" Khiết Nam ca ca "
Nghe bốn chữ đó khiến cho toàn thân Hàn Khiết Nam căng cứng, khi hắn quay
đầu lại thì quả đúng như dự đoán, người đến chính là Bạch Vân Nhu. Phía
sau nàng chính là Bạch Thiên Chính, hắn vẫn luôn vận một thân bạch y
khiến cho bao nhiêu nữ tử ngưỡng mộ.
Bạch Vân Nhu đã đến núi
Trung Sơn từ lâu nhưng tìm mãi vẫn không biết nơi ở của Hàn Khiết Nam.
Lúc nãy nhìn thấy hắn tâm tình của ả rất vui nhưng khi nhìn đến bên
cạnh, thấy hắn đang cười nói với nữ tử khác ả liền hận người nữ nhân
hồng y kia. Nhưng vì muốn bảo toàn hình ảnh tốt đẹp với Hàn Khiết Nam
nên ả chỉ lên tiếng để cắt đứt cuộc trò chuyện kia.
Riêng Bạch
Thiên Chính khi tận mắt thấy Tử Nguyệt đang cười nói vui vẻ với Hàn
Khiết Nam liền quyết tâm phải lấy được đầu của hắn.
" Khiết Nam ca ca, sao bấy lâu nay muội không thấy huynh? Có phải do vị cô nương này giấu huynh đi không? "
" Nhu nhi, không được hồ ngôn loạn ngữ ".
Hàn Khiết Nam đang muốn lên tiếng thì giọng của Bạch Thiên Chính dã vang
lên, thấy Bạch Vân Nhu vô lễ với Tử Nguyệt liền tức giận mắng nàng. Sau
đó hắn tiến lên trước bắt chuyện với Tử Nguyệt
" Chúng ta lại gặp nhau, muội muội ta thất lễ, mong nàng bỏ qua "
" Ta không cần Bạch tiểu thư phải xin lỗi, điều nàng nói không phải sự thật, hà cớ gì ta phải tức giận một cách vô cớ? "
Nghe lời này, Bạch Thiên Chính chỉ biết cười trừ, còn Bạch Vân Nhu thì tức
giận đến đỏ cả mặt. Nữ nhân này lại dám không chừa cho nàng mặt mũi,
không để ý đến ca ca cùng người trong mộng, Bạch Vân Nhu tiến lên lên
tiếng mắng chửi.
" Hứ, ngươi nghĩ gần gũi với Khiết Nam ca ca và
quen biết ca ca ta thì hay lắm sao. Ta nói cho ngươi biết, Khiết Nam ca
ca đã có vị hôn thê rồi, ngươi nên biết điều mà rút lui đi "
" Vì sao? Bạch tiểu thư, ta cùng Nam huynh vốn là chỗ quen thân đã lâu, cô nương có tư cách gì mà ra lệnh cho ta "
" Giữa thanh thiên bạch nhật, ngươi cứ bám dính lấy một người nam tử như thế, quả là không có giáo dưỡng "
" Theo ta, người bám dính lấy nam nhân nên là Bạch tiểu thư mới đúng "
" Ngươi.... ........ Dám vũ nhục bổn cô nương, hôm nay ta phải giết ngươi để hả giận "
Bạch Vân Nhu liền tung một chưởng về phía Tử Nguyệt. Hàn Khiết Nam thấy vậy
liền nhanh chóng ôm nàng né sang một bên để tránh một chưởng kia, còn
Bạch Thiên Chính tức giận nhanh chóng tiến lên nắm lấy tay của Bạch Vân
Nhu. Lúc này trong mắt hắn tràn đầy sát khí, đám người hầu theo sau đều
run rẩy lo sợ.
" Ai cho phép muội đả thương nàng? "
" Tại sao muội không thể, tiện nhân kia xúc phạm muội, muội phải giết chết ả ".
Bạch Vân Nhu nói xong liền đưa tay tiếp tục động thủ, Bạch Thiên Chính lại siết chặt tay ả lại.
" Muội còn không biết sai?! Người đâu, nhanh chóng đưa tiểu thư trở về viện, không có lệnh của ta không cho phép bước ra ngoài "
" Ca ca, huynh vì ả mà phạt muội? "
" Muội còn không biết hối lỗi? Mau trở về suy nghĩ đi, không thì đợt tỷ thí ngày mai muội đừng hòng mà tham dự “
Hôm nay chỉ là Đại hội võ lâm chính thức bắt đầu nhưng chưa tỷ thí, chỉ
giới thiệu các phái với nhau sau đó bốc thăm để tỷ thí. Phần thưởng năm
nay chính là hoa Thiên Yến, loài hoa 100 năm nở một lần, ngoài ra khi
hoa nở nếu như biết cách điểu chế sẽ có thể giải được bách độc.
Năm nay Minh chủ võ lâm Mộc Vũ Hiên vô tình được một hòa thượng tặng cho
một gốc hoa Thiên Yến, cũng là thời điểm 100 năm mà hoa sẽ nở. Hiện tại
ông cũng đã ngoài năm mươi, giữ lại thì lại quá uổng phí nên Lâm Vũ Hiên đã lấy làm phần thưởng cho người thắng cuộc Đại hội võ lâm năm nay.
Bạch Vân Nhu liền nghe đó là loài hoa quý
liền muốn tham dự đế giành lấy về cho mình, giờ nghe nghe Bạch Thiên
Chính không cho tham gia, nàng chỉ biết im lặng theo bọn hạ nhân quay về viện. Trước khi đi vẫn không quên liếc nhìn Tử Nguyệt đang được Hàn
Khiết Nam ôm trong lòng. Nàng thề sẽ khiến cho ả ta thân bại danh liệt.
Bạch Thiên Chính nhìn về phía Tử Nguyệt đang ở trong lòng nam nhân khác,
trong lòng hắn rất tức giận. Nếu như không phải Hàn Khiết Nam ở gần nàng hơn thì hắn đang là người bảo vệ nàng.
Hàn Khiết Nam vẫn duy trì tư thế ôm Tử Nguyệt, quay sang Bạch Thiên Chính nói.
" Bạch công tử, ta nghĩ huynh nên dạy lại quy củ cho Bạch tiểu thư. Dù có là người trong giang hồ nhưng một tiểu thư lại có thể mở miệng ra mắng
người khác là tiện nhân cũng quá mức cho phép rồi "
Hắn mừng là
muội muội đồng ý từ hôn, nếu không lúc này muội ấy đã phải chịu khổ rồi. Không ngờ Bạch Vân Nhu lúc nào cũng dai dẳng bám theo hắn lại là một
con người như vậy, biết thế hắn nên cắt đứt với nàng từ lâu.
" Xá muội vô lễ, mong Hàn huynh bỏ qua cho. Tử Nguyệt, nàng không sao chứ? "
Hàn Khiết Nam nghe lời đó liền nhận ra mình vẫn còn đang ôm chặt muội ấy
liền nhanh chóng buông ra. Chưa kịp lên tiếng thì một luồng gió đã tiến
đến người trước mặt với giọng lo lắng.
" Muội không sao chứ? "