉ là người tầm thường từ thôn nhỏ ra ngoài, vì sao có thể hiểu rõ tất cả mọi thứ.
“Làm sao mẫu thân có thể để cho con gả cho hắn. . . . . . Gả cho người phàm hèn mọn như vậy. Hắn không có thần huyết, thậm chí không phải anh hùng cũng chẳng phải vương hầu trong loài người. . . . . . Có lẽ hắn chỉ coi trọng thân phận của con, coi trọng con còn trẻ tướng mạo đẹp. . . . . . Kha Nhu, hắn sao có thể xứng với con? Làm sao mẫu thân có thể cho phép con gả cho hắn? Dù mẫu thân có thể chăm sóc hai con, cho con một cuộc sống thật tốt ở nhân gian, nhưng con gả cho phàm nhân, cuộc đời này như thế nào có thể quang minh chánh đại tiến vào Thiên giới.”
Nữ nhi đáng yêu của bà, nữ nhi nhu thuận của bà, từ khi ra đời nữ nhi liền được bà che chở trong lòng bàn tay, căn bản bà cũng không nguyện ý giao nàng cho bất luận kẻ nào. Nếu như Kha Nhu thật sự muốn gả, Địch Mật Thắc cũng chỉ có thể chấp nhận gả nàng cho thần linh thuần huyết. Người nọ phải có địa vị tối cao vô thượng, tài phú không gì sánh nổi, còn phải thật lòng thương yêu Kha Nhu mới được. Thân là mẫu thân, bà yêu cầu như vậy là sai rồi sao? Bà đòi hỏi như vậy là quá mức sao?
Khi Địch Mật Thắc phát hiện Hoàng Tuyền hoàn thành khảo nghiệm thứ ba thì nỗi sợ nữ nhi bị người phàm cướp đi rốt cuộc chiến thắng tất cả. Bà không chút do dự cầm lên mũi tên, lấy Thần Lực tự tay bắn tên này vào thân thể phàm nhân. Mặc dù bà không phải Chiến thần, cũng không phải là thần săn thú, nhưng thân là thần được mùa được mọi người tôn sùng, muốn đoạt đi tính mạng của người thiếu niên bình thường căn bản không phí sức lực. Dù thiếu niên mặc áo choàng Kha Nhu dệt nhưng vẫn không ngăn được một kích trí mạng kia.
Bà biết nữ nhi sẽ đau lòng, nhưng đau lòng thì như thế nào? Đau lòng dù sao cũng tốt hơn gả cho người sẽ phá hủy tương lai của mình. Kha Nhu sớm muộn gì cũng sẽ biết bà là vì tốt cho nàng. Bà là mẫu thân của nàng, tình yêu của bà dành cho nàng là không thể nghi ngờ. Còn tên thiếu niên bình thường kia nhất định đã hồn phi phách tán dưới mũi tên thần không chút thương hại kia. Đừng nói trở lại bên cạnh Kha Nhu, ngay cả Minh giới cũng không thể đi.
Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi Hoàng Tuyền chết, hình như hắn nhẹ nhàng nói một tiếng: “Kha Nhu, thật xin lỗi.” Nhưng Địch Mật Thắc không hề để ý. Sau khi xác định Hoàng Tuyền đã hoàn toàn chết hẳn, bà quay người đi, thậm chí sau khi rời khỏi cũng không để chuyện này ở trong lòng. Vị thần chí cao vô thượng cướp đi tính mạng một phàm nhân giống như việc mọi người giết chết con kiến, là một chuyện vô cùng thiên kinh địa nghĩa (*).
(*): Đạo lý hiển nhiên.
Địch Mật Thắc tự nhận không lưu lại bất kỳ dấu vết nào, càng không cho rằng Kha Nhu sẽ phát hiện chuyện này. Tuổi thọ của con người thường không tới trăm năm, thần lại có thể thọ cùng trời đất, thần tử thuần huyết như Kha Nhu cũng không ngoại lệ. Bà nghĩ theo thời gian trôi qua, Kha Nhu sớm muộn gì cũng sẽ quên tên thiếu niên bình thường kia, sớm muộn gì. . . . . .
“Đứa nhỏ. . . . . . Con đến Minh giới, làm mình thành cái bộ dáng này. . . . . . chính là vì trừng phạt mẫu thân sao?” Địch Mật Thắc khóc: “Tại sao con có thể đối xử với mẫu thân con như thế?. . . . . . Tại sao con có thể. . . . . . Mẫu thân làm vậy cũng. . . . . . chỉ vì con thôi. . . . . .”
“Mẫu thân đại nhân. . . . . .” Kha Nhu đặt tay lên mu bàn tay Địch Mật Thắc, nhỏ giọng nói: “Làm sao con có thể đối xử với người như vậy. . . . . . Con chỉ thấy khó xử thôi. . . . . . Xin người tha thứ cho sự tùy hứng của con, tha thứ con. . . . . . yêu người phàm. Đây là lỗi của con. . . . . . Là tình yêu của con hại chết chàng. . . . . .”
“Trở về đi. . . . . . Con không tìm được hắn. . . . . .”
“Mẫu thân, con không trở về được, con đã ăn quả lựu Minh giới, hơn nữa. . . . . .”
“Hơn nữa nàng đã là người của ta rồi.” Minh vương ở bên cạnh nghe thật lâu, lại lên tiếng lần nữa.
Khi Địch Mật Thắc hết lần này tới lần khác lấy danh nghĩa yêu thương để cố gắng biện giải cho hành vi của mình thì hắn cũng đã mất đi tính nhẫn nại. Cẩn thận nhớ tới, Kha Nhu rơi vào hoàn cảnh này chính là do một tay Địch Mật Thắc tạo thành. Càng bi ai hơn chính là Kha Nhu thậm chí còn không thể hận Địch Mật Thắc, dù sao cũng là mẫu thân của nàng, một lòng vì muốn tốt cho nàng. Loại tình cảnh này Minh vương ở bên cạnh nhìn còn cảm thấy khó chịu, huống chi Kha Nhu là người trong cuộc.
Trừ chuyện đó ra, nghe được Địch Mật Thắc không ngừng nói muốn đưa Kha Nhu về càng làm cho tâm tình của hắn đặc biệt tồi tệ. Địch Mật Thắc là vị thần được mùa rất có địa vị, giao thiệp cũng rất rộng. Dù thể chất của Kha Nhu đã không thích hợp về nhân gian, nhưng nếu Địch Mật Thắc một lòng muốn đưa nàng về cũng không hẳn là không thể.
Nhưng nếu ban đầu Kha Nhu vì Hoàng Tuyền quyết định buông tha cơ hội trở về thì Ngoã Đa Tư đã không có ý định buông nàng ra nữa. Tuy Địch Mật Thắc là mẹ ruột của Kha Nhu nhưng Kha Nhu cũng không phải là hài đồng trẻ người non dạ, nàng nên chịu trách nhiệm vì lựa chọn của bản thân. Hơn nữa lấy thái độ Địch Mật Thắc cưng chiều Kha Nhu đến xem, đừng nói Địch Mật Thắc không muốn làm cho Kha Nhu gả cho người phàm, e rằng cho dù hắn là Minh vương địa vị cao thượng nhưng lại ở rất xa, có lẽ Địch Mật Thắc càng không muốn gả nàng cho hắn. Cái suy đoán này khiến Minh vương càng không có sắc mặt tốt.
Sắc mặt Minh vương không tốt, sắc mặt Địch Mật Thắc cũng không tốt. Bà giật mình nhìn Minh vương rồi nhìn về phía Kha Nhu, cuối cùng vẫn lựa chọn lớn tiếng chất vấn Minh vương: “Là ngươi ép buộc con ta có đúng hay không!”
“Ép buộc thì như thế nào? Lúc nàng đi tới Minh giới thì thần cách đã bể tan tành lại kiên trì muốn ở bờ Vong Hà đan dệt những thứ này.” Minh vương lạnh lùng hất cằm lên, ý bảo Địch Mật Thắc nhìn cho rõ cỏ cây bốn phía đã khô héo hơn phân nửa: “Nếu không phải ta che chở nàng, ngươi cho rằng bây giờ nàng có thể êm đẹp đứng ở trước mặt ngươi sao? Lén xông vào Minh giới, làm bậy trên Minh Thổ, vốn dĩ nên trả giá thật lớn, cái giá nàng trả đã coi như là nhẹ.”
“Ngươi. . . . . . Không ngờ ngươi là thứ người như thế, thế nhưng nhúng chàm. . . . . . nhúng chàm vãn bối của ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .”
Địch Mật Thắc giận đến toàn thân phát run, còn Minh vương chỉ lạnh lùng liếc nhìn bà nói: “Chúng thần thiên giới và nhân gian còn bừa bãi hơn ta nhiều. Địch Mật Thắc, có phải ngươi quên nơi này là nơi nào, còn ta là ai hay không? Xem ở chỗ ngươi là mẫu thân của Kha Nhu, ta đã nhiều lần dễ dàng tha thứ cho ngươi, nhưng ngươi thật cho rằng mình có tư cách quắc mắt trừng mi với ta?”
“Bệ hạ!”
Rất sợ mẫu thân bị hắn chọc giận, Kha Nhu vội vàng hô to, Minh vương điềm tĩnh liếc nàng một cái, mới thoáng thu lại thái độ, trầm giọng nói với Địch Mật Thắc: “Ngươi muốn gặp nữ nhi ta sẽ không ngăn ngươi, nhưng ta sẽ không đồng ý để ngươi đưa Kha Nhu về nhân gian.”
“Ngươi. . . . . . Đừng tưởng rằng đây là Minh giới ta liền sẽ sợ ngươi! Chư thần Thiên giới nhất định sẽ vì ta chủ trì công đạo.”
Minh vương cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi, Địch Mật Thắc muốn cản hắn, lại bị Kha Nhu ngăn cản. Địch Mật Thắc vừa tức giận vừa đau lòng nhìn nữ nhi, sau một lúc lâu, rốt cuộc không nhịn được ôm Kha Nhu khóc rống.
“Mẫu thân sai rồi, mẫu thân không nên ngăn cản con và hắn bên nhau. Nếu là ở nhân gian, ở bên cạnh mẫu thân, làm sao con lại chịu những khổ sở này. Nếu hắn vẫn còn sống, con cũng sẽ không đi tới Minh giới, gặp gỡ Minh vương. . . . . .”
Coi như ở trước mặt Minh vương, Địch Mật Thắc vẫn duy trì bộ dáng kiêu ngạo, thế nhưng chẳng qua cũng chỉ là biểu hiện giả dối. Cách Minh vương xử sự làm người, mặc dù tốt hơn những chủ thần hoa tâm phóng đãng kia rất nhiều, nhưng các chư thần gần như không có ai không sợ hắn.
Đã từng tại đại hội Thiên giới của các chư thần thì chủ thần Thiên giới uống đến say khướt mới trình diện, bị Minh vương đạp một cái lăn xuống bàn. Bởi vì Minh vương rất ít lộ diện ở Thiên giới, một vài Thần Tướng không biết hắn lập tức đánh hội đồng, Chỉ chốc lát sau đã bị thần uy của hắn áp đảo, nằm trên mặt đất không bò dậy nổi. Những thần linh khác còn chưa kịp xin tha thứ thì Minh vương đã nhấc lên áo bào quay người đi. Lúc rời đi mang theo cuồng phong xốc lên hết cả tòa Thần điện, hù dọa một đám thần tiên.
Chủ thần Thiên giới đã bị hủy một tòa Thần điện nhưng sau khi tỉnh rượu vẫn phải trơ mặt ra nói xin lỗi Minh vương, không hề dám nhắc tới chuyện bồi thường. Minh vương là quyền uy tuyệt đối ở Minh giới, tất cả thần linh đều có thể bởi vì ngoài ý muốn mà rơi vào Minh giới. Vì thế chúng thần đều hy vọng dù không thể lấy lòng Minh vương, ít nhất cũng đừng chọc tới hắn. Huống chi thần năng của Minh vương sâu không lường được, ngay cả Chiến thần cũng không dám khoe khoang khoác lác có thể dễ dàng bắt lấy hắn một ván trong lúc đánh nhau.
Bất kể Địch Mật Thắc có cố gắng hơn nữa thì lúc Minh vương phất tay áo rời đi, trong lòng Địch Mật Thắc liền biết rõ, bà đã không thể nào dẫn nữ nhi về nhân gian.
Lúc này, bà mới hối hận mình đã giết Hoàng Tuyền. Phàm nhân Hoàng Tuyền có thể bị bà gây khó dễ, Kha Nhu ở cùng với hắn thì sẽ không cách xa bà. Tuy địa vị Minh vương cao, thân là chúa tể một giới, thế nhưng hắn lại rất ít rời khỏi Minh giới. Kha Nhu đi theo Minh vương, Địch Mật Thắc muốn gặp nữ nhi thật sự là khó càng thêm khó. Chứ đừng nói cảm giác Minh vương cho người khác từ trước đến giờ đều là lãnh khốc, cá tính cứng rắn, ngay cả thần điện của chủ thần Thiên giới cũng dám phá, bà căn bản không che chở được cho nữ nhi, cũng không tin tưởng Minh vương có thể đối xử thật tốt với Kha Nhu.
Ngoã Đa Tư đoán không lầm, so với việc gả cho người phàm, Địch Mật Thắc lại càng không nguyện ý để Kha Nhu gả cho Minh vương. Huống chi từ nãy đến giờ, Minh vương không hề tỏ ý hắn muốn cưới hỏi Kha Nhu đàng hoàng, điều này càng làm cho lòng Địch Mật Thắc đau như đao cắt.
Bà vốn là vị nữ thần kiêu ngạo hơn cả nữ nhi mấy phần lại rất có uy nghi, thế nhưng lúc này cứ như vậy ngã vào trong ngực nữ nhi mà khóc bên bờ Vong Hà, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bất tỉnh. Bà đã từng cho rằng nữ nhi yêu người phàm và kiên trì muốn gả cho đối phương đã là chuyện tồi tệ nhất. Vì thế bà mặc kệ tất cả diệt trừ người yêu của nữ nhi, nhưng bây giờ bà không thể không thừa nhận, bởi vì bà ích kỷ mà tiểu nữ nhi bà yêu thương nhất sắp rời khỏi bà, thậm chí vĩnh viễn không thể trở lại nhân gian nữa.
Trước lúc Địch Mật Thắc rời khỏi Minh giới, Ngoã Đa Tư cũng không tái xuất hiện, nhưng Ngoã Đa Tư biết, Kha Nhu không có nói cho Địch Mật Thắc chuyện thần cách của nàng sắp bị hủy hết. Nàng chỉ dùng lời nói dịu dàng nói mình sống rất tốt, an ủi mẫu thân đã sớm thất hồn lạc phách, rồi nhờ Tịch Liên thần đưa Địch Mật Thắc với tâm trạng ưu thương trở lại nhân gian.
Trong thời gian sau đó, Kha Nhu vẫn không rời khỏi bờ Vong Hà, Ngoã Đa Tư cũng không hiện thân ở trước mặt nàng. Trước kia không muốn xuất hiện là bởi vì hắn không muốn xụ mặt xuống, hiện tại tránh không gặp mặt có lẽ là vì hắn rốt cuộc thật sâu lĩnh ngộ được, sợ rằng vĩnh viễn hắn cũng không thể lấy được tấm chân tình của nàng.
Hoàng Tuyền và Kha Nhu yêu say đắm, vốn dĩ đã hết sức kiên định. Hơn nữa, từ lúc Hoàng Tuyền bị Địch Mật Thắc tự tay giết trở đi, thiếu niên đã định sẽ trở thành vết thương vĩnh viễn khó phai trong đời Kha Nhu. E rằng cho dù toàn bộ cỏ hồi ức khô héo, Kha Nhu không hề nhớ tình yêu say đắm giữa nàng và Hoàng Tuyền nữa, nhưng nàng vẫn sẽ vùi lấp trong đau đớn kia.
Lần đầu tiên trong đời, Ngoã Đa Tư cảm thấy mình không thể thắng nổi một người, mà người đó cũng chỉ là người phàm, một người thiếu niên chăn cừu với hai bàn tay trắng.